Những năm gần đây, Hồng Kông đã bắt đầu chú trọng đến vấn đề an toàn ở nơi công cộng, lắp đặt nhiều camera giám sát tại các cửa hàng và khách sạn.
Màn hình kỹ thuật số trong thang máy cuối cùng cũng nhảy đến số “15”.
“Đinh”, cửa mở, Mạnh Chiêu nhanh chóng bước ra ngoài như thể Tạ Gia Lân phía sau là sài lang hổ báo.
Hứa Nhất Văn đi theo cậu ra khỏi thang máy, quay lại chào tạm biệt Tạ Gia Lân, “Gặp lại sau, anh Gia Lân.”
Mạnh Chiêu nhíu mày, lấy thẻ phòng ra, quẹt mở cửa, đợi Hứa Nhất Văn đi vào rồi đóng sầm cửa lại, túm lấy cổ áo của Hứa Nhất Văn, tức giận chất vấn: “Tại sao Tạ Gia Lân vẫn còn làm việc cho Hứa thị?”
Hứa Nhất Văn cười lười biếng, gạt tay Mạnh Chiêu ra, chỉnh lại cổ áo, cởi cúc áo rồi cài lại. Cậu ta trả lời với giọng điệu nghiêm túc: “Em đâu thân thiết với anh ấy.” Dừng lại một chút, cậu ta tiếp tục mỉm cười: “Anh là người hiểu anh ta hơn em mà? Anh bắn chết cha em vì anh ấy, anh A Chiêu.”
Hứa Nhất Văn đã nối lại liên lạc với Mạnh Chiêu khoảng ba năm trước. Trong thời gian này, Hứa Nhất Văn có vô số cơ hội để kể cho cậu nghe về Tạ Gia Lân, nhưng cậu chưa bao giờ nhắc đến.
Mạnh Chiêu không biết trong đầu thằng nhóc này đang nghĩ gì. Cậu nhìn chằm chằm vào cậu ta một lúc rồi trầm giọng nói: “Hứa với tôi ngay bây giờ là anh ấy không dính vào một chút tanh tưởi nào, nếu không tôi sẽ lập tức trở về Úc.”
“Đồn cảnh sát đâu phải của nhà em mở. Anh Gia Lân cũng không phạm pháp, nên anh ta sẽ ổn thôi.” Hứa Nhất Văn dựa vào tường, cố ý dài giọng nói: “Anh A Chiêu à, đi ngủ đi. Chiều nay anh còn cuộc họp mà?”
Hứa Nhất Văn đóng cửa từ bên ngoài. Mạnh Chiêu cởi áo khoác, ngồi ở cuối giường, một lúc sau, giơ tay xoa xoa cái trán đang đau nhói của mình.
Kịch bản phim mà Hứa thị đầu tư thực ra không có vấn đề gì lớn. Nhưng mà biên kịch hơi cố chấp, những thứ có thể diễn đạt tốt hơn qua ngôn ngữ điện ảnh thì không chịu, cứ viết hết thành lời thoại, biến chúng thành những đối thoại khô khan như “Anh đau khổ quá”, “Anh nhớ em lắm”.
Trong cuộc họp, cậu đề xuất một số thay đổi. Kết quả là, nữ diễn viên mới đến từ một cuộc thi sắc đẹp ngay lập tức bĩu môi hét lên, cô ta không muốn cắt vài câu thoại của mình, thậm chí còn giả vờ hù dọa gọi cha đỡ đầu của mình.
Về phần người quản lý diễn xuất hiện tại của Hứa thị, —— cũng là cha đỡ đầu mà nữ diễn viên vừa gọi, ông ta chỉ yêu cầu cắt cảnh giường chiếu của cô ta, còn đòi thêm nhiều cảnh đánh võ thú vị hơn.
Cuối cùng, sau khi đã làm hài lòng tất cả các bên —— nữ chính thêm một vài cảnh khóc lóc vô nghĩa, cảnh giường chiếu bị cắt và thậm chí cảnh hôn cũng được chuyển thành cảnh quay từ xa mà không hôn thực sự. Phần tệ nhất là đoạn kết, khi nhân vật phản diện không hề giống với tính cách của mình, đột nhiên hạ súng, quyết định đánh nhau với nam chính bằng tay không.
Kịch bản ba hồi gọn gàng ban đầu đã hoàn toàn bị chuyển thành một mớ hỗn độn.
Chưa kể đến việc hầu hết đoàn làm phim chỉ quay phim loại IV.
Mạnh Chiêu đau đầu bước ra khỏi phòng họp, nghĩ đến việc thảo luận với bộ phận hậu kỳ xem họ có thể làm cho tên cậu nhỏ xíu lại trong phần credit được không — không viết luôn thì càng tốt. Cậu sẽ vui vẻ để bất kỳ ai khác điền tên trong mục đạo diễn nếu họ thích.
Mấy thứ vô nghĩa xoay tròn trong tâm trí, cậu đột nhiên nghĩ đến Tạ Gia Lân vừa nhìn thấy trong thang máy sáng nay.
Tạ Gia Lân dường như còn mạnh hơn tất cả những rắc rối kia cộng lại. Nếu tâm trí Mạnh Chiêu là một vũng nước, thì Tạ Gia Lân giống như một loài lục bình xâm lấn, phát triển không kiểm soát, bao phủ toàn bộ bề mặt, làm ngạt thở những con cá tôm nhỏ bên dưới.
Trong bữa tối, thỉnh thoảng cậu còn bị kéo vào những tưởng tượng hoang dại, không để ý bị những người trong đoàn làm phim rót rất nhiều rượu ngoại. Cậu vốn uống rượu không tốt, đến khi trở về phòng thì đã xây xẩm mặt mày.
Ôm chặt bồn cầu, cậu nôn ra hết mọi thứ đã ăn uống vào buổi tối hôm đó, thậm chí nôn cả dịch dạ dày khi không còn gì để nôn nữa. Xả bồn cầu, cậu nằm bẹp trên sàn nghỉ một lúc mới đứng dậy đi tắm nổi.
Chiếc TV trong phòng đang bật. Khi lau tóc bước ra, cậu liếc nhìn màn hình, thấy cảnh kết thúc một buổi dạ tiệc từ thiện, với một tờ giấy ghi chú ở góc dưới bên trái cho biết buổi dạ tiệc đang phát sóng trực tiếp.
Máy quay quay cận cảnh một đại gia Hồng Kông vừa quyên góp một khoản tiền lớn để xây dựng một trường học. Ánh đèn sân khấu làm vầng trán rộng của ông ta bóng loáng. Sau đó, máy quay chuyển sang trung cảnh, đại gia bắt tay với Tạ Gia Lân đang mặc tuxedo.
Mạnh Chiêu đứng trước TV, nhắm mắt lại, bóp bóp sống mũi, sau đó ngồi xổm trước vali hình chuột Mickey loay hoay mở khóa. Quần áo bên trong được cuộn gọn gàng như những cái bánh quai chèo nhỏ.
Cậu chọn một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng và quần jean, ủi chúng bằng bàn ủi hơi nước trong phòng khách, mặc vào lúc nó còn đang ẩm nóng rồi bước ra khỏi cửa.
Gió lùa nhanh chóng làm mặt cậu lạnh buốt. Sau khi uống rượu, ban đầu thì thấy nóng, nhưng nôn xong, cậu dần cảm thấy lạnh trở lại.
Mạnh Chiêu nhấn nút thang máy, đi vào. Cậu không chạm vào nút bấm, chỉ đứng ở sát góc.
Lúc nãy khi xem TV, cậu nhớ ra rằng buổi dạ hội từ thiện của Tạ Gia Lân cách xa trung tâm thành phố, vì vậy anh có khả năng sẽ quay lại khách sạn.
Cậu không biết Tạ Gia Lân ở phòng nào, nhưng chỉ có một thang máy từ sảnh đợi.
Thang máy đột nhiên đi xuống và dừng lại ở tầng một. Một cặp tình nhân người da trắng có lẽ là khách du lịch đeo ba lô, tay cầm một tấm bản đồ cuộn tròn bước vào. Vừa bước vào, họ giật mình ôm chặt ngực vì sợ hãi khi thấy Mạnh Chiêu đang đứng lù lù trong góc thang máy như hồn ma bóng quế.
Đêm càng lúc càng khuya, người càng ngày càng ít.
Cậu đợi lâu đến nỗi gần như thuộc lòng các hướng dẫn an toàn phòng cháy chữa cháy được dán trong thang máy.
Ngáp dài, thang máy lại đi xuống, và Mạnh Chiêu có một trực giác kỳ lạ, tiếp theo là cảm giác ngứa ran trên da đầu vì trực giác này.
Cửa thang máy mở ra, ánh sáng vàng ấm áp từ sảnh khách sạn chiếu vào.
Tạ Gia Lân đứng một mình bên ngoài cửa. Mạnh Chiêu luôn nghĩ rằng khuôn mặt của người đàn ông này hợp với ánh sáng trong nhà dịu nhẹ, không gây choáng ngợp cho người nhìn.
Tạ Gia Lân thoáng giật mình khi nhìn thấy cậu.
Cổ họng bỏng rát vì dịch dạ dày cùng với cơn khát dữ dội, Mạnh Chiêu cảm thấy như nếu cậu mở miệng sẽ khạc ra tia lửa. Cậu nhanh chóng hắng giọng, nói với Tạ Gia Lân, “Thật trùng hợp.”
Tạ Gia Lân bước vào thang máy, không bấm nút tầng mà giữ nút mở cửa, nghiêng đầu nhìn cậu, “Em không ra ngoài sao?”
Mạnh Chiêu lắc đầu. Cậu hoàn toàn vẫn chưa hiểu hết tình hình và đang cố nghĩ ra một lời giải thích cho việc không nói câu nào với anh vào đầu ngày hôm đó. Đang cẩn thận lựa chọn từ ngữ, cậu nghe thấy Tạ Gia Lân lại nói, “Vậy thì không phải ngẫu nhiên.”
Nói xong, Tạ Gia Lân ấn nút tầng 15.
Mạnh Chiêu theo bản năng đáp lại, “Hả?”
Tạ Gia Lân không nói gì thêm nữa.
Cuối cùng cậu cũng từ từ nhận ra — khách sạn này không có bãi đậu xe ngầm, và tầng một là tầng thấp nhất. Nếu cậu không xuống, có nghĩa là cậu đã ở trong thang máy suốt thời gian đó, giống như mấy fan cuồng theo dõi thần tượng.
Rượu khiến đầu óc cậu càng chậm chạp hơn. Trong lúc cuống quít che giấu sự bối rối của mình, cậu buột miệng nói, “Tiền học anh đóng cho em mấy năm qua, bây giờ em có thể trả lại.” Sau một hồi im lặng, cậu lại nói thêm, “Thêm cho anh 6% lãi suất?”
Tạ Gia Lân nhìn cậu một lúc rồi nói, “Tôi là kẻ cho vay nặng lãi à?”
Mạnh Chiêu chỉ biết cười một cách ngốc nghếch.
Không để ý đến thang máy, cửa lại mở ra. Tạ Gia Lân bước ra ngoài, Mạnh Chiêu cũng không nghĩ ngợi gì mà đi theo.
Thấy cậu đi theo, Tạ Gia Lân ngạc nhiên quay lại.
Mạnh Chiêu cảm thấy chân mình như vừa biến thành đuôi cá, khiến cậu đi lại vô cùng khó khăn. Nhưng mà nói tình cờ ở cùng một tầng thì không được. Tầng này chỉ có một phòng, rõ ràng là cố tình thiện chí dành riêng cho Tạ Gia Lân. Cậu đưa tay nắm tóc. “Em uống hơi nhiều, đi nhầm tầng…”
Quay lại thang máy, cậu nhấn nút. Thang máy đang dừng ở tầng này, nhanh chóng mở cửa cho cậu.
Cậu nhìn buồng thang máy trống rỗng. Không có tiếng động nào phía sau, nhưng đột nhiên, như thể ma xui quỷ khiến, cậu quay lại nhìn Tạ Gia Lân.
Tạ Gia Lân đứng đó bất động, lặng lẽ nhìn cậu. Đúng lúc đó, đèn cảm biến tắt ngúm, chỉ còn đủ ánh sáng để nhìn thấy đường nét của anh, không kịp nhìn thấy biểu cảm.
Cửa thang máy đóng lại với một tiếng “ầm”, và đèn cảm biến bật sáng trở lại.
Tim Mạnh Chiêu hẫng một nhịp. Dùng phần rượu còn lại để lấy can đảm, cậu cụp mắt xuống, bước tới.
Thẻ quẹt vào ổ khóa cửa, một giai điệu ngắn vang lên, đèn xanh nhấp nháy, cánh cửa tự động mở ra. Nhìn thoáng qua người đàn ông mặc bộ tuxedo được may đo tỉ mỉ, Mạnh Chiêu đột nhiên nhớ lại thời điểm nhiều năm trước khi cậu bị Vinh Sẹo đánh như một con chó hoang lê lết, ngồi trước một buồng điện thoại.
Tạ Gia Lân mà cậu gặp lúc đó cũng mặc một bộ tuxedo tương tự như thế này, tóc vuốt ngược ra sau, mắt quay lại nhìn cậu từ cửa sổ xe.
Trong căn phòng lớn, không có đèn, không có tiếng ù ù từ máy lạnh, chỉ có tiếng lốp xe lăn trên đường thỉnh thoảng đột ngột vang lên từ đường phố bên ngoài.
Công việc kinh doanh của quán bar nhạc jazz có lẽ đang rất phất, tiếng kèn saxophone méo mó vang vào phòng, từng tiếng du dương, nối tiếp gối lên nhau.
Tạ Gia Lân cởi áo vest, cởi hai nút áo trên cùng, ngồi xuống ghế, và sau một lúc im lặng, anh đột nhiên bắt đầu cởi thắt lưng.
Chiếc khóa kim loại kêu lanh canh khi anh rút thắt lưng ra. Người đàn ông không tiếp tục hành động của mình mà nhìn lên Mạnh Chiêu đang đứng ngượng ngùng gần đó, “Theo vào tận đây, không phải muốn cái này sao?”
Mùi nước hoa quen thuộc đã lâu không gặp của anh thoang thoảng xung quanh, Mạnh Chiêu cảm thấy như cơ thể được bật một cái công tắc nào đó.
Cậu chỉ từng được người này tạc hình, cả bên trong lẫn bên ngoài. Vì vậy, bây giờ, cơ thể cậu gần như thành kính mà có phản ứng sinh lý với người đàn ông này.
Đầu óc cậu càng lúc càng trướng căng, cậu bước tới, nửa ngồi xổm trước mặt Tạ Gia Lân. Qua lớp vải quần, cậu áp má vào bộ phận nóng hầm hập.
Khoang mũi tràn ngập mùi hương độc đáo của người đàn ông. Hơi thở run rẩy khi cậu nhắm mắt lại và cọ xát vào nó, sau đó nhìn lên Tạ Gia Lân, chờ anh nhìn lại, và bắt đầu từ từ cởi cúc, kéo khóa quần.
Đẩy thắt lưng sang một bên, Mạnh Chiêu cụp mắt xuống, ngậm lấy dương v*t của người đàn ông vào miệng mình.
Cậu cố nuốt thứ đó thật sâu, nhưng mặc dù ngay cả khi đã sâu nhất rồi, nó cũng chỉ vào được một nửa trong cổ họng cậu. Cổ họng cậu nghẹn lại như muốn nôn mửa, theo bản năng bóp chặt dương v*t đang xâm chiếm, nước mắt sinh lý tràn ngập trong mắt, như một kẻ bạo dâm, cậu cố nuốt nó vào sâu nhất có thể, hơi rút ra một chút rồi lại đẩy vào.
Ngay cả như thế này, vẫn có khoái cảm. Chỉ cần ngậm nó trong miệng là cậu đã cương cứng hoàn toàn, đầu khấc trơn bóng với dịch nhờn, cứng ngắc trong quần, bị vải denim dày bó chặt.
Một tay với xuống vội vã cởi quần của mình, vuốt ve bản thân trong khi đôi môi quấn quanh thân dương v*t đã cứng như một cây thép nguội, trượt lên xuống.
“Đủ rồi,” Tạ Gia Lân nắm lấy tóc cậu, kéo đầu cậu ra sau. Anh khàn giọng hỏi, “Em đã ngủ với Hứa Nhất Văn chưa?”
Mạnh Chiêu suy nghĩ một lúc mới nhận ra Tạ Gia Lân hỏi cái gì, nhưng tim cậu bắt đầu đập thình thịch. Muốn xem người đàn ông này có ghen tuông không, cậu cụp mắt nhìn dương v*t cương cứng trước mặt, thè đầu lưỡi liếm lên cái nấm đỏ ửng của nó, lập lờ trả lời: “Anh nghĩ sao?”
./.