Đại Minh Tinh - Hoa Mãn Trọng Lâu

Chương 20




Xin lỗi mọi người rất nhiều. Tại vì thời gian gần đây rất bận nên mình quyết định sau chương này mình sẽ tạm thời drop bộ này. Thời gian quay trở lại thì mình không thể báo trước được. Mong mọi người thông cảm.

- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi về nước, Lâm Tri tạm thời chỉ nhận mấy cái phỏng vấn, Lý Niệm biết tâm trạng của cậu không tốt, hơn nữa cũng đã mệt nhọc mấy ngày, còn bị mấy vết thương nhỏ, cũng không có ý định để cậu nhận việc, chỉ muốn để cậu tĩnh dưỡng thật tốt.

Lâm Tri trước đây là một tên cuồng công việc, hiện tại lại rảnh rỗi không có việc gì làm, quả thực khiến cho cậu bứt rứt, khó chịu vô cùng, không biết nên làm gì cho tốt. Trước đây nếu như rảnh, Lâm Tri hơn phân nửa thời gian sẽ chọn trốn trong căn phòng bí mật kia của mình, dự trữ thật nhiều đồ ăn, hăng hái tự chơi coi như thả lỏng. Hiện tại lại không giống vậy, cậu cùng Tiêu Minh đến với nhau, đều đã hưởng qua khoái cảm mãnh liệt, bá đạo kia, tự nhiên những vật chết kia hoàn toàn không thể thỏa mãn cậu.

Hành động của Tiêu Minh gần đây rất kì lạ.

Lâm Tri mơ mơ hồ hồ được hắn lấy cho một vai diễn, còn chưa hiểu được trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, thì vị đại tổng tài nào đó đã sai người tặng cậu rất nhiều thứ, tất cả đều là đồ xa xỉ, nhỏ thì là *khuy măng sét, kẹp cà vạt, lớn đến thì là lễ phục và đồng hồ, vô cùng khoa trương, Tiêu Minh còn tặng cậu một cái xe, có lẽ tiếp theo chính là một căn nhà?

*Cái khuy cài ở cổ tay áo sơ mi ý

Cậu không phải là không thíchnhững thứ này, đã ở trong vòng giải trí nhiều năm, cậu tự nhiên có thể nhìn raánh mắt của Tiêu Minh cũng không tệ lắm, chỉ tính số lẻ mấy món đồ này thôi thìngười thường đã không thể tưởng tượng được rồi, Lâm Tri trước sau cự tuyệt rấtnhiều thứ, Tiêu Minh phái trợ lý tới đưa đồ luôn bị từ chối, nhưng dù nói gì vịtrợ lý kia cũng đều không chịu về, nói rằng đây là ý tứ của ông chủ, y khôngthể làm chủ. Lâm Tri biết rõ ý nghĩ của Tiêu Mình, có lẽ đối phương đã ý thứcđược rằng ý đồ thật sự của mình trong mối quan hệ này, mà cái việc tặng quà nàygiống như cái phao cứu sinh cuối cùng của Tiêu Minh.

Có rất ít người biết, Lâm Tri trời sinh là một tên cổ hủ cố chấp, Tiêu Minh chính là món ăn cậu muốn có được, cậu có thể chấp nhận rằng đối phương không thích mình, thậm chí thẳng thắn, quả quyết cự tuyệt bản thân, nhưng cậu tuyệt đối không chấp nhận Tiêu Minh dùng loại thủ đoạn này, hoàn toàn là một phương thức xử lí không biết nặng nhẹ. Tiêu Minh ngày đó không thể khống chế được đã hoàn toàn bại lộ việc mình có dao động với Lâm Tri, ngày đó khi Lâm Tri tỉnh lại, nghĩ rõ ràng mọi thứ, vốn muốn thừa thắng xông lên, lại hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Minh lại trở thành một con rùa rụt đầu, người không lộ diện, quà tặng lại không ngừng gửi tới, tựa hồ chỉ cần có những món đồ này thì họ mãi mãi duy trì ở mức quan hệ bao dưỡng, thực là nực cười.

Lâm Tri không có ý định bức Tiêu Minh đi vào khuôn khổ, cậu chỉ là muốn chọn phương thức phản kháng trong im lặng, Tiêu Minh đưa cho cậu cái gì, cậu sẽ tặng lại một món như vậy, mấy năm nay danh tiếng của cậu rất cao, cậu còn là một cây rụng tiền trong công ty, dù so ra kém vị Tiêu tổng nhiều tiền kia, thì cậu vẫn được gọi là có tiền, lại càng không tham tiền Tiêu Minh, Tiêu Minh muốn dùng loại phương thức tặng quà này đề chặt đứt tình yêu mới chớm nở của họ, hắn muốn đưa mối quan hệ của họ trở về như ban đầu, chỉ là mối quan hệ bao nuôi bình thường, nhưng cậu luôn đưa đồ lại cho Tiêu Mình, rất nhiều thứ đều cùng loại với đồ Tiêu Minh tặng, chẳng qua khác nhau ở việc đó là kích thước của Tiêu Minh. Tiêu Minh bực bội kinh khủng, lần này quyết định tặng một cái xe thể thao, Lâm Tri nở nụ cười hồi lâu, lần này không có ý định đáp lễ, chỉ nhắn vào số riêng tư của Tiêu Minh một tin, cũng không biết Tiêu đại tổng tài nhìn thấy sẽ phản ứng thế nào.

Tiêu Minh nhận được tin nhắn là trong lúc họp, điện thoại rung lên một chút, màn hình nhấp nháy nhanh chóng nhưng cũng đủ để hắn nhìn rõ nội dung hiển thị, tin nhắn Lâm Tri gửi tới chỉ có hai chữ, 'Nhớ anh'

Nhận được tin nhắn kia khiến cho đầu óc Tiêu Minh trở nên rối loạn, chính vì vậy hắn hoàn toàn không biết nửa sau cuộc họp diễn ra như thế nào, nhân viên ngồi phía dưới đều cố gắng không phát ra tiếng động, thu nhỏ sự tồn tại của bản thân, Tiêu tổng không biết tại sao lại trở nên đáng sợ hơn trước kia rất nhiều, bọn họ ngay cả thở mạnh cũng không dám, thẳng tới khi cuộc họp kết thúc mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Minh trầm mặc trở về phòng làm việc, ảnh hưởng Lâm Tri đem đến so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, cho dù chỉ mới biết cậu mấy tháng, lại nói bọn họ gần như chỉ biết về nhau những lúc lên giường. Trước đây hắn căn bản không tin tưởng vào tình yêu, cũng chưa từng nghiêm chỉnh nói chuyện yêu đương, gia tộc của hắn giới thiệu cho hắn rất nhiều đối tượng, mà hắn lại có mâu thuẫn rất lớn với tình yêu, hơn nữa hiện tại hắn cũng chưa nghĩ đến việc yêu đương, hắn muốn tập trung vào công việc trước, chính vì hắn vừa trẻ tuổi vừa nhiều tiền nên những người muốn tiếp cận hắn đa phần cũng là vì tiền của hắn.

Lâm Tri cũng chỉ là một diễn viên, cùng với những tình nhân trước đây của hắn giống nhau, bất quá Lâm Tri so với bọn họ thì tốt hơn, cậu rất có mị lực đối với người xung quanh, hơn nữa cậu còn có một cơ thể tuyệt vời, thời điểm ở cùng cậu, Tiêu Minh trước đây luôn luôn bạc tình lại có thể cảm nhận được tình yêu, loại cảm giác vừa ngọt ngào vừa xa lạ này khiến hắn cảm thấy chờ mong lại cảm thấy sợ hãi, ngay thời điểm đầu óc của hắn trở nên mơ hồ thì cũng là lúc hắn nhận được cảnh báo, hắn bắt đầu tự xét lại mối quan hệ này, có lẽ mình đã làm gì đó sai trong quá trình này, cho nên hắn mới có thể trong thời gian ngắn tặng cho Lâm Tri rất nhiều đồ, dù sao mỗi món hắn chọn đều là thứ được nhiều người yêu thích, Lâm Tri hẳn cũng sẽ thích, bọn họ vốn chỉ là mối quan hệ bao dưỡng, Lâm Tri đưa ra thân thể của mình, mà hắn thì xuất ra tiền bạc để trả lại.

Đáng tiếc cho dù hắn nhìn thấu tất cả, lại vĩnh viễn không đoán được phản ứng của Lâm Tri. Lâm Tri tặng đồ lại cho hắn chất đầy ở một cái giá, Tiêu Minh ngay cả nghĩ cũng không dám, Lâm Tri không phải muốn tiền của hắn, ý tứ biểu đạt vô cùng rõ ràng, vậy còn muốn gì ở bản thân hắn? Đáp án miêu tả vô cùng sinh động, Tiêu Minh không dám suy nghĩ nhiều.

Bụng dưới Tiêu Minh thắt chặt, mấy ngày nay hắn không hề liên lạc với Lâm Tri, Lâm Tri cũng thế, không nghĩ tới chỉ với một tin nhắn ngắn ngủi, liền phá vỡ dự định cấm dục mấy ngày nay của hắn, đại gia hỏa tím đen thoáng chốc ngóc đầu lên, may là hội nghị đã kết thúc, mới không để cho nhân viên thấy được bộ dáng đáng xấu hổ nơi đũng quần của hắn. Lâm Tri ngày đó tựa hồ bị hắn thương tổn, loại ý nghĩ này đem lửa dục trong cơ thể hắn dập tắt mấy phần, căn cứ theo lời nói của bác sĩ, thì cậu bị thương không quá nặng, cũng không biết có đáng ngại hay không, Tiêu Minh càng nghĩ càng thấy phiền, hắn gần đây một mực không để bản thân nghĩ tới vấn đề này, bởi vì hắn phát hiện mình không có biện pháp tưởng tượng bộ dáng chịu ủy khuất của Lâm Tri, chỉ cần nghĩ lại thôi, tim đã đập vô cùng nhanh.


Trong lúc Tiêu Minh tâm phiền, thì Lâm Tri đã đến Tiêu thị, cậu không có hẹn trước, cô gái ở quầy lễ tân muốn ngăn cậu lại, nhưng thời điểm cậu tháo mắt kính xuống, cô gái đó đã sợ hãi kêu lên, hết thảy mọi chuyện đều trở nên thuận lợi hơn, lễ tân trưởng lập tức gọi điện thông báo, Lâm Tri thì tiến vào thang máy đi thẳng tới tầng cao nhất.

Trợ lý đặc biệt của Tiêu Minh đã theo hắn mười năm, theo lý thuyết, cậu ta không thể tùy tiện để cho tình nhân của Tiêu Minh tiến vào phòng làm việc của hắn, bất quá cậu ta có loại cảm giác không thể nói rõ, khuôn măt của Lâm Tri khiến cậu ta cảm thấy quen thuộc, ngoại trừ lần trước chụp ảnh quảng cáo, cậu ta còn nhìn thấy cậu ở trên các bìa tạp chí, áp phích khác, đơn thuần đem đến cho cậu ta cảm giác quen mặt, ngoài ra, cậu ta còn nhạy bén thấy được tâm trạng bất ổn của Tiêu tổng mấy ngày nay liên quan tới Lâm Tri, huống hồ Lâm Tri còn là người phát ngôn của Tiêu thị, ra vào phòng tổng giám đốc là hoàn toàn *danh chính ngôn thuận, xuất phát từ các loại nguyên nhân, Lâm Tri cuối cùng cũng có thể bước qua cánh cửa phòng tổng giám đốc, thành công gặp được Tiêu Minh.

* Danh chính ngôn thuận: đủ danh nghĩa, đủ tư cách nói chung là điều hiển nhiên.

"Nhớ em không?" Lâm Tri chân thành đi tới trước bàn làm việc của Tiêu Minh, không dấu vết đánh giá phòng làm việc của Tiêu tổng, gần như không có bất kỳ một vật thừa thãi nào, sạch sẽ mà lại lãnh túc, rất giống với phong cách của Tiêu Minh.

Tiêu Minh bởi vì Lâm Tri đột nhiên xông vào mà vô cùng sửng sốt, không đợi hắn chất vấn tại sao Lâm Tri có thể vào đây, thì người thanh niên xinh đẹp này đã quỳ gối bên cạnh hắn, kéo khóa quần xuống, gạt mép quần lót, phóng xuất côn th*t nóng bỏng của hắn, đại gia hỏa xấu xí ở trong tay Lâm Tri dần bành trướng, nóng kinh người, còn chưa trải qua trêu chọc, vuốt ve đã dựng thẳng, "Rất có tinh thần nha, xem ra anh cũng rất nhớ em."

Lâm Tri tự quyết định, ngón tay ở trên côn th*t hắn linh hoạt vuốt ve, cậu đã lâu rồi chưa được ăn đại gia hỏa của Tiêu Minh, nghĩ đến liền cảm thấy điên cuồng, chỉ cần ngửi thấy cỗ mùi hương tanh nồng quen thuộc, tao huyệt đã cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, trên đường đến đây quần lót cậu đã sớm ướt, trước đây Tiêu Minh rất thích cắn đầu v* của cậu, không ngừng bú sữa của cậu, hoàn toàn không có lương tâm khiến cho nơi đó sưng to lên, mà càng sưng to thì đầu v* càng trở lên mềm mại, nhạy cảm, quần áo mới ma sát mấy cái, đầu v* đã cương cứng lên, không cần nam nhân đụng vào cũng có thể bắt đầu chảy sữa.

Hết chương 20.

Hahahahahahahaha

Chúc mọi người ngày Cá tháng tư vui vẻ nha.

Chẳng biết có ai bị lừa không ^.^