Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký

Chương 1




Đêm lạnh như nước, trăng sáng nhô cao. Trong phòng không có đèn dầu, mượn ánh sáng của ánh trăng có thể thấy bên trong bố trí tinh mỹ lịch sự tao nhã, trên bàn là bình sứ Thanh Hoa có cắm hai cành hoa đào màu hồng phấn, cánh hoa mai lay động nhè nhè trong không khí ẩm ướt dễ chịu, trên song cửa sổ gắn rèm màu đỏ tươi có treo một cây đàn cổ bảy dây, chiếc màn màu xanh nhạt rủ xuống trước giường.

Đúng vậy, hoa đào, như vậy giờ là mùa xuân rồi, nhiệt độ không khí rất dễ chịu thoải mái, chắc là vùng phía Nam . Về phần giờ là triều đại nào thì tôi không chắc lắm, tốt nhất là Ngụy Tấn Nam Bắc triều đi, tôi đặc biệt yêu thích thời đại đó, danh sĩ Ngụy Tấn rất nổi tiếng làm tôi khát khao đến cực độ.

Độc giả thông mình xem đến đây đai khái đã hiểu là tôi xuyên không rồi! Vậy thì đừng nên hỏi vì sao tôi lại xuyên qua, ngay cả bản thân tôi cũng rất mơ hồ, nếu như tôi biết rõ tôi vì sao xuyên qua, thì tôi đã sớm mở quán làm bà đồng bà cốt rồi.

Tôi chỉ có thể nói cho mọi người biết rằng: tôi tên là Phương Di, nữ, hai mươi tư tuổi, đến từ thế kỷ hai mươi mốt ở Hàng Châu, là một người chuyên sáng tác tiểu thuyết ngôn tình, mỹ danh thì gọi là nhà văn tự do. Đêm nay, khi tôi đang vắt óc suy nghĩ để sáng tác ra một cốt chuyện thần kỳ, màn hình máy tính đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng màu trắng đánh trúng vào đầu tôi, đầu óc tôi nóng lên, rồi không biết gì nữa.

Khi tôi tỉnh lại liền kể lại những hình ảnh vừa rồi nhìn thấy. Có lẽ là bởi vì trong tiểu thuyết người khác xuyên qua đều trải qua nhiều cuộc sống kỳ lạ cổ quái, cho nên bây giờ là xuyên qua tôi cũng không quá sợ hãi, nhưng thật ra trước mặt tôi là ba người đàn ông, tôi thật sự muốn biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Một ông già mặc trường bào màu xanh cùng hai người đàn ông mặc đồ đen ước chừng ba mươi tuổi, một người có ria mép, mày rậm mắt to, nhìn qua có vẻ rất thẳng thắn phóng khoáng, một người còn lại hình thức rất thư sinh, dáng người gầy, màu da tai tái, hai mắt thâm trầm…

Vào lúc này, sắc mặt họ đều tỏ ra vô cùng lo lắng nhìn tôi. Haizz, chắc là thấy chiếc giường này đã bị tôi chiếm rồi. Mà cũng kỳ lạ thật, lý trí của tôi rõ ràng rất tỉnh táo, nhưng vì sao cả người không hề cử động được chứ?

Ông già áo xanh giữ cổ tay tôi ở mép giường để bắt mạch. Chật chật, cánh tay bị quấn băng kín mít, bệnh trạng chắc khá nặng, trên cổ tay trắng muốt kinh mạch nổi rõ, chỉ thấy làn da trắng nõn lộ ra những sợi gân xanh nhạt chằng chịt. Chỉ cần nhìn qua cánh tay thôi cũng có thể tưởng tượng ra chủ nhân của nó sẽ có dung mạo tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, điều này ít nhiều làm tốt hơi kích động, dù sao thì ai mà không thích mình xinh đẹp cơ chứ…

Từ nhỏ tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp đến thuần thục, chẳng lẽ mình xuyên qua vào một bang phái giang hồ nào đó? Cũng có thể lắm. Các cô gái ở thời đại của tôi đều có một thời mơ mộng cuồng nhiệt với tiểu thuyết võ hiệp, thường thường tưởng tượng mình mặc bộ quần áo dài màu trắng, tay cầm thanh kiếm dài ba thước, tóc dài tung bay, phong thái tuyệt đẹp lang thang giang hồ. Không thể tưởng tượng giấc mộng này trở thành sự thật, khó trách truyện xuyên không nào cũng có yêu cầu cao như vậy, như mỗi ngày đều có chuyện trên tờ báo “Tấn Giang”, chân thực đến mức chẳng kém gì nhau. Với cơ thể này, bất kể kiếp trước đó là ai, please người đừng cố tranh giành nữa, không cần phải nhanh như vậy mà đã đem bóp chết mộng đẹp của tôi, hãy mau mau tỉnh dậy đi…

Trong lòng tôi hoảng loạn, ý niệm mạnh mẽ, tôi có một ý niệm rõ ràng là phải cử động được cơ thể, quả nhiên cơ thể đột nhiêt giật giật, môi hé ra thở ra một làn hơi mỏng manh, hai người hắc y lập tức nhanh chóng phát hiện ra…

Sắc mặt họ chuyển sang vui sướng, cùng nhau bổ nhào vào trước giường, kêu lên: “Sơ Cuồng?”

Sơ Cuồng? Có phải là tên của cơ thể này không?

Còn chưa kịp tán thưởng hành động của hai người này, vị tiên sinh kia một bước đã nhảy đến ngay trước mặt, xốc lên giường, mười ngón tay điểm rất nhiều huyệt đạo trên người tôi, hiển nhiên là có võ công.

Một sự đau đớn tỏa ra khắp toàn thân, tôi không nén được rên lên…

Trên mặt vị tiên sinh xuất hiện một sự rúng động bất thường, một lần nữa lại cầm cổ tay tôi, nín thở tập trung, biểu hiện trên mặt càng lúc càng kỳ quái, như là chuyện xảy ra tuyệt đối là không có khả năng…

Một lát sau, ông ta buông cổ tay tôi ra, nói: “Kỳ lạ, thật sự là vô cùng kỳ lạ! Lão phu hành nghề y hơn mười năm nhưng chưa bao giờ gặp qua chuyện kỳ lạ như này!”

Hắc y nhân sắc mặt âm trầm kia nhíu mày nói: “Lê tiên sinh, rốt cuộc là nàng làm sao?”

Lê tiên sinh đứng lên nói: “Dung cô nương nếu đã tỉnh lại rồi thì không còn trở ngại gì nữa, đợi lão phu viết đơn thuốc, điều dưỡng mấy ngày có thể sẽ khôi phục lại, nhưng…”

‘Nhưng sao?” Yến đàn chủ vội hỏi, vô cùng nôn nóng.

Lê tiên sinh liếc nhìn tôi, hạ giọng nói: “Võ công của Dung cô nương e rằng đã bị phế, cả đời này không thể luyện võ.”

Nghe vậy, Yến đàn chủ cùng người đàn ông kia liếc nhìn nhau, mặt xám như tro tàn…

Đáy lòng tôi cũng kêu lên thảm thiết đau khổ, “không thể nào! Vận khí của tôi sao đen quá vậy, vất vả lắm mới vào giang hồ được, chưa kịp thi triển chút võ công nào thì đã bị phế rồi…”

Không khí yên lặng một lúc…

Yến đàn chủ đột nhiên nói:”Lê tiên sinh, y thuật của lão là độc nhất thiên hạ, lão hãy nghĩ cách xem có thuốc nào trị được không? Chỉ cần trên đời này có, Ngự trì sơn trang chúng ta nhất định sẽ có thể tìm được.”

Lê tiên sinh lắc đầu nói: “Dung cô nương lần này có thể giữ lại mệnh đã là một kỳ tích rồi, về phần khôi phục võ công của Dung cô nương, lão phu thật sự là bất lực.”

Ông ta nói xong rồi thở dài, đi đến bàn múa bút…

Tôi thầm than trong lòng, tốt xấu gì mạng mình cũng đã giữ được, cơ thể này vẫn phải dùng. Biết đâu sau này có gặp cơ duyên gì đó, từ họa lại chuyển thành phúc, vân vân và vân vân chẳng hạn? Trong tiểu thuyết võ hiệp đều viết như vậy thôi!

Lê tiên sinh đưa tờ giấy ra, nói: “Tống các chủ, đây là đơn thuốc, hàng ngày sắc hai lần để dùng, ba tháng sau, Dung cô nương sẽ khỏi hẳn, lão phu cáo từ.”

Ông ta nói xong lại nhìn về phía giường, cau mày lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc, dường như vẫn không tin được người chết bất ngờ sống lại. Tôi cười thầm, nếu ông ta biết tôi đến từ tương lai thì biểu hiện của ông ta sẽ như nào nhỉ?

Tống các chủ vội nói: “Đa tạ tiên sinh, ta tiễn ngài ra ngoài.”

Yến đàn chủ cũng bước đến nói lời cảm tạ, ba người rất khách sáo một lúc, Tống các chủ tiễn Lê tiên sinh ra ngoài, Yên đàn chủ thì cầm đơn thuốc phân phó hạ nhân đi bốc thuốc…

Trong phòng lại yên tĩnh…

Tôi bắt đầu suy nghĩ về tình huống xảy ra vừa rồi, mọi chuyện đại khái như sau: “Tống, Yến hai người là tinh anh của Ngự trì sơn trang thì không cần phải nói, cùng với quỷ cốc minh là hai phái tranh chấp với nhau. Dung Sơ Cuồng, cũng chính là tôi hiện giờ, chắc là bị trọng thương khi hai phái đánh nhau. Có thể bị Đại đương gia của đối phương đả thương, như vậy địa vị của Dung Sơ Cuồng trong sơn trang này không hề thấp, chí ít cũng giữ cấp bậc đàn chủ chẳng hạn? Về phần vì sao hai bang phái này lại sống mái với nhau, Ngự trì sơn trang có tổ chức kết cấu như nào? Lão đại là ai? Cần phải từ từ tìm hiểu mới biết hết được! Hắc hắc, xuyên không quả nhiên là một chuyện vô cùng thú vị…

Trời sẩm tối, gió xuân nhè nhẹ thổi tới khá lạnh, tôi ghé qua cửa sổ nhìn mọi vật xung quanh…

Đây là một đình viện màu xám, mái hiên cong trạm khắc, có nhà nổi trên nước, rất thanh tịnh và đẹp tinh xảo. Trong viện có rất nhiều kỳ hoa dị thảo không biết tên, còn có một số cây tuyết tùng long bách lâu năm, ở ngoài hành lang có vài cây hoa đào nở đầy những cánh hoa trắng hồng, làm cho trong viện này càng diễm lệ, không thể tả thành lời….

Nằm trên giường chừng nửa tháng, tôi ngột ngạt đến sắp phát điên lên rồi, tiểu nha hoàn Liễu Ám hầu hạ tôi cố tình không cho tôi xuống giường, tôi đành phải nhân dịp cô ta đi sắc thuốc mà đứng lên hít thở không khí…

Sau nửa tháng, tôi đại khái đã biết một chút chuyện về Ngự trì sơn trang. Ngự trì sơn trang chính là giang hồ đệ nhất trang, dưới trang chủ là hai Các chủ cùng với tứ đại đàn chủ, chắc là cũng có bấy nhiêu đà chủ. Tống Các chủ tên là Tống Thanh Ca, là Các chủ nội các trong sơn trang, Yến đàn chủ là Yến Phù Phong, một trong tứ đại hộ pháp. Nơi tôi đang ở chính là phân đà của Ngự trì sơng trang đóng ở Tô Châu, ngoại trừ Yến Tống hai người ra, tôi cũng chưa từng gặp những tinh anh khác của sơn trang, thậm chí Lão đại của sơn trang tên là gì, tuổi bao nhiêu, thê thiếp mấy phòng, sản nghiệp tổ tiên đất vườn như nào tôi không hề biết.

Càng hổ thẹn chính là thân phận của Dung Sơ Cuồng vẫn là điều bí ẩn với tôi.

Nói đến càng thấy kỳ lạ, Yến Tống hai người đó thân phận cực cao ở sơn trang, nhưng họ đối với tôi vô cùng tôn kính, cực kỳ ân cần. Chỉ có tiểu nha đầu Liễu Ám là chẳng khách sáo gì với tôi cả, mỗi khi tôi có yêu cầu gì, lập tức lọt vào tai tôi là những lời lẽ cự tuyệt cực kỳ nghiêm khắc, lúc nào cũng lấy lời căn dặn của Lê tiên sinh ra, không được thế này, không được thế kia. Nếu cứ như vậy, không cần đến ba tháng, tôi sẽ chết vì buồn chán.

“Dung cô nương, sao cô lại đứng lên?” Liễu Ám không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, trong tay bưng thuốc cho tôi.

Tôi đứng lên làm vài động tác vận động, cười làm lành nói: “Đừng nổi nóng! Cô xem, cơ thể tôi đã gần như hồi phục rồi đây này..” Chưa nói xong đã bị cô ta cầm lấy cổ tay kéo lên giường ngồi.

Tôi ngất! Cô ta tuổi còn rất trẻ, cũng khá xinh đẹp, nhưng không ngờ tay lại khỏe như vậy, chẳng lẽ coi thường tôi đã bị mất võ công? Tục ngữ nói người trong giang hồ, không thể không có kiếm, xem ra với hai tay không chẳng có công phu gì, hành tẩu giang hồ thật sự là bất tiện mà!

“Dung cô nương, cô nương đừng để ta khó xử mà. Thiếu trang chủ đêm qua đến đây rồi, nếu cô nương lại có gì sơ xuất, cuộc sống của mọi người cũng không được yên ổn đâu.”

A, cô ta còn đánh đòn phủ đầu nữa chứ, chờ đã! Cái gì? Thiếu trang chủ?

Tôi vội hỏi: “Thiếu trang chủ đến đây? Sao tôi lại không hề biết gì nhỉ, anh ta tới làm gì?”

Liễu Ám mang thuốc đến trước mặt tôi, vẻ mặt chẳng chút thay đổi, nói: “Lúc thiếu chủ tới thì cô nương đang ngủ, còn chuyện thiếu chủ tới làm gì, hạ nhân như ta làm sao mà biết chứ?”

Nghe khẩu khí này giống như tôi cướp chồng cô ta không bằng, hoặc là thiếu cô ta một khoản nợ rất lớn, chẳng lẽ nhân duyên của Dung Sơ Cuồng lại kém như vậy?

Tôi bê bát thuốc lên làm một hơi hết luôn, tiếp tục hỏi: “Giờ anh ta đang làm gì?”

Liễu Ám lại lấy từ lọ sứ màu trắng ra hai viên thuốc màu xanh biếc đưa cho tôi, nói: “Thiếu chủ tối qua ở đây một lúc rồi đi luôn, chỉ để lại lọ thuốc này cho cô nương, hiện giờ thiếu chủ đang nghị sự cùng Tống Các chủ.”

Thuốc này có mùi vị rất thơm, hiển nhiên là thuốc quý. Tôi không thể làm trở ngại cơ thể mà tôi xuyên qua được, vì vậy tôi cho vào mồm uống luôn, lập tức một vị cam ngọt thanh khiết xông vào yết hầu xuyên thẳng vào lồng ngực, một cảm giác thư thái nói không nên lời. Hắc! Thiếu trang chủ gì gì đó quả nhiên là loại người khác thường.

Liễu An thấy tôi uống thuốc, nói: “Dung cô nương nghỉ ngơi một lát đi, ta đi ra hiệu thuốc.”

Tôi vội chui vào chăn, cười nói: “Cô vội đi thì đi đi, không cần phải trông coi tôi.”

Liễu Ám ra đến cửa lại quay đầu lại nói: “Dung cô nương, cô nương bị phong hàn, mấy ngày nay uống thuốc không phải trả tiền.”

Tai tôi nghe tiếng bước chân của cô ta đi xa dần, vội vàng rời giường, bước thẳng xuống lầu, lặng lẽ đi xuyên qua hành lang, vừa đi vừa nghe ngóng phía trước.

Trò đùa à, nếu Thiếu trang chủ đã đến đây, không đi nhìn một cái thì chẳng có đạo lý gì cả!

Tôi mới vừa bước vào sân đã nghe được giọng nói của Tống Thanh Ca: “Lão Yến, ngươi có cảm thấy gần đây Sơ Cuồng có chút kỳ lạ hay không, giống như thay đổi thành con người khác?”

Tôi giật mình, Tống Thanh Ca này thật sự là lợi hại quá, chắc là mấy lần trước tôi cứ nói những lời khách sáo lòng vòng làm anh ta phát hiện ra?

Ngữ khí của Yến Phù Phong cũng không chắc chắn lắm: “Sự kỳ lạ này…có thể là do một chưởng của Trầm Túy Thiên đánh vào đầu nàng dẫn đến mất trí nhớ không?”

Ha Ha! Yến đàn chủ này thật sự là đáng yêu! Đúng vậy, mất trí nhớ, đây vẫn là một lý do hợp lý nhất.

Tống Thanh Ca dường như bị lý do này thuyết phục, im lặng một chút rồi nói: “Nếu thật sự như vậy..Thiếu chủ, hiện tại đưa nàng đi Thương Châu, có thích hợp không?”

Hả, đưa tôi đi Thương Châu làm gì?

“Con mẹ nó, tên Sở Thiên Dao khốn kiếp này, hắn biết rõ Thiếu chủ và Sơ Cuống có quan hệ…”Yến Phù Phong bỗng lớn tiếng nói.

“Quan hệ của ta và Sơ Cuồng cũng chẳng khác gì với mọi người!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên như gió tuyết mùa đông rét buốt, trong lời nói mang hàm ý cảnh cáo, đầy ý tứ.

“Tất cả mọi người đều biết, nàng thích ngươi…”

“Lão Yến! Không được nói lung tung!” Tống Thanh Ca ngăn lại.

Trong phòng lại yên lặng, một không khí quỷ dị tràn ngập, ngay cả tôi ở bên ngoài nghe trộm cũng cảm thấy không thoải mái.

Thì ra Dung Sơ Cuồng lại thích vị Thiếu trang chủ này. Nhưng nghe giọng điệu của anh ta, có vẻ như là chỉ có Dung Sơ Cuồng tình cảm đơn phương mà thôi. Ha Ha, cho tới bây giờ, tin tức này mới là có giá trị nhất, tôi phải nhanh chóng nhìn mặt vị Thiếu chủ này mới được. Đang định nhấc chân lên thì chợt nghe đằng sau có tiếng kêu to: “Dung cô nương, sao cô nương lại chạy đến đây?”

Không cần quay đầu lại tôi cũng biết là ai rồi. Cô nàng này bản lĩnh đi lại thật cao minh, nếu không đi đá bóng thì thật sự là tiếc quá.

Yến Phù Phong giành đi trước mở cửa ra, nói: “Sơ Cuồng, sao muội lại xuống lầu?”

Tôi cười nói: “Ở trong phòng mãi khó chịu quá nên ra ngoài một chút.”

Tống Thanh Ca cũng đi ra theo sau, có vẻ kỳ lạ khi nhìn thấy tôi…

Liễu Ám bước lên hành lễ với hai người Tống Yến, nói: “Lê đại phu từng nói Dung cô nương không thể để trúng gió lần nữa, tốt nhất là nên ở trong phòng.”

Yến Phù Phong nói: “Đúng vậy, Sơ Cuồng, hàn khí trong người muội chưa hết, tốt nhất là không nên ra ngoài nhiều.”

Ở một nơi chẳng có gì giải trí lại còn phải nghỉ ngơi trong phòng suốt nửa tháng trời, ngày nào cũng nằm trên giường đến ngơ cả người…tôi thấy ngoại trừ không cho tôi ra trời lạnh, trực tiếp giết tôi đi còn hơn…

Tôi liền phản kháng: “Xin các vị, tôi là người, không phải là tù nhân, cả ngày ở trong phòng, buồn chết đi được.”

Bỗng nhiên, một giọng nói chẳng có nhiệt độ ấm áp gì vang lên: “Bắt đầu từ ngày mai, muội không cần phải ở trong phòng cả ngày nữa.”

Một thanh niên tuấn tú ngất trời đang đứng im lìm dựa vào hành làng, mái tóc đen rối tung sau lưng, khuôn mặt lạnh như sương giá, lông mày kiếm mác, sống mũi thẳng tắp, khiến cho bề ngoài của anh ta thoạt nhìn toát lên vẻ cô độc. Trên người mặc bộ trang phục màu đen ôm sát người, có thể thấy được bên trong đó là một cơ thể cường tráng khỏe đẹp, trên người toát ra một khí phách mà kẻ khác không thể đến gần…

Tôi thầm khen con mắt nhìn người của Dung Sơ Cuồng, vị Thiếu trang chủ này quả nhiên là tuấn mỹ, phong thái lỗi lạc!

Anh ta nhìn Liễu Ám, thản nhiên nói: “Ngươi đưa Sơ Cuồng đi thu dọn hành lý, sáng mai chúng ta khởi hành, nhớ mang theo cả thuốc cho Dung cô nương nữa.”

Liễu Ám vâng lời rồi đi ngay.

Tôi hỏi: “Đi đâu?” Lời vừa ra khỏi miệng liền nhớ ra lúc nãy họ nói là đi Thương Châu.

Quả nhiên anh ta trả lời: “Thương Châu.”

Oa! Cuối cùng đã được hành tẩu giang hồ rồi, tôi vui mừng lộ ra cả mặt. Thiếu trang chủ liếc nhìn tôi một cái, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Yến Phù Phong đột nhiên nói: “Sơ Cuồng, muội thật sự nguyện ý gả cho Sở Thiên Dao?”

Tôi mở to mắt, cái gì? Chẳng lẽ đưa tôi đi Thương Châu là để lập gia đinh?

A a a a ! Trước kia việc tôi tìm được người yêu là một việc vô cùng khó khăn, hiện giờ mới xuyên không mà đã lấy chồng rồi, thật sự là ông trời trêu trọc tôi mà. Nhưng…nếu Dung Sơ Cuồng thích vị Thiếu trang chủ này, vì sao lại phải gả cho Sở Thiên Dao? Trước tiên phải làm rõ chuyện này đã.

“Cái tên Sở Thiên Dao nghe rất quen, hình như tôi đã nghe qua rồi, nhưng lại không thể nhớ được.”

Hắc hắc, bệnh mất trí nhớ…lại phát tác…

Yến Phù Phòng nhìn tôi, ngập ngừng nói: “Sơ Cuồng, đầu của muội…Muội có cảm thấy chỗ nào đau nữa không?”

“Có, cứ mỗi lần nhớ lại chuyện gì đó, thì đầu lại đau.” Tôi lấy tay day huyệt Thái dương, che luôn ánh nhìn của anh ta.

Yến Phù Phong biến sắc, vẻ mặt lộ rõ sự áy náy tự trách: “Sơ Cuồng, ta thật xin lỗi muội! Đều là do ta hôm đó uống rượu say, nên không nhìn thấy tín hiệu phát ra của muội, nếu không muội sẽ không bị Trầm Túy Thiên đả thương. Là ta hại muội mất đi võ công, trở thành phế nhân, chờ muội khỏe hẳn, lão Yến ta sẽ tùy muội xử trí.”

Thì ra là thế…

Haizz, vốn là tôi chẳng có võ công gì mà, nên cũng không nói là mất đi được. Hơn nữa, không có võ công cũng không sao.

Tôi vội ho một tiếng, nói: “Yến đại ca, trên đời này người không có võ công rất nhiều, bọn họ sống cũng rất tốt mà, không có võ công không có nghĩa là trở thành phế nhân, này, huynh nghĩ có đúng không?”

Còn đang nói chuyện, đã thấy tay trái của mình có người cầm rồi.

Vị Thiếu chủ kia tay phải thì bắt mạch cho tôi, mày rậm, ánh mắt trong trẻo nhìn chăm chú vào tôi, tay kia thì vén sợi tóc xòa xuống hai má tôi, năm ngón tay tiện thể nhẹ mơn trớn hai má, trán tôi…

Tôi chợt cảm thấy trên mặt đau xót, tôi kêu lên: “Anh làm gì tôi vậy?”

Anh ta lui ra sau hai bước, cúi người hành lễ nói: “Xin lỗi Sơ Cuồng, lời nói và việc làm của muội rất kỳ lạ, ta không thể không cẩn thận một chút.”

Lúc này, Tống Thanh Ca lên tiếng: “Có ba người ngày đêm hộ vệ, tuyệt đối không thể là người giả dạng được!”

Shit! Thì ra là nghi ngờ tôi dịch dung!

Biểu hiện của Tống Thanh Ca do dự, tiếp tục nói: “Sơ Cuồng giờ mất trí nhớ, chuyện bên Sở Thiên Dao chỉ e không tốt lắm?”

Chuyện phía Sở Thiên Dao? Tôi nghi hoặc…

Vị thiếu chủ kia im lặng một chút, bỗng nhiên nói: “Các ngươi đi trước đi, ta có chuyện muốn nói với Sơ Cuồng.”

Yến Tống hai người cùng xin cáo lui. Trong viện lại yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót…

Vị Thiếu chủ trẻ tuổi anh tuấn nhìn tôi thật lâu, sau đó mới nói: “Sơ Cuồng, muội còn nhớ mục đích đi Thương Châu không?”

“Không phải là để lập gia đình sao?” Tôi hỏi lại. Chẳng lẽ không phải là lập gia đình, vậy thì có huyền cơ gì khác?

Anh ta thở dài, rồi nói: “Sơ Cuồng, muội hy sinh vì Lâm gia, Lâm Thiếu Từ ta nợ tình của muội. Giang hồ đồn rằng, Sở Thiên Dao tính tình quỷ dị khó lường, hỉ nộ vô thường, hiện giờ muội hối hận vẫn còn kịp.”

Tôi im lặng không nói, liên tiếp những tin tức này làm tôi mơ màng, nghe anh ta tự xưng là Lâm Thiếu Từ…

Anh ta khẩn thiết nhìn tôi, rồi nói tiếp: “Nếu muội không muốn đi Thương Châu, vậy thì cứ an tâm tịnh dưỡng ở trong này, mọi chuyện khác ta sẽ sắp xếp.

Tôi hốt hoảng, vội vàng lắc đầu.

Nói đùa gì vậy, còn tịnh dưỡng nữa ư? Nơi này chẳng có máy tính gì cả, cũng không có Tivi, radio, bỏng, mỗi ngày nằm trên giường đối mặt với đỉnh buồng, nếu còn như vậy, tôi sợ là không những tôi bị mất trí nhớ, mà còn bị tâm thần luôn ý.

Ánh mắt Lâm Thiếu Từ biến đổi sâu thẳm khó lường nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi bị anh ta nhìn đến phát run, đang định nói chuyện, anh ta đột nhiên cười, không biết có phải là ảo giác của tôi không, tiếng cười của anh ta như có ý châm chọc, chế giễu….

Tôi cảm thấy rất mơ hồi, nghe ý tứ trong lời nói của anh ta, tôi sẽ gả cho Sở Thiên Dao, nhất định là vô cùng quan trọng đối với Ngự trì sơn trang này, nếu không sẽ không dùng hai từ “hy sinh” như vậy…

Tôi nghĩ nghĩ rồi hỏi lại: “Vậy thì rốt cuộc tôi đi Thương Châu làm gì?”

Lâm Thiếu Từ lạnh lùng nói: “Trộm một vật!”

“Là cái gì?”

“Một bản danh sách!”

“Danh sách gì?”

Lâm Thiếu Từ hạ giọng nói: “Là bản danh sách mưu phản, Hán Vương Chu Cao Húc âm thầm chiêu nạp các cao thủ giang hồ nhằm mưu đồ tạo phản, đại bộ phận quan viên trong triều đã bị ông ta mua chuộc, đã ký vào huyết thư, mà huyết thư này lại ở trong người của Sở Thiên Dao, là muội phải trộm được danh sách đó.”

Hán Vương Chu Cao Húc? Thì ra là tôi xuyên không đến triều Minh. Chu Cao Húc chính là đệ đệ của Minh Nhân Tông, trong sử Minh xác thực là có chuyện ông ta mưu phản. Nhưng đại sự mưu phản như vậy làm sao anh ta lại biết?

“Chuyện này làm sao huynh biết được?”

Anh ta nhếch miệng, nói châm biếm: “Ngự trì sơn trang là cây to đón gió, người của Hán Vương đương nhiên cũng từng đến viếng thăm gia phụ. Ba tháng nay, gia phụ vẫn cáo ốm không ra gặp, bọn chúng không ngừng gây áp lực, Lâm gia ở vùng Giang Chiết có hơn hai mươi phân đà. Một tháng trước, Sở Thiên Dao bỗng phái người đến cầu hôn, còn Vãn Từ đã mắc căn bệnh lạ từ lúc còn trong bụng mẹ, phụ thân đối với muội đó hết sức sủng nịnh, cho nên…”

Anh ta chuyển câu chuyện, nói: “Sơ Cuồng, Lâm gia mặc dù đối với muội có ơn dưỡng dục chi ân, bắt muội phải thay Vãn Từ xuất giá, thật sự là ích kỷ. Hơn nữa việc này lại hết sức hung hiểm, võ công của muội lại bị mất hết…Giờ nếu muội hối hận, ta lập tức đưa muội trở về! Ta ở trong Ngự trì sơn trang cũng chưa từng sợ ai cả.”

Nói xong, hai mắt anh ta sáng ngời nhìn tôi, ánh sáng của ánh trăng chiếu vào người anh ta mờ mờ ảo ảo, ánh mắt tuấn lãng anh kh bức người…

Ơn dưỡng dục? Thay Vãn Từ xuất giá?

Nói như vậy, người mà Sở Thiên Dao muốn kết hôn là Lâm Vãn Từ, còn Dung Sơ Cuồng…

Tôi đột nhiên hiểu, Sở Thiên Dao đón dâu là ngụy trang, kiềm chế Ngự trì sơn trang mới là mục đích thật sự của Sở Thiên Dao, một khi hai bên trở mặt, giang hồ sẽ trở thành một trận huyết vũ tinh phong, Dung Sở Cuồng là người của Ngự trì sơn trang, chẳng lẽ không phải là muốn tôi đi để gánh chịu nhưng thiệt thòi hay sao? Nhưng theo sử Minh ghi chép lại, Hán Vương mưu phản thất bại, dường như không có gì phải lo sợ cả.

Hơn nữa, tôi vẫn muốn xem cuộc sống giang hồ ân cừu ra sao, hiện giờ, vai diễn 007 cổ đại đang chờ tôi, đây là một nhiệm vụ vô cùng kích thích lẫn khiêu chiến đó nha!

Tôi chủ ý đã quyết, nói: “Tôi không hối hận. Nhưng Sở Thiên Dao là ai? Có chắc danh sách ở trên người hắn không?”

Lâm Thiếu Từ nhíu mày, im lặng một lúc rồi nói: “Sở Thiên Dao là mưu sĩ của Hán Vương, người này trăm năm hiếm có, rất thần bí trong chốn giang hồ, người gặp qua hắn rất ít, nghe đồn rằng hắn phong tư đặc biệt tuấn tú, tâm trí cao tuyệt, võ công xuất thần nhập hóa, chưa từng gặp đối thủ bao giờ. Nguyên nhân chính là vì có sự hiệp trợ của hắn nên Hán Vương mới có thể hiệu lệnh nhiều kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ.”

Oa! Thần bí như vậy, tôi thật sự muốn gặp mẫu người này.

“Vậy chúng ta ngày mai đi Thương Châu!”

Lâm Thiếu Từ hờ hững gật đầu, không nói câu gì mà bỏ đi…

Sắc trời trở nên tối đen, mảnh trăng non lấp ló sau ngọn cây, trong viện tỏa ra không khí ảm đạm, càng trở nên huyền bí.