Đại Mĩ Nữ Truyền Thuyết

Chương 4: Chương 4: Tham Dự Bữa Tiệc






_thật sự là da cô rất trắng và mịn đó, sau này sẽ không uổng công cho ta! Hãy cầm lọ thuốc này đi!_hắn nắm tay ta đặt lọ thuốc vào trong. Ta rụt tay và đốp lại hắn:
_biến thái, hồ đồ _ ngang đó là ta một mạch đi thẳng luôn. Để hắn ở đó nhếch một nụ cười lạnh. Về phòng, ta đã thấy Miên nhi đứng đó. “_ hãy chuẩn bị nước để ta tắm một mình” _ “vâng”. Một lát sau, ta đi tới bồn tắm, bồn tắm thời này rộng và lằm bằng gỗ. Khi các nô tì đi ra, ta cẩn thận cởi từng lớp áo một tránh đụng vào vết thương. Tắm rửa sạch sẽ, ta bắt đầu công việc khử trùng, đổ thuốc lên rồi mới băng lại đàng hoàng. Đột nhiên Miên nhi nói vọng vào: _thưa tiểu thư chốc nữa người sẽ phải vào cung để tham gia buổi tiệc hoàng cung mừng nhị vương gia của Mộc quốc, vì vậy mong người hãy ăn mặc thật đẹp ạ! _ Đã biết_. Mở tủ áo ra, ta quyết định chọn chiếc xiêm y màu hồng, thêu ở hai bên vạt áo là bông hoa mẫu đơn rất tuyệt. Mặc xong, ta bảo Miên nhi chải tóc, còn ta thì tự mình trang điểm. Khuôn mặt của Trắc Cơ k còn j phải bàn cãi nên ta chỉ tô chút son. Thời này các mĩ nữ dùng tinh chất của hoa hồng để làm môi có màu sắc tự nhiên. Không như thời hiện đại dùng những chất độc hại đẻ chế tạo ra những cây son môi. Miên Miên nói với ta: _người dùng trâm cài mua khi sáng nha! _ thế cx được _ cái trâm này rất hợp với tiểu thư đó! Phải nói cả kinh thành xa hoa này, k ai đẹp bằng tiểu thư cả _ khỏi phải nịnh cô nương ạ! Chúng ta đi thôi _ vâng. Ta cùng Miên Miên đi đến cửa chính của phủ. Ở đấy đã có một chiếc kiệu chờ sẵn, ta hỏi: _ vậy phụ thân và nương của ta đã đi chưa? _ thừa tướng với phu nhân và nhị tiểu thư đã đi ạ! Chỉ có tiểu thiếu gia đang chờ người trong xe!_ “Kể từ khi tới đây, ta chưa bao giờ gặp Võ Thần Chương, không biết nó như thế nào?” Một gia nô vén bức màn lên:” _xin mời đại tiểu thư!” và đỡ ta vào trong kiệu. Trong xe có một thằng bé cỡ sáu tuổi, khuôn mặt bụ bẫm đang ngủ. Miên nhi bảo: “chắc thiếu gia đợi lâu quá nên ngủ mất” _ “không sao, cứ để đấy, đến cung rồi ta gọi nó dậy”. Nhấc đầu thằng bé dậy, nhìn kĩ khuôn mặt của nó, rất giống một ai đó. Hình như là... thôi k quan tâm nữa! Thật sự là Thần Chương rất đáng yêu, nếu ở thời hiện đại sẽ trở thành hotboy nổi tiếng . Kiệu

dừng lại trước cổng chính Tây Hoa của thành. Hôm nay là tiệc hoàng gia nên hầu hết các quý tộc đều tham gia, tạo ra 1 bầu k khí nhộn nhịp. Ta khẽ đánh thức Thần Chương dậy. Thằng bé dụi mắt: “ đã tới rồi sao đại tỉ? “ _ “ đúng rồi cậu bé hoang nghịch à!” rồi ta xoa xoa đầu tóc của nó. Miên Miên nói:” đi thôi tiểu thư”. ba người khởi giá đến chính điện của kinh thành Nguyệt quốc. Ở giữa sân điện, cung nữ và thái giám bày lên nhiều bàn gỗ nhỏ dành riêng cho các quý tộc. Trên đó họ bày những món ăn được trang trí đẹp mắt cùng với một chum rượu nhỏ. Trên đỉnh của chính điện có một chiếc ghế rồng bằng vàng dành cho vua- Thất Lý Đạt. Bên trái có ghế phượng thập sắc dành cho Hoàng Thái Hậu Từ Mĩ, bên phải có ghế phượng ngũ sắc dành cho Hoàng Hậu Giả Phong Cẩm. Phía dưới có hai bàn tiệc loại vừa dành cho gia đình tả, hữu thừa tướng. Cứ như vậy các quan chức nhỏ dần có bàn tiệc cứ lui về phía sau. Ngọc Mạn chạy tới chỗ của ta: “tỉ tỉ đã tới ạ! Chúng ta vào bàn ngồi thôi”. Thời gian trôi qua, các vị quan khách ngày một đông đủ hơn. “_nhà hữu thừa tướng đến rồi kia” _ Ngọc Mạn chỉ vào ông trung niên mặc áo bào quan có hình hổ chúa trước ngực. Khí phách hùng hồ mà dữ tợn. Sau khi quan lại đã đông đủ, một ông thái giám bước ra quất cây phất trần lớn giọng:
_ Hoàng thượng giá đáo....áo....áo!
Hoàng thượng này dáng vẻ uy nghi, đĩnh đạc. Có lẽ là vị vua tốt! Theo sau là một người phụ nữ sắc thái giản dị, nghiêm trang có vẻ lớn tuổi. Bên cạnh có một người con gái trẻ trang sức đầy mình, tạo ra một hình ảnh khác biệt khá lớn với vị Hoàng Thái Hậu giản dị kia. Tiếp tục với chất giọng to lớn, thái giám hô:
_vương gia Mộc quốc đến...ến...ến!

Cửa đại sảnh bật mở, ánh sáng rực rỡ kết hợp cùng ánh trăng soi chiếu lên một con người hoàn mĩ đang tiến tới. Bao nhiêu con mắt của nữ nhi, tiểu thư(tất nhiên là trừ ta) đều đổ về tên oan gia ấy. Ta vội liếc qua Nam Hi ngồi đối diện, ả ta dùng cái ánh mắt khó coi nhìn chằm chằm vào hắn. Thật nực cười, muốn thì đây tặng cho đấy! Hoàng thượng vội đứng dậy mở lời:
_vương gia nước bạn đã tới đất của chúng ta thì xin hãy cứ vui vẻ và tự mnhiên!
Hắn chỉ trầm mặt gật đầu và ngồi vào ghế. Hoàng hậu đứng lên nói:

_vậy hoàng hậu ta có thể góp vui cho bữa tiệc này k ạ?