Đại Mĩ Nữ Truyền Thuyết

Chương 15: Chương 15: Vương Gia Và Thứ Phi






mình có lời khuyên dành cho độc giả. nếu khi đọc truyện của mình thì nên nghe 3 bài sau: cung dưỡng ái tình, họa tình(diêu bối na), ái thương(đổng trinh); vì 3 bài này có những cảm xúc riêng biệt giúp độc giả cảm nhận riêng về truyện. cái này do mình nghĩ ra lúc vừa nghe nhạc vừa viết truyện. rất thú vị đó!

Chương 15: vương gia và thứ phi
“bình thân! Ai gia đang định đến thăm vợ chồng đệ nhất vương gia như thế nào. K ngờ lại đc gặp vương phi ngay tại đây!” _ “xin thái hậu thứ tội! Tiểu nữ chỉ đến thỉnh an hoàng hậu nên k kịp về để nghênh tiếp người” _ “k sao! Ai gia rất hiểu, con đúng là lựa chọn tốt của ai gia. Thôi hãy đi với ta về phủ luôn rồi hẵng nói chuyện!” _ “tạ thái hậu”. Bà cầm tay ta, nhẹ nhàng nói: “ai gia có 2 người con trai là Khuất Lý Dân và Khuất Anh Triệt. Đứa con đầu tiên rất có cảm xúc văn võ uyên thâm-đúng với nguyện vọng của ta. Nhưng lúc mang thai đứa thứ hai thì những tháng cuối cùng ai gia toàn gặp ác mộng là những luồng khí màu đen đã nuốt trọn lấy đứa bé. Vậy nên bây giờ nó mới lạnh lùng, cứng đơ như vậy. Từ nhỏ tới lớn Anh Triệt k chơi với bất kì công chúa, hoàng tử nào mà chỉ luyện kiếm, võ thuật và đọc sách. Thế nhưng sau khi gặp Hi Ngọc vài tuần thì trái tim nó liền bị thu phục. Lần đầu gặp con bé đó ai gia đã có linh cảm xấu nên chọn con làm vợ chính thức, còn Hi Ngọc thì phong thiếp cũng đc. Hai đứa nó như hình với bóng mà bỏ con bơ vơ trong phủ phải k?” _ “tiểu nữ k dám” _ “đc rồi đc rồi, đến phủ rồi”. Ta nâng tay thái hậu vào trong phủ. Vừa mới bước vào thì thấy vương gia với cặp mắt tro tàn, bên cạnh là thứ phi đang hằm hằm nhìn ta: “hoàng thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế!” _ “bình thân! Vương gia sao mặt mày lại lạnh nhạt thế kia, lâu lâu ai gia mới đến thăm 1 lần, ăn 1 bữa cơm chẳng lẽ k để ai gia vui lòng?” _ “nương muốn nói chuyện với con phải k? Vậy hãy cùng đi” _ “vương phi hãy tranh thủ nói chuyện với thứ phi đi” _ “vâng”. Vậy là bọn họ đi sau vườn nói chuyện, để ta ở lại với Hi Ngọc. Cô ta nhìn ta khinh bỉ: “nếu như k có 1 người thứ 3 vô liêm sỉ như cô chen vào thì ta đã là vương phi rồi” _ “thứ phi nghĩ mình là ai mà lại ăn nói vô phép thế kia?” _ “ha ha con đàn bà này da mặt dày thật, đã là người thứ 3 mà già mồm già miệng”. Đến lúc này ta như k kiềm chế đc mình tặng cho cô ta 1 cái tát giáng trời. “VƯƠNG PHI! Sao nàng dám tát thứ phi chứ”_k biết tại sao vương gia đột nhiên xuất hiện. Thứ phi nằm lăn lộn dưới đất ôm bụng khóc thảm thiết. Hắn đỡ cô ta dậy: “thứ phi k sao chứ?” _ “thiếp thấy bụng mình rất đau” _ “mau gọi thái y”. Nói rồi hắn bế Hi Ngọc về phòng. Ta thấy thật sự hối hận, vội nhìn thái hậu. Thái hậu bước đến ta: “mặc dù ai gia k thích Hi Ngọc nhưng lúc nãy vương

phi có hơi hành động sơ suất. Việc này ai gia sẽ để vương gia giải quyết, hãy đến Tuyên Ninh cung khi con cần lời khuyên! Bây giờ ai gia có chuyện rồi!” _ “cung tiễn thái hậu nương nương”. Ta k nên vì 1 chút tức giận mà làm tổn hại mình đc, nên làm sao đây??? Băng Băng lo lắng giục ta: “tỉ tỉ, thứ phi có chuyện j thì chúng ta lại gặp nguy mất! Nhưng ả mới bị 1 cái tát của tỉ mà nằm lăn ra đó mà ăn vạ rồi” _ “chờ cho đến khi thái y ra đã rồi tính”. Bọn ta ngồi chờ sốt cả ruột, lần nãy ta nhận là lỗi của mình. PHẠCH PHẠCH 1 con chìm bồ câu tự nhiên đến đậu ngay trên cửa sổ phòng ta. “vương phi cứ để nô tì đuổi đi cho” _ “để yên để bổn nương xem đã”. Ta chậm rãi lại gần chim, ôm nó lên thì thấy dưới chân có 1 mật thư cột dưới chân: hãy đến khu rừng cạnh rừng sim, huynh đợi muội vào cuối giờ Dậu hôm nay. “Huệ Tây bây giờ là giờ j?” _ “là đầu giờ Tỵ ạ” _ “còn hơn nửa ngày nữa...” _ “chuyện j ạ?” _ “k có”. Sương Sương hốt hoảng chạy vào: “vương phi... vương phi...” _ “thế nào rồi?” _ “thưa thái y nói rằng thứ phi mang thai được hơn 3 tuần tuổi rồi. Chẳng qua sơ suất ngã nên động thai chứ k có j nặng. Chỉ cần uống thuốc và tránh đi lại nhiều là sẽ khỏe” _ “ơn trời may quá! Ông trời có mắt che chở cho bổn nương rồi!” _ “tỉ tỉ có muốn thêu lụa với muội k? Giờ muội muốn an tĩnh để thưởng thức tài thêu thùa của tỉ”. ‘hả cái j nữa đây???ta vốn có biết thêu j đâu. Hồi nhỏ có thử nhưng bị kim đâm vào tay nên bỏ lun’. Ta vội nghĩ kế thanh minh: “muội muội có biết việc tỉ ngã ở thảo nguyên k?” _ “sao lại k biết, việc j xảy ra với bông hoa ngọc như tỉ cả Nguyệt quốc đều biết!” _ “vậy à? Sau khi ngã toàn bộ kĩ thuật thêu của tỉ bị mất gần hết nên giờ muốn muội dạy lại cho tỉ nhé!” _ “hả?... Chán thật! Thôi muội sẽ dạy tỉ từ đầu vậy! Chúng ta ra cầu ngói ở Vũ Thiên viên nha!” _ “ừm”. Bọn ta dọn 1 cái khung to ở trong mái ngói. Xung quanh là những tấm rèm lụa bay bay trong gió. “tỉ muốn thêu cái j đây?” _ “hoa mẫu đơn thì sao?” _ “vậy hả? Đó chính là hình mẫu đơn giản nhất trong các kĩ thuật! Bây giờ tỉ hãy đưa kim đều đặn lên xuống như thế này...” _ “ui da! Kim đâm vào tay tỉ rồi” _ “tỉ phải cẩn thận. Khi thêu phải tập trung, thả hồn vào hình mẫu và nhẹ tay thôi! Như vậy tỉ mới điều khiển cây kim đc!”. Thế là ta đã ngồi suốt 4 cạnh giờ để tập thêu và ta lại cảm thấy nó thú vị hết sức. “thưa vương phi, đã đến lúc ăn trưa rồi!” _ “ừ bổn nương về ngay”. Bông hoa mẫu đơn ta thêu đc 2/3, chỉ còn 5 cánh nữa thôi