Buổi tối trước khi ngủ, Mễ Hi Huy kiểm tra bài tập của Út cưng, làm xong rất tốt. Út cưng thì lại chẳng nói thêm câu nào với bác sĩ Mạch. Bác sĩ Mạch cảm thấy ý đối địch rõ ràng từ bé. Mễ Hi Huy cũng không nói gì, chuẩn bị cho Út cưng lên giường ngủ. Bác sĩ Mạch vẫn trầm mặc.
Mễ Hi Huy tắt đèn. Trong phòng lập tức tối đen, nơi bức màn màu trắng hắt ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.
Bác sĩ Mạch thay áo ngủ, nằm xuống. Buôi đêm trở nên yên tĩnh, chẳng có tiếng vang.
Mễ Hi Huy thay quần áo, những động tĩnh khẽ khàng rơi. Bác sĩ Mạch nghiêng người nhìn ngoài cửa sổ. Mễ Hi Huy nằm xuống phía sau bác sĩ Mạch, nhẹ nhàng kéo người kia lại. Bác sĩ Mạch vùi mặt vào ngực Mễ Hi Huy. Vẫn luôn cảm thấy thoảng trên người cậu có hương thơm, thứ hương mát lành mà thoải mái. Có lẽ do hàng năm sử dụng một loại nước cạo râu, hương vị ấy thâm căn cố đế.
Vẫn trầm tĩnh.
Không khí thẳm sâu đến tựa một mảnh biển sâu, hai người chìm trong mặt nước màu lam nặng nề chuyển chuyển động động.
Bác sĩ Mạch duỗi tay chạm vào gương mặt người kia. Dưới ánh trăng nhìn cũng không rõ ràng. Nhưng góc cạnh rõ rệt, thế nên giữa mờ ảo vẫn rõ lắm. Động tác này là học từ cậu. Thi thoảng buổi tối Út cưng sẽ nằm ác mộng, cậu chỉ gần lấy tay chạm vào vuốt nhẹ gương mặt bầu bĩnh kia, Út cưng sẽ khôi phục vẻ điềm tĩnh.
Động tác sao mà thần kỳ.
“Nói gì đi.” Bác sĩ Mạch nhẹ giọng.
“Nói gì.” Mễ Hi Huy cũng nhẹ giọng.
Bác sĩ Mạch ôm cổ người kia, vùi mặt vào bờ ngực ấy, “Về tất cả của cậu. Tôi không hỏi, tới bây giờ cậu cũng không nói.”
Mễ Hi Huy xoa tóc bác sĩ Mạch, “Bởi vì nào có gì hay để nói đâu.”
Bác sĩ Mạch bảo, “… Vậy hãy nói chuyện cậu và Út cưng. Tôi không thể dễ dàng tha thứ lần nữa cho bản thân việc mình hoàn toàn chẳng biết gì về cậu.”
Mễ Hi Huy đáp, “Ừm… nhóc con kia sao… Tôi là người nhóc con ấy thấy đầu tiên khi vừa mở mắt.” Trong giọng cậu dần lẫn ý cười, “Nhóc con khi ấy thật khó coi. Trên mặt nhiều nếp nhăn, cả người tẩm mùi máu.”
Bác sĩ Mạch nhẹ nhàng gật đầu.
Mễ Hi Huy tiếp tục nhẹ giọng kể chuyện. Người kể chuyện vào lúc nửa đêm sẽ luôn theo bản năng mà kể với nhịp điệu từ tốn, giữa những con chữ là tiết tấu khe khẽ kéo dài. Mềm mại, lại khàn khàn.
“Chị dâu tôi… thời điểm ấy lúc sinh Út cưng là sinh khó. Sau khi sinh xong rồi thì cơ thể rất yếu, không thể cho sữa. Chờ đến khi chị ấy khỏe rồi, thì lại không có sữa. Nhóc con ấy không có sữa thì khóc, mà uống sữa cũng khóc. Nhỏ như vậy thôi, nhắm mắt lại, khóc cũng chẳng đủ sức, ê a bi bô. Mẹ tôi bế bé con đang khóc, tôi ở một bên nhìn. Tối nào cũng phải thức dậy hâm sữa cho nó, lúc ấy tôi còn học đại học. Không trọ ở trường, bởi phải về nhà lo cho nhóc ấy. Bản thân tôi cũng hiểu thật rất ngượng ngùng.”
Bác sĩ Mạch ôm lấy thắt lưng cậu, vòng eo nhỏ, cường tráng, rắn chắc. Có thể chạm đến cả những tĩnh mạch của cơ thể.
“Lúc ấy bệnh tình ba tôi còn chưa nghiêm trọng như bây giờ. Mẹ còn có thể giúp trông coi nhóc con. Út cưng vừa khóc trong nhà liền rối loạn… Thật lạ kỳ.” Mễ Hi Huy dừng một lúc, “Sau đó chờ đến khi tôi đi làm thì Út cưng cuối cùng cũng lớn hơn một chút. Cứ nghĩ đã được giải thoát, nào ngờ Út cưng bất ngờ trở nên rất suy nhược. Giống hệt tôi trước đây, khả năng đề kháng vô cùng thấp, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả tôi. Cảm lạnh nhẹ thôi thì sẽ sốt cao. Anh có biết mỗi lần đi làm về chuyện đầu tiên tôi làm là gì không”
Bác sĩ Mạch nhẹ nhàng đáp, “Không biết.”
Mễ Hi Huy bình tĩnh, “…Là đo thân nhiệt cho Út cưng.”
Bác sĩ Mạch giật mình sửng sốt.
“Không thể tưởng được sao. Chỉ cần giữa trưa quá ba mươi bảy độ, buổi tối nhất định sẽ sốt. Thế là tôi mỗi ngày cứ như chim sợ cành cong.” Mễ Hi Huy như thể cũng cười, “Tôi nào có kinh nghiệm chăm trẻ nhỏ. Lần đầu Út cưng phát sốt tới mức giật kinh phong, anh biết không, chính là biểu hiện bệnh trợn trắng mắt. Tôi đã nghĩ… bé con này sẽ không còn nữa. Anh trai chị dâu cũng không có nhà, hơn nửa đêm tôi ôm một đứa bé chạy đến bệnh viện. Kỳ thật tôi là ngơ ngác, đạp xe cũng nhanh hơn. Đụng phải xe cảnh sát đi tuần, chiếc xe ấy bèn đưa chúng tôi đến bệnh viện. Út cưng ở trong lòng tôi lấy chân đạp. Tôi lúc ấy… hoàn toàn chẳng nghĩ được gì. Một đứa trẻ đang yên đang lành chết trước mắt mình, cảm giác đó, cảm giác đó…”
Bác sĩ Mạch nhẹ xoa lưng cậu, “Đừng lo, đừng lo.” Rồi thấp giọng mà rằng, hãy nhớ kỹ, đừng lo.
“Đến bệnh viện chạy về phía phòng cấp cứu, thiếu chút nữa đã quỳ xuống khi gặp bác sĩ. Đời này đó là chuyện dọa người nhất. Khiến vị bác sĩ kia sợ tới mức chết khiếp, nói với tôi trẻ em phát sốt giật kinh phong là hiện thường thông thường, đừng hoảng hốt. Tôi nào biết nhiều chuyện như vậy. Sau mới biết lúc ấy mẹ muốn nói cho tôi, nhưng mà tôi đã ôm Út cưng chạy mất rồi. Bà không đi xe đạp, lại đuổi chẳng kịp tôi.” Mễ Hi Huy bật cười. Mắt bác sĩ Mạch quen với bóng đêm, nhìn ra cậu thật sự đang cười. Đôi má lúm đồng tiền rất sâu, rất đẹp.
“Vị bác sĩ kia không phải bác sĩ Hứa đó chứ.” Bác sĩ Mạch cũng cười.
“Chắc là không phải. Chỉ nhớ sốt ruột đến nổi điên, vị bác sĩ kia là nam hay nữ tôi cũng đã quên mất.”
Bác sĩ Mạch nhẹ nhàng hôn lên cằm người nọ.
“Cứ cách vài ngày là sẽ sốt. Mỗi tháng đều phải vào bệnh viện. Ba tôi nằm viện, Út cưng nằm viện, có đoạn thời gian đồng nghiệp đều nói trên người tôi có mùi tử vong. Trong cục của anh tôi đổi lãnh đạo. Anh ấy đắc tội tiểu nhân, lúc ấy việc gì cũng phải nín nhịn. Chị dâu sức khỏe không tốt, công việc cũng không thuận lợi, hai vợ chồng mỗi ngày cãi nhau. Đều ở tại nhà ba mẹ tôi, trong nhà thật sự là… suốt ngày bụi đất ngập trời. Tính chị dâu tôi nóng nảy, một chút việc nhỏ cũng tức lên. Út cưng sợ tới mức khóc, càng khóc chị ấy càng phiền. Càng phiền thì càng cãi cọ, cãi đến mức bệnh tình ba tôi chuyển xấu, nằm viện, mẹ tôi càng không rãnh để chăm lo cho Út cưng, chị dâu vì thế càng mệt, càng mệt lại càng hay sinh sự để giải tỏa… Tôi cảm thấy bản thân mình rơi vào một vòng lốc xoáy, cứ xoay một vòng rồi lại một vòng, những tuần hoàn vô hạn, hết ngày này đến ngày khác tất cả mọi người trong nhà đều giẫm lên vết xe đổ. Tôi cũng sắp tuyệt vọng rồi.”
Thanh âm Mễ Hi Huy thấp lại. Lúc trước mang theo Út cưng cũng là bất đắc dĩ. Không còn cách nào khác. Cũng chẳng phải ai đều có thể lựa chọn cách sống của riêng mình, có kẻ chẳng có phần may mắn ấy.
“Vừa lúc đó, Út cưng đột nhiên… gọi tôi một tiếng. Bé con nằm lòng lòng tôi mà cười, dùng bàn tay nhỏ đập đập tôi, gọi tôi ‘hô hô’. Tôi kêu lại một tiếng, Út cưng cũng rất vui mừng. Bé con gọi tôi ‘hô hô’. Tôi cảm thấy… rất đáng giá. Vô cùng đáng giá.”
Bác sĩ Mạch cũng thấp giọng mà cười lên. Mũi cay cay. Trước mắt bỗng xuất hiện một Mễ Hi Huy hãy còn trẻ trai, tay chân dài khẳng khiu, ôm đứa bé nho nhỏ, chân tay luống cuống.
Mễ Hi Huy không nói nữa. Cậu trầm mặc. Bác sĩ Mạch hôn môi cậu, lấy tay đặt nơi con tim cậu mà rằng, “Lần đầu nói với tôi nhiều như vậy. Nói ra rồi thì trong lòng sẽ thoải mái hơn. Dù là chuyện gì cũng đừng giữ trong lòng, phải nói với tôi… Năng lực thừa nhận của con người đều có hạn, tự cho mình là siêu nhân sao…”
Mễ Hi Huy cầm lấy tay bác sĩ Mạch, đặt tại nơi ngực mình. Bác sĩ Mạch cảm thấy con tim cậu đang nảy lên, cảm thấy hơi nóng từ người cậu truyền đến.
“Nhóc con kia giận tôi rồi. Không phải là cảm thấy tôi muốn đuổi nó đấy chứ”
“Ngày mai sẽ quên ngay thôi. Nói chuyện trước mặt nhóc con ấy phải cẩn thận, nó rất ghét những loại thử này.” Mễ Hi Huy hôn nhẹ bác sĩ Mạch, “Biết anh lo lắng cho tôi. Đừng lo.”
Út cưng ai cũng tranh không được.
Sáng hôm sau, bé con quả nhiên đã chẳng còn nhớ. Bác sĩ Mạch xoa xoa gương mặt phúng phính, Út cưng đang thay răng, cười thì những chiếc răng nhỏ so le không đồng đều. Bác sĩ Mạch phát hiện lúc ăn điểm tâm bé con luôn muốn đưa tay vào miệng, thế là bèn hỏi, “Út cưng, chuyện gì vậy”
Út cưng nhíu đôi mày nhỏ, “Răng đau ~”
Bác sĩ Mạch nắm má Út cưng làm bé há miệng, nhìn nhìn. Một chiếc răng hàm đã lung lay, dưới nứu sưng lên, răng vĩnh viễn chuẩn bị đi ra, nhưng răng sữa thì vẫn còn đó. Bác sĩ Mạch cười nói với Mễ Hi Huy, “Nhìn xem, cậu nuôi Út cưng tốt quá mà, răng sữa mà còn dài còn chắc như vậy.”
Mễ Hi Huy rửa sạch tay, rồi luồn vào sờ miệng Út cưng. Quả nhiên, răng hàm dưới đã ra rồi, nhưng răng sữa vẫn lung lay, không có dấu hiệu rụng xuống.
Bác sĩ Mạch nói, “Phải nhanh nhổ răng sữa đi, bằng không răng sẽ mọc lệch.”
Mễ Hi Huy gật đầu, “Mấy ngày nữa xin cho Út cưng nghỉ, đi nhổ răng.”
Trước khi ra cửa phía, Mễ Hi Huy ngồi xổm xuống, mặc áo khoác vào cho Út cưng, thắt chiếc khăn quàng cổ, đội mũ lên cho bé. Bác sĩ Mạch khoanh tay đứng một bên nhìn. Chỉ cần như vậy thôi, cả một ngày đều đủ cảm thấy ấm áp.
Bác sĩ Mạch nắm đôi bàn tay mũm mĩm của Út cưng, “Gần đây trời có chút lạnh, đừng để bị cảm.”
Út cưng hít hít chiếc mũi nhỏ, “Dạ vâng ~”
Bác sĩ Mạch ngồi xổm xuống, kéo Út cưng vào lòng, xoa tới xoa lui. Mùa đông ăn mặc nhiều, bé ú na ú nần phồng lên hệt quả bóng nhỏ.
Vào bệnh viện, vẫn chưa có bao người. Phải lo nghĩ đến việc đưa Út cưng đến trường, bác sĩ Mạch mỗi ngày đều đi làm sớm hơn một tiếng so với thời gian làm việc. Bình thường sau đó bác sĩ Hứa đều ở phòng trực ban. Hôm nay lúc đi ngang qua, bác sĩ Mạch cố ý nhìn vào trong, thế nhưng không có ai. Một bác sĩ thường hay đi theo bác sĩ Hứa thấy bác sĩ Mạch, lại đây chào hỏi, “Tới sớm như thế”
Bác sĩ Mạch nói, “Bác sĩ Hứa còn chưa tới”
Người bác sĩ kia cào tóc, “Sư phụ hôm nay xin phép, sốt rồi.”
Bác sĩ Mạch gật đầu, “Khó có dịp tên đó cũng sốt.”
~*~
Bác sĩ Hứa mơ mơ màng màng gọi điện thoại cho Hình Long Nhược, “Họ Hình phải không”
Hình Long Nhược mới vừa hoàn thành công việc đi ra, tháo mũ cảnh sát xuống đặt bên bàn, cầm di động cười nói, “À tôi đây.”
Bác sĩ Hứa phả ra hơi thở nóng hổi, cảm thấy mình đang phun lửa, “Bận không”
Hình Long Nhược cười một tiếng, “Không bận không bận.”
Bác sĩ Hứa uể oải rẫu rĩ hỏi, “Giúp tôi mua hai cân táo được không”
Hình Long Nhược sửng sốt, “Sao”
Bác sĩ Hứa thở dài một hơi, “Tôi đang sốt… bất chợt đặc biệt muốn ăn táo. Bạn bè đồng nghiệp đều là bác sĩ, không cần hỏi cũng biết bận rồi…”
Hình Long Nhược bảo, “Không ngờ cảnh sát thế mà lại là chức vụ nhàn rỗi đấy”
Bác sĩ Hứa hữu khí vô lực trả lời, “Dù sao nhân dịp rãnh giữa lúc bắt trộm hãy giúp tôi mua hai cân táo đưa tới.”
Hình Long Nhược cười một tiếng, “Không ai quan tâm sao”
Bác sĩ Hứa uống qua thuốc cảm, buồn ngủ. Bèn hít mũi, mang theo giọng khàn khàn mà rằng, “… Hãy coi như cảnh sát đến cứu người lúc nguy nan giúp kẻ nghèo khó.”
Vào giờ nghỉ trưa, Hình Long Nhược chạy đến siêu thị sát đường mua ba ký táo. Mở chiếc xe hư hại chạy về phía nhà bác sĩ Hứa, ấn chuông cửa. Bác sĩ Hứa đi ra mở, Hình Long Nhược vừa thấy đã giật mình. Hai má nóng đến đổ bừng, gương mặt vốn trắng bệch giờ có chút ửng hồng, thế nên đặc biệt trẻ ra. Đôi mắt vì sốt mà sáng lên quá, đứng trong tối thì thấy, lấp lấp lánh lánh. Trên người là chiếc áo len màu nhạt xanh, càng tôn thêm vẻ mặt mới thật hấp dẫn.
“… Sốt thật à” Hình Long Nhược cầm theo táo đứng đơ ra tại cửa, “Sao mắt giống hệt của tên trộm hay kẻ bất lương thế kia.”
Bác sĩ Hứa nhíu mày, huyết áp hơi thấp, giọng không đủ cao, tiếng rất yếu, “Vào mau đi, rất lạnh.”
Hình Long Nhược cầm táo đến phòng bếp rửa sạch. Bác sĩ Hứa quấn chăn nằm trên ghế salon xem tivi, hình như là tiết mục văn nghệ, thanh âm ồn ào. Hình Long Nhược đặt những quả táo đã rửa xong lên bàn, “Tôi phải nhanh quay về đội, mới vừa nhận nhiệm vụ. Ừm thì… không có việc gì chứ Thật ra sốt thì cứ ngủ nhiều vào là tốt.”
Bác sĩ Hứa liếc Hình Long Nhược. Do sốt cao, con người làm gì cũng đều có vẻ nhu nhược vô lực. Vốn dĩ chỉ là liếc nhìn như bình thường thôi, vậy mà do góc độ thấp, đôi mắt chậm đưa, thế là biến thành một loại phong tình.
Hôm nay Hình Long Nhược mặc đồng phục cảnh sát tới. Quân trang chính là loại trang phục tôn dáng người nhất, mặc vào rồi thì liền có dáng vẻ thật oai nghiêm.
Thật ra đây lần đầu thấy người này mặc cảnh phục mà.
Cũng coi như là… đẹp trai.
Bác sĩ Hứa gật đầu, “Hôm nay thật cám ơn.”
Hình Long Nhược buồn cười bảo, “Ừ, là tôi tới giúp người lúc nguy khốn cứu kẻ khó nghèo.”
Bác sĩ Hứa nghiêng người qua trên ghế salon, mí mắt càng thêm nặng. Hình Long Nhược nhẹ nhàng khe khẽ rời đi, đóng cửa lại.
Bác sĩ Hứa ngủ xong thức dậy, tinh thần có khá hơn, đang gặm táo thì bác sĩ Mạch gọi điện thoại đến an ủi, “Chết vì nóng chưa”
Bác sĩ Hứa thành thật trả lời, “Chưa.”
Bác sĩ Mạch hỏi, “Không tôi đến thăm nhé Buổi tối ở đâu ăn cơm”
Bác sĩ Hứa cười rằng, “Thời gian dài như vậy tự sinh tự diệt không ai lo, sao gần đây đột nhiên thành bảo bối.”
Bác sĩ Mạch nói, “Hử còn có người lo cho sao”
Bác sĩ Hứa đáp, “Không có.”
Bác sĩ Mạch bảo, “Vậy nghỉ ngơi đi. Muốn ăn gì gọi điện thoại cho tôi, tôi đưa qua.”
Bác sĩ Hứa ừ lại, cúp điện thoại, gặm táo xong, lại ngủ.