Lương tâm Hình Long Nhược nhận ra, hôm nay dù như thế nào cũng phải ở bên Út cưng cả ngày. Cánh tay nhỏ của Út cưng truyền dịch truyền đến lạnh cả người, Hình Long Nhược hay dùng bàn tay to mà nhẹ nhàng xoa bóp. Út cưng chóng mặt mà nói, “Tay ba nóng quá nha ~”
Hình Long Nhược khẽ sờ khuôn mặt nhỏ của bé. Thuốc hạ sốt rốt cuộc phát huy tác dụng, vẻ sốt ửng hồng đã hạ, trán cũng không còn nóng.
“Út cưng, không phải ba không thích con.” Anh thì thào tự nói, “Út cưng, con là mạng sống của ba, con biết không. Ba không có bất cứ gì cũng không thể không có con…” Đôi môi nhỏ của Út cưng mấp máy, Hình Long Nhược nhẹ giọng nói, “Út cưng, con tha thứ cho ba chứ”
Út cưng nhỏ giọng rằng, “Ba, con nghe không hiểu…”
Hình Long Nhược cười phá lên.
Mễ Hi Huy đứng ngoài cửa.
Cậu nhìn trong phòng. Phòng bệnh đều là bốn giường một gian, phòng Út cưng nằm ba giường còn lại trống. Út cưng nằm trên giường, chông chông chênh chênh ngủ. Hình Long Nhược ngồi bên cạnh con trai, khẽ hôn khẽ hôn lên cánh tay nhỏ của bé. Có lẽ là tác dụng tâm lý, bầu má tròn tròn phinh phính của Út cưng giảm sưng đi không ít.
Trong hành lang có người đi qua, di động vang lên. Út cưng đột nhiên mở to mắt, nhẹ giọng gọi, “Ba ơi”
Hình Long Nhược nằm bên cạnh bé, “Ừ”
Út cưng nói, “Ba phải đi sao”
Hình Long Nhược biết con trai nghe tiếng di động vang nên nghĩ rằng ba mình có việc phải đi. Hình Long Nhược kéo dài giọng rằng, “Không, hôm nay dù trời sập ba cũng không đi.”
Út cưng dạ ~ một tiếng.
Trong phòng rất yên tĩnh. Trong hàng lang có người đi ngang qua, dội âm lên vách tường. Lồng ngực nho nhỏ của Út cưng phập phồng lên xuống, mang theo tiếng hít thở khe khẽ. Hình Long Nhược không dám phát ra thanh âm gì. Lần đầu tiên anh chăm chú nhìn con trai như thế, cái gì cũng không làm, chỉ nằm trên giờng mà nhìn con trai bé bỏng.
Im lặng, nhưng hạnh phúc.
Anh suy nghĩ, Út cưng, con tha thứ cho ba sao Chú hai, chú tha thứ cho anh sao Ba mẹ, ba mẹ tha thứ cho con sao
Nghĩ lại, hóa ra có lỗi với nhiều người đến vậy. Hình Long Nhược, mày thật sự thất bại mà…
Mễ Hi Huy tựa vào tường trên hành lang, cúi đầu. Ánh sáng chiếu vào không nhiều. Chỗ cuối hành lang là một khung cửa sổ, ngày mùa thu ánh mặt trời tinh khiết xuyên qua, cũng chẳng chiếu vào được nơi này. Ban ngày bệnh viện không mở đèn, mọi hành lang đều tăm tối. Dựa vào tường, nghe bên trong hai cha con nhẹ giọng nói chuyện, Mễ Hi Huy vẫn không nhúc nhích. Chắn lại vài tia sáng gần đó, cậu trở thành một hình cắt màu đen trầm mặc.
Út cưng tiêm xong một mũi, dẩu môi nói, “Ba ơi con muốn đi tiểu~”
Hình Long Nhược quấn kỹ Út cưng lại, ôm lấy, “Ừ, ba mang con đi.”
Út cưng nằm trên vai Hình Long Nhược, vẻ mặt vẫn không hài lòng.
Lúc này Mễ Hi Huy mở cửa bước vào, Hình Long Nhược cười nói, “Rốt cuộc cũng xong, Út cưng muốn đi vệ sinh, chú chờ một chút, chúng ta cùng nhau trở về”
Mễ Hi Huy lấy chìa khóa nhà ra, đưa cho Hình Long Nhược, “Em… Trong công ty vừa lúc có việc, anh cứ mang Út cưng về trước, vào cửa nhất định phải thay quần áo ngay, đổi áo ngủ cho Út cưng rồi mới cho bé lên gường. Đệm điện bật một giờ thôi phải tắt, nếu không Út cưng sẽ khô cổ họng.”
Hình Long Nhược nhận chìa khóa, đặt vào trong túi nơi ngực, “Anh biết rồi, chú khi nào thì dài dòng như vậy.”
Nước tiểu Út cưng muốn ra gấp, bé nhoi nhoi trong lòng Hình Long Nhược. Hình Long Nhược vội vàng nói, “Nhóc con nín quá rồi, anh đi trước, chú cũng nhớ phải về nhà sớm.”
Hình Long Nhược ôm Út cưng đi về phía nhà vệ sinh. Đưa lưng về phía Mễ Hi Huy. Út cưng nâng đầu lên từ lưng ba nó, vẫy vẫy tay với Mễ Hi Huy, “Chú ơi, tạm biệt ~”
Mễ Hi Huy giơ tay lên, lay động lay động, cười nói, “Tạm biệt Út cưng.”
Hình Long Nhược ôm Út cưng, càng đi càng xa.
Phía đầu hành lang bên kia, một màu xanh biếc. Đủ loại cây nơi bệnh viện, đến mùa thu màu xanh hãy còn chưa phai. Gió thổi qua, rì rào xào xạc. Từ lầu hai nhìn xuống, những tán cây lay lay trong gió.
Chẳng còn việc gì có thể làm. Đã xin phép, công ty vốn dĩ không cần đi.
Mễ Hi Huy hai tay đút túi, chậm rãi tản bộ trong bệnh viện. Xe của Hình Long Nhược đã sớm rời đi. Lần đầu tiên Mễ Hi Huy cảm thấy được con tim trống rỗng.
Ông Hình ở nhà. Có bà Hình hầu hạ, những ngày ấm áp. Hình Long Nhược mang theo Út cưng về nhà ngủ. Làm sao cũng không cần cậu.
Đi bộ đến phòng quan sát, ngoài cửa là cảnh sát đang đứng. Chắn hẳn là Triệu Tắc Đống ở trong, bệnh tình ổn định được chuyển qua đây. Cảnh sát được huấn luyện nghiêm chỉnh, liếc Mễ Hi Huy một cái liền cảm thấy người này vô hại, bèn không nhìn nữa. Cao Trạch Khiêm không ở đây.
Mễ Hi Huy chậm rãi đi qua.
Trên mặt ran rát, vừa đau lại ngứa. Tiêm một mũi uốn ván, cả cánh tay đều đau. Mễ Hi Huy đi nửa ngày, lại quay đầu nhìn thoáng qua phòng quan sát. Cảnh sát nhìn thẳng phía trước, có bác sĩ ra vào.
Hôm nay bác sĩ Mạch không lo khám bệnh, ở trong phòng làm việc dọn vệ sinh, cầm theo một cây lau nhà lớn vào vào ra ra. Một người phụ nữ trung niên dẫn theo một cậu trai mười mấy tuổi mặt đầy mụn thò đầu vào nhìn. Bác sĩ Mạch tốt bụng hỏi một câu, “Xin hỏi tìm ai”
Người phụ nữ hỏi, “Phòng khám của chuyên gia sao không có người”
Bác sĩ Mạch nói, “Bác xem bệnh gì”
Bà đáp, “Chào bác sĩ, thằng bé nổi mụn, ăn cái gì cũng không hết, mụn cứ nổi hết mụn này đến mụn khác, hệt như rau hẹ!”
Bác sĩ Mạch hình dung được toa thuốc rất tốt cho da, quẳng cây lau nhà qua, bảo, “Vậy bác lại đây cháu xem thử.”
Người phụ nữ nhìn quanh hai bên. “Phòng khám của bác là phòng khám của chuyên gia”
Bác sĩ Mạch ngẩng đầu nhìn bảng hiệu phòng làm việc của mình, “…Không phải.”
Người phụ nữ lập tức nói, “Vậy không được, tôi đăng ký chính là khám bệnh với chuyên gia, mười đồng mà, phòng khám bình thường này chỉ ba đồng, bác sĩ định ăn bảy đồng của tôi à!”
Bác sĩ Mạch hơn nửa ngày mới giác ngộ ý nghĩa trong đó: Cái gì gọi là tôi ăn bảy đồng của bà
Bác sĩ Mạch uốn éo mặt, cầm cây lau nhà bỏ đi.
Giữa trưa, bác sĩ Mạch mua riêng cơm hộp bên ngoài, mang theo đi tìm bác sĩ Hứa. Bác sĩ Hứa thích ăn ngọt, bác sĩ Mạch lại thích ăn lạt, cả hai đều rõ khẩu vị của nhau. Bác sĩ Hứa đang rửa tay trong phòng khám gấp, một đống bác sĩ ở một bên tranh hộp cơm. Bác sĩ Mạch vào cửa, “Đại gia cơm đây!”
Vài y tá vừa thấy bác sĩ Mạch tới, ha ha cười. Bác sĩ Mạch rất biết pha trò để mấy cô nàng trẻ tuổi vui vẻ, bởi vậy rất được hoan nghênh. Bác sĩ Hứa hỏi, “Đưa cơm tới”
Bác sĩ Mạch lắc lắc túi nhựa trong tay, “Ừ.”
Bác sĩ Hứa quay đầu lại bảo rằng, “Phần tôi mọi người lấy đi, tôi có rồi.”
Bác sĩ năm nhất bên cạnh nhẹ nhàng tiếp lời, “Sao chẳng ai đưa cơm cho tôi”
Một nàng y tá trẻ khinh miệt bảo, “Có sức hấp dẫn như bác sĩ Hứa sao, biết làm ấm lòng ấm tai như bác sĩ Mạch sao, không có thì đi ngủ đi.”
Bác sĩ Hứa mở gà mên ra, “Của cửa tiệm đó Đồ ăn ngon, ít bột ngọt.”
Bác sĩ Mạch tháo chiếc đũa, “Đồ ăn nhà đó là vậy. Lo ăn đi.”
Hai người mặt đối mặt ăn, ý tá bên kia đột nhiên nói, “Anh chàng đẹp trai bên kia còn chưa đi kìa.”
Có người nói, “Từ sáng sớm đã ở bên phòng khám gấp mà nhìn phòng quan sát bên cạnh, thời gian trôi qua lâu vậy, vẫn ngồi không nhúc nhích.”
Bác sĩ Mạch ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ. Quả nhiên, vẫn là bóng dáng ấy, vẫn ngồi như thế.
“Hôm nay có một người bệnh trong phòng quan sát, hình như là tạm tha để chữa trị.”
“Nghe nói là tội phạm bắt cóc, không thấy ngoài phòng bệnh có cảnh sát sao.”
“Còn người thân”
“Không biết.”
Bác sĩ Mạch đặt đũa xuống, nói với bác sĩ Hứa, “Tôi ra ngoài xem thử, cứ ăn trước.”
Mễ Hi Huy cứ ngồi như vậy. Ngồi nơi đây khiến cậu thoải mái hơn. Vợ của Triệu Tắc Đống đã ổn định lại, có thể là đang trong phòng quan sát, cậu không thấy bà.
Bác sĩ Mạch rút kinh nghiệm từ lần giáo huấn trước, cách thật xa liền chào hỏi, “Còn chưa đi à.”
Mễ Hi Huy không quay đầu lại, chỉ nghe động tĩnh đã biết là ai. Bác sĩ Mạch lại gần cạnh bên, “Ngồi không trong bệnh viện tới trưa Khửa khửa, lần đầu tiên thấy có người cắm cọc giải trí trong bệnh viện mà.”
Mễ Hi Huy liếc bác sĩ Mạch một cái.
Bác sĩ Mạch kéo Mễ Hi Huy đứng lên, “Ăn cơm chưa”
Cuối cùng Mễ Hi Huy mở miệng, “Bác sĩ muốn học Lôi Phong[1]”
Bác sĩ Mạch cảnh giác, “Không mang tiền”
Mễ Hi Huy buông tay, “Dùng hết vào việc tiêm rồi.”
Bác sĩ Mạch lập tức nói, “Thế coi như vậy đi.”
Bất chợt Mễ Hi Huy mỉm cười. Cười đến mức bác sĩ Mạch khó chịu, nụ cười kia nhìn thế nào cũng nhìn ra âm hiểm. Mễ Hi Huy lấy tiền ra, “Có mang.”
Bác sĩ Mạch nói, “Đi, vậy theo tôi. Đến văn phòng, tôi kêu cho một phần cơm hộp.”
Lúc bác sĩ Mạch dẫn Mễ Hi Huy vào văn phòng, vài cô y tá trẻ nhìn nhau. Có người đỏ mặt. Mễ Hi Huy ngồi trên ghế salon, bác sĩ Hứa ngậm thức ăn mà nhìn bác sĩ Mạch. Bác sĩ Mạch cầm điện thoại trên bàn làm việc, kêu cơm. Dù sao bác sĩ Mạch tuyệt đối không sử dụng di động, như vậy sẽ phải tự bỏ tiền. Mễ Hi Huy thấy bác sĩ Hứa, bèn gật đầu chào. Bác sĩ Hứa cũng gật đầu với Mễ Hi Huy, rốt cuộc nhớ ra, đây không phải em trai của người cảnh sát mạng lớn kia sao.
Bác sĩ Mạch quay đầu nhìn Mễ Hi Huy, “Ăn món gì”
Mễ Hi Huy bỗng nhiên cười, nụ cười tiêu chuẩn khoe cả hàm răng, “Bác sĩ gọi món gì cũng được.”
Bác sĩ Mạch bóp trán, “Cậu đừng cười nữa có được không”
________________
[1] Lôi Phong (1940-1962) là một nhân vật có thật, một tấm gương mình vì mọi người. Trong lịch sử Trung Quốc, còn một nhân vật tên Lôi Phong (1833-1855) là thầy thuốc cuối đời nhà Thanh, ông thường xem mạch cho người nghèo khó mà không lấy tiền. Tuy nhiên, ông thường được nhắc đến dưới tên tự Lôi Thiếu Dật, nên tuy nghề nghiệp có liên quan với bác sĩ Mạch, nhưng trong tình huống này mình nghĩ rằng Mễ Hi Huy là đang nhắc đến Lôi Phong trên ^^
Ý trong câu này là Mễ Hi Huy đang hỏi, “Tôi không có tiền, bác sĩ chịu làm từ thiện cho tôi không