Đang thấy lạ, Vương
Tứ Xuyên đã lật tung chăn ra, rồi kéo tôi dậy, bị lạnh đột ngột, tôi hắt hơi liền mấy cái, khoác vội chiếc áo lên người, co chân đạp cậu ta hai
phát, rồi bước thấp bước cao chạy theo sau, chúng tôi lập tức phát hiện
mấy người này đang kéo nhau ra đập.
Rất nhiều người vẫn đang tiếp tục đổ xô về đó, họ xúm đông xúm đỏ đứng trên đập, có người chạy ra
đuổi xuống, may mà chúng tôi là dân kĩ thuật, nên không bị đuổi, thế là
chúng tôi nhanh chân chạy lên vai đập, lại gần thì nhìn thấy đám lính
công binh đang hì hục làm gì đó với một cuộn cáp thép lớn. Mỗi cuộn cáp
loại này phải nặng chừng hơn tấn, vận chuyển được cuộn cáp này xuống
chắc cũng mệt bở hơi tai.
Tôi thấy hai thanh thép được tời quay
vặn thừng lại thành một sợi, rồi được bọc một lớp thép cho dày lên, một
đầu sợi thép đó nối với đụn sắt đen to lù lù.
Mấy cậu lính công
binh dùng đòn bẩy để đẩy đụn sắt, một bên có pháo tự chế làm bằng thùng
phuy, đây là thiết bị truyền thống của quân giải phóng, nghe nói loại vũ khí này do nguyên soái Lưu Bá Thừa phát minh, một đầu thùng phuy được
cắt ra, rồi gắn vào vài tấm lưới sắt.
Thông thường vật này dùng
để đánh cao địa, nhưng trong thời kì tiễu phỉ, nó lại được dùng để dò
mìn, chỉ có điều người ta thay thuốc nổ bằng một lượng đá lớn, bọn thổ
phỉ lúc đó rất dốt, vùi địa lôi túm tụm vào một chỗ, pháo ném xuống một
cái là cả vùng trời nổ tung xác pháo, địa lôi này nổ lan sang địa lôi
khác, sức công phá đủ sức san phẳng nửa ngọn núi, như thế càng đỡ tốn
đạn pháo.
Tôi đã hiểu bọn họ định làm gì: họ đang mắc cáp thép. Ở những miền địa hình có độ cao chênh lệch tương đối lớn hoặc ở vùng núi
thì cáp thép đúng là phương thức di chuyển nhanh nhất.
Có điều
tôi không ngờ lại dùng phương pháp này, hơn nữa hình như bây giờ đã là
giai đoạn cận hoàn thành, tôi vô thức lùi về sau mấy bước, động tác này
khiến mấy người đứng cạnh tôi cũng vội vàng lùi theo, họ còn bịt cả hai
tai vào nữa.
Tôi thấy hơi nực cười. Chính trong lúc này, đám
người trước mặt rẽ ra hai bên, để lộ một khe hẹp đủ cho tôi nhìn thấy
một dị nhân.
Anh ta ngồi ở hướng khác, cách nơi tôi đứng khá xa.
Anh ta ngồi chênh vênh trên mép đập và nhìn vào bóng tối, dường như anh
ta không hề quan tâm đến mọi chuyện đang diễn ra.
Sở dĩ tôi gọi anh ta là dị nhân không phải bởi anh ta trông khác người mà bởi anh ta là người Liên Xô, một gã tây mũi lõ.
Sao người Liên Xô lại xuất hiện ở đây?
Tôi thấy thật bất ngờ, mức độ bảo mật ở đây rất cao, theo lý mà nói thì người nước ngoài không thể xuất hiện trong khu vực này.
Anh ta để râu quai nón ngắn, trông dáng dấp cao ráo, đô con. Đó là mẫu
người dễ gây cảm giác chứa đựng sức bùng nổ rất lớn. Lúc này miệng anh
ta ngậm điếu thuốc lá, ngây người nhìn xuống vực sâu.
Dưới chân
là vực sâu vạn trượng, nhưng sắc mặt anh ta chẳng có vẻ gì là sợ sệt,
hiện giờ với mức gió mạnh cỡ này, nếu là người bình thường thì đã nhũn
chân từ lâu rồi.
Tôi hỏi một cậu lính đứng gần đó nhưng vẫn không biết anh ta là ai, chỉ biết anh ta mới đến, nghe nói là một chuyên gia
Liên Xô rất lợi hại.
Tôi còn định hỏi kĩ hơn, nhưng thùng pháo tự chế đã phát nổ, cả mặt đất ầm ầm rung chuyển, sự chú ý của tôi lập tức
bị hút theo tiếng nổ vang trời. Tôi thấy đống sắt mang theo dây cáp bay
thẳng xuống vực sâu, nhưng chẳng bao lâu sau đã hết lực và rơi tõm xuống dưới.
Dây thép bị kéo ra, liền uốn éo giữa không trung, càng rút lại càng dài, không gian xung quanh âm vang tiếng kim loại kêu nghe
ngọt sắc, nếu lúc này bị dây cáp phạt vào đầu thì đúng là mất luôn nửa
hộp sọ chứ chẳng chơi.
An toàn là số một, tôi vội vàng lùi lại
mấy bước, quá trình thòng dây cáp xuống vực mất khá lâu thời gian, mãi
đến khi không thấy dây thép bị rút ra nữa, tiếng dây thép chuyển động
lắng xuống, thì tôi mới dám tiến lại gần. Dây cáp nghiêng 45° đã cắm
thẳng xuống màn đêm đen ngòm dưới con đập.
“Chắc chắn không đấy?” - Vương Tứ Xuyên nghi hoặc.
Mấy cậu lính công binh nắm lấy sợi dây cáp đã đứng yên, ra sức giật, rồi
hỏi lại: “Anh bảo dây thép dùng cho máy đóng cọc liệu có chắc không?”
Vương Tứ Xuyên bắt chước giọng cậu ta: “Được, tạm tin cậu, tôi mà ngã lộn cổ thì cậu cứ liệu cho xin cái đầu.”
“Đền thì đền chứ sợ gì, anh là lãnh đạo, mà tôi còn chẳng sợ bảo đảm nữa là!” - Cậu lính công binh nói với vẻ tràn đầy tự tin.
Sau này chúng tôi sẽ đu dây cáp tụt xuống vực, nên nhìn vẻ mặt mười phần tự tin của cậu ta, tôi thấy vui hẳn.
Vương Tứ Xuyên cười cười, đưa cho cậu ta điếu thuốc, tôi đến gần, bám dây đu
thử, quả nhiên dây thép không hề đung đưa khiến tôi yên tâm hơn rất
nhiều.
Người ta bắt đầu tiến hành gia cố đầu kia của cáp thép
trên bờ đập, họ dùng tời quay để kéo thẳng dây cáp, cố gắng tránh để dây không đung đưa theo sự ảnh hưởng của sức gió. Đứng gần dây cáp, tôi có
thể nghe tiếng gió điên cuồng quét qua, tạo ra âm thanh chấn động.
Một lát sau, Vương Tứ Xuyên đã quen hết mấy cậu lính công binh, cậu ta bắt
đầu thăm dò tin tức. Tôi thấy bóng đêm sâu hút nối liền với sợi dây cáp, lòng thầm nghĩ chẳng hiểu mình có thể nhìn thấy cái gì ở trong vực đá
tối tăm đó.
Đến khi tôi nhớ ra viên chuyên gia người Liên Xô và
đảo mắt tìm kiếm, thì anh ta đã không còn ở đó nữa. Tôi lại chỗ anh ta
vừa ngồi, rồi mon men ngồi thử xuống mép đập, gió mạnh thổi bạt cả
người, suýt nữa hất cả tôi xuống vực, tôi hết hồn vội từ bỏ ý định thử
nghiệm cảm giác mạnh.
Sau lần thoáng nhìn thấy khuôn mặt ấy, rất
lâu sau tôi không gặp lại anh ta, nỗi nghi hoặc về sự xuất hiện của anh
ta cũng chẳng làm tôi bận tâm thêm, bởi rốt cuộc vấn đề lớn nhất của tôi bây giờ còn nghiêm trọng hơn chuyện này nhiều.
Có điều trong
những câu chuyện phiếm sau bữa ăn, tôi cũng đại khái biết được lai lịch
của anh ta. Người này tên là Ivan, mới đến đây chưa lâu, thường hay qua
lại khu vực bộ tư lệnh, không biết tới đó làm gì, nhưng lãnh đạo có vẻ
rất xem trọng anh ta.
Vương Tứ Xuyên nghĩ chẳng biết có phải
người này đến để làm công tác tả khuynh[1] hay không. Tôi nói, thời
thống trị của Liên Xô kết thúc từ lâu rồi, nhưng sự xuất hiện của người
Liên Xô vẫn thực khiến người ta phải suy ngẫm.
[1] Tả khuynh: Có khuynh hướng chính trị thiên về tiến bộ, triệt để cách mạng, đối lập với hữu khuynh.
Một tuần sau, mọi công tác chuẩn bị đã sẵn sàng, chúng tôi mở một cuộc họp nhỏ rồi vác ba lô chuẩn bị lên đường.
Đi đầu là hai cậu lính công binh, khả năng chịu tải của cáp thép đủ để cho một trăm người chúng tôi đu bám, nhưng để đảm bảo an toàn, chúng tôi
vẫn chia hai người thành một nhóm, dùng bánh trượt trượt xuống, ước định sau khi đến nơi an toàn thì dùng đạn tín hiệu bắn lên phát tín hiệu.
Tốc độ bánh trượt cực nhanh, hai cậu lính công binh đeo mặt nạ phòng độc,
còn chưa kịp đưa mắt từ biệt thì đã mất hút vào bóng tối, chỉ có chấn
động của dây thép cho thấy họ vẫn đang treo người dưới bánh trượt.
Tôi không còn thì giờ để căng thẳng hồi hộp nữa, nhân lúc chưa đến lượt,
tôi hút thêm một điếu thuốc rồi kiên nhẫn chờ đợi. Nào ngờ, mọi người
đợi ròng rã suốt ba tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy đạn tín hiệu bắn lên. Hai cậu lính công binh như bị đêm đen nuốt chửng vậy.
Họ đã hoàn toàn biến mất.
Tôi và Vương Tứ Xuyên đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn tay chỉ huy hiện trường. Sắc mặt của anh ta đã xanh như tàu lá chuối.
Chỉ huy lập tức ra lệnh hủy bỏ khảo sát. Anh Điền bị gọi đi họp, cấp trên
còn giao cho tôi một nhiệm vụ, đó là trấn an tinh thần của các thành
viên, đồng thời cổ vũ sĩ khí anh em, đừng vì khó khăn và hi sinh mà nhụt chí.
Hai người mất tích, anh Điền đi họp, tôi và Vương Tứ Xuyên
thì miễn cưỡng phải lên lớp anh em, mà anh em bây giờ chỉ còn mỗi một
cậu lính công binh. Tôi cũng không biết phải mở cuộc họp cổ vũ tinh thần này như thế nào, có điều chú em này đúng là sợ đến sắp đái ra quần,
ngồi trước mặt chúng tôi mà chân cứ run như cầy sấy.
Nhóm lính
công binh này từng vào sinh ra tử trong rừng rậm, gặp sông bắc cầu, gặp
núi mở đường, dẫu chạm trán với beo cọp cũng không đến nỗi khiếp sợ như
vậy. Nhưng thường thì càng kiểu người này lại càng hay sợ những thứ vô
hình. Nói thực, đối với khoảng không hư vô dưới vực kia, tận sâu thẳm
trong lòng tôi cũng thấy hoảng, nhưng tôi là kiểu người thực tế, điều
khiến tôi sợ hãi hơn chính là vận mệnh sau đây của mình.
Những
năm sáu mươi của thế kỉ trước không bao giờ có chuyện được phép từ chối
nhiệm vụ, có khó khăn thì cũng phải khắc phục, đối với mọi người thời ấy mà nói thì về cơ bản đâu đâu cũng vấp phải khó khăn, không có tinh thần hi sinh thì chuyện gì cũng chẳng thể thành công. Bởi vậy chúng tôi vẫn
buộc phải đu mình xuống vực, còn hai cậu lính công binh kia, tôi đồ rằng tuyệt đối không có khả năng thứ hai, chắc chắn họ đã gặp phải sự cố gì
và mất mạng rồi.
Vương Tứ Xuyên đang “bóc bánh vẽ” cho cậu lính
công binh, bảo rằng biết đâu phía dưới là cả một cõi đào nguyên tiên
cảnh, có các cô y tá ngồi chải mái tóc dài xanh mướt hoặc có cô em sĩ
quan xinh đẹp nào đó, nên chắc hai cậu này mải vui quên mất cả nhiệm vụ
bắn đạn tín hiệu.
Đúng là câu chuyện cười ngớ ngẩn đến mức không thể cười nổi.
Kế hoạch khích lệ sĩ khí thất bại toàn phần, may mà chẳng có ai đi sát hạch kết quả của chúng tôi.
Sẩm tối anh Điền mới họp xong, anh lẳng lặng chẳng nói lời nào, hỏi gì cũng không đáp, chỉ ngồi đó trân trân nhìn bản ghi chép của mình. Tôi cảm
giác anh ấy cũng không nghĩ ra cách ứng phó. Nhưng theo tôi, chuyện này
vô cùng đơn giản, nếu không thể rút ra kết luận thông qua bàn bạc thảo
luận hay tính toán, thì cách cuối cùng là cứ nhắm mắt làm bừa cho xong.
Gần trưa ngày hôm sau, suy nghĩ của tôi đã được chứng thực, thậm chí chúng
tôi còn không bị gọi tập hợp, chỉ có điều Vương Tứ Xuyên nghe phong
thanh được vài thông tin. Tôi phải quyết liệt yêu cầu, lãnh đạo mới phê
chuẩn cho chúng tôi đi. Đến lúc xuất phát, tôi lại thấy hai cậu lính
công binh đã đeo tất cả các trang thiết bị, lưng thắt dây thừng.
Tôi hỏi họ định làm gì, thì viên chỉ huy hiện trường đáp: “Lần này nhất
định phải xem phía dưới rốt cuộc là nơi quỷ quái nào. Hễ có động tĩnh,
chúng ta sẽ lập tức kéo họ lên. Như vậy là biết đã xảy ra chuyện gì.”
Tôi không đồng tình với cách làm của họ, nhưng hiểu rằng có nói cũng vô dụng.
Hai cậu lính công binh này đã từng đi đánh trận, nên nhuệ khí rõ ràng cũng
khác người, nhưng dù cố gắng che giấu cảm xúc thế nào chăng nữa thì tôi
vẫn có thể nhận ra họ đang rất căng thẳng, bởi có nhiều chuyện trên đời
đâu thể giải quyết được bằng súng đạn.
Một tay họ nắm chặt súng
bắn tín hiệu, còn tay kia cầm khẩu súng xung phong đã lên nòng sẵn sàng. Lần này mọi người thả dây rất chậm, từng chút từng chút một, đèn pha
luôn rọi sát theo hai cậu lính, mãi cho đến khi họ dần dần chìm vào bóng tối.
Mọi người đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió rít lên từng hồi, tôi thầm khấn tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, rồi lẳng lặng ngồi
đợi đạn tín hiệu bắn lên thông báo.
Một phút sau, tôi chầm chậm ý thức rằng mọi chuyện hình như không ổn, nhưng không ai lên tiếng nên
tôi cũng đành đợi. Nửa tiếng sau, tôi chắc chắn họ đã xảy ra chuyện.
“Kéo lên!” - Viên chỉ huy hiện trường đột nhiên hét lớn, những người đứng bên trên định thần lại, lập tức quay đĩa kéo dây.
Chẳng bao lâu sau, dây thừng đã được kéo lên, đầu dây bị đứt đung đưa giữa không trung theo làn gió.
Tôi sững người, quay sang thấy cặp mắt viên chỉ huy hiện trường đỏ au, anh
ta vứt mạnh mũ xuống đất, tay sờ khẩu súng lục, đeo mặt nạ phòng độc và
định leo xuống. Vương Tứ Xuyên vội vàng ngăn lại, nhưng bị đẩy ra.
“Đại đội trưởng, xin hãy báo cáo với cấp trên trước ạ!” - Một anh lính hoảng hốt nói.
“Nếu tôi không lên được nữa thì hãy đi báo cáo!” - Anh ta nói - “Ai đi cùng tôi?”
Tất cả đám lính đứng ở đó đều bước lên, tôi thấy không ổn, định ngăn lại,
nhưng Vương Tứ Xuyên đã tiến lại gần bảo: “Tránh hết ra! Để tôi!”
Tôi biết đây là cách lùi một bước để tiến hai bước, Vương Tứ Xuyên chắc
chắn cấp trên không bao giờ để mình làm quân tiên phong, chúng tôi là
dân kĩ thuật, nếu chẳng may chúng tôi hi sinh là hết chuyện, nên kiểu gì cũng phải đảm bảo an toàn cho chúng tôi. Bọn họ mà còn giằng co là cấp
trên thể nào cũng biết.
Quả nhiên, viên chỉ huy hiện trường kiên
quyết không đồng ý, mọi người nhất thời thẫn thờ chẳng biết phải làm gì, lòng tôi vừa hoang mang vừa sợ hãi, không hiểu phía dưới vực sâu kia
rốt cuộc là thế giới như thế nào? Vì sao lại có thể nuốt chửng con
người? Tôi vội vàng chạy lên đập, sờ vào sợi dây cáp để xem có điểm gì
khác thường chăng, đột nhiên tôi cảm thấy không ổn.
Dây cáp đang
rung với biên độ rất nhẹ, tôi áp tai vào nghe kĩ hơn, tai là cơ quan cảm giác nhạy cảm nhất trên cơ thể con người, quả đúng là vậy, cáp thép
đang khẽ rung lên.
Có thứ gì đó đang bám vào dây cáp và bò từ dưới vực sâu lên.