Hiên Viên Hoằng nhìn La Nhất Đao, chậm rãi hỏi: "Ngươi bị ép buộc đi làm cướp sao?"
La Nhất Đao còn chưa mở miệng trả lời thì Liễu Thanh Thanh đã lớn tiếng nói: “Ngươi bị ép buộc làm cướp à? Quả thật là chuyện đáng cười", cô gái này đối với những chuyện độc ác của La Nhất Đao rất phẫn nộ.
La Nhất Đao gật đầu, cười khổ nói: "Lão tiền bối, vãn bối không dám nói bậy, đích thật là vãn bối bị ép buộc đến Bạch Đà Sơn làm cướp”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Ngươi nói thử xem là ai bức ngươi làm cướp?”
Liễu Thanh Thanh liền xen vào: "Đúng vậy, ngươi nói thử xem!, vẻ mặt vẫn hiện ra vẻ giận dỗi không tin.
Hiên Viên Hoằng ngẩng đầu nhìn Liễu Thanh Thanh, cười nói: "Thanh Thanh"
Liễu Thanh Thanh nhìn thoáng qua Hiên Viên Hoằng, xong liền cúi đầu không nói nữa.
La Nhất Đao thở dài nói: "Đa tạ lão tiền bối, gia đình vãn bối vốn sống tại Bạch Đà Sơn, nơi đó vốn chỉ có hai ba gia đình thôi, vãn bối từ nhỏ đã thích võ nên đã tự thân khổ luyện hơn mười năm đao pháp và tự cho là đao pháp của mình đã rất cao siêu ……", La Nhất Đao ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Hoằng và Phương Thất, mặt hiện lên vẻ xấu hổ rồi cúi đầu nói tiếp: "Vãn bối tự cho rằng đao pháp đã thành nên coi trời bằng vung, tính cách kiêu căng, ở tại vùng này không có người nào dám đụng chạm đến vãn bối, tuy nhiên vãn bối cũng chỉ là có chút bá đạo mà thôi, chưa bao giờ nghĩ tới chiếm núi làm vua gì cả, chuyện như vậy vãn bối thú thật không có bản sự đi làm"
Hiên Viên Hoằng gật đầu, mỉm cười nói: "Ta tin tưởng ngươi"
Đôi mắt của La Nhất Đao đột nhiên tràn ngập vẻ cảm kích. Lúc này, giờ phút này, dường như mọi thứ đều đã mất, còn có cái gì làm cho hắn cảm kích hơn sự tín nhiệm của người khác đối với mình đây?
Huống chi người tín nhiệm hắn lại là Hiệp Nghĩa Cái Vương Hiên Viên Hoằng.
Du Mộng Điệp đột nhiên lên tiếng: "Đao pháp của ngươi là do ngươi tự luyện sao? Thật không có bái sư? Du Mộng Điệp có chút không tin.
La Nhất Đao cười khổ nói: "Nơi này nơi biên thùy hoang mạc, La mỗ bất hạnh, chưa bao giờ có cơ hội nào để bái sư cả, tất cả đều là do chính bản thân tự khổ luyện mà có đựơc”
Theo như lời của La Nhất Đao là một thân võ công của hắn do chính bản thân hắn tự luyện được, việc này không biết hắn đã cố gắng và chảy bao nhiêu mồ hôi nữa …… Du Mộng Điệp liền cảm thấy có chút tiếc nuối, người như La Nhất Đao vậy nếu có thể gặp được danh sư chỉ điểm thì nhất định sẽ trở thành một cao thủ siêu hạng.
Một người cả đời có thể có bao nhiêu thành tựu thì sự kỳ ngộ có quan hệ rất lớn. Một số người sinh ra tại võ lâm thế gia, từ nhỏ đã đuợc giáo dạy nên việc luyện võ công dễ dàng hơn rất nhiều, chi đi đường thẳng không quanh co, đáng tiếc trong những người này cũng có rất ít người có khả năng trở thành cao thủ. Còn người như La Nhất Đao thì có thiên phú lại có nỗ lực, nhưng cho tới bây giờ cũng không có cơ hội bái sư, do đó mới dễ dàng bị Phương Ngọc Thành dùng một đao phế đi cánh tay trái, nếu hắn ngay từ nhỏ cũng có điều kiện giống như Phương Ngọc Thành vậy thì kết quả trận đánh này diễn ra thế nào thật khó đoán trước.
Không chỉ ở phương diện tu luyện võ công thôi, thế gian có rất nhiều chuyện đều giống như thế.
Đây là số mệnh.
Đời là như thế.
Hiên Viên Hoằng uống một chén rượu rồi bảo: "Ngươi cứ tiếp tục kể"
La Nhất Đao gật đầu, thở dài kể tiếp: "Vãn bối mặc dù kiêu căng, hành sự cũng có chút độc đoán nhưng cũng không hề có ý nghĩ đi chiếm núi làm cướp. Tuy nhiên vào một đêm của ba năm trước đây đã có một người tới ……", trên mặt La Nhất Đao đột nhiên hiện ra vẻ rất sợ hãi.
Phương Thất liền hỏi: "Là ai?"
La Nhất Đao cắn răng, nói: "Là một người áo xanh bịt mặt, đêm đó đúng là đêm trăng tròn, tại hạ đang cùng mấy người bạn uống rượu trong phòng, cũng không biết là người bịt mặt áo xanh đó đến lúc nào nữa, lúc đó một người bạn của tại hạ ra ngòai đi tiểu tiện thì tại hạ nghe loáng thoáng trong sân có người nói gì đó, tiếp đến người bạn đó của tại hạ đột nhiên bị người nọ đá một cước bay trở vào phòng!"
Du Mộng Điệp ngạc nhiên thốt: "Ồ"
La Nhất Đao nói tiếp: "Tại hạ và mấy người bạn còn lại đang uống rượu trong phòng, đột nhiên thấy được có người bay vào, xong nằm úp trên mặt đất ngất đi, ngay cả rượu đã uống cũng từ trong miệng ọc ra, La mỗ …… tại hạ lúc ấy cũng rất lấy làm kinh ngạc vì ở chỗ này mà cũng có người dám gây sự tại nhà của tại hạ thì thật sự không phải là quá khi dễ tại hạ sao. La mỗ lúc ấy giận dữ, liền rút đao bước ra khỏi phòng thì thấy có một người mặt áo xanh bịt mặt đang đứng trong sân, trong tay hắn cầm một thanh kiếm ……"
Hiên Viên Hoằng, Phương Thất, Du Mộng Điệp đưa mắt nhìn nhau, nhưng cũng không có lên tiếng.
La Nhất Đao kể tiếp: "Tại hạ lúc ấy giận dữ vô cùng liền hỏi hắn có phải đã đánh bạn của tại hạ không. Người áo xanh chỉ yên lặng đứng đó gật đầu ý nói chính là hắn và hỏi tại hạ muốn thế nào? Tại hạ lúc ấy cầm đao nơi tay nên mới nói với hắn là muốn chặt cái đầu của hắn xuống, nói xong thì liền muốn ra tay. Tuy nhiên ngay lúc đó thì hắn đột nhiên lên tiếng”
Du Mộng Điệp hỏi: "Hắn đã nói gì?"
La Nhất Đao trả lời: "Ngay lúc tại hạ muốn rút đao ra thì người áo xanh đó đột nhiên ra hiệu bảo tại hạ chờ một chút, tại hạ cũng cảm thấy rất kinh ngạc, hắn có chuyện gì hay là sợ hãi đây, cho nên tò mò muốn nghe hắn nói chuyện gì, chờ hắn nói xong rồi làm thịt hắn cũng chưa muộn”
Hiên Viên Hoằng và Phương Thất nghe xong, trên mặt liền lộ ra vẻ mỉm cười.
La Nhất Đao kể tiếp: "Hắn hỏi tại hạ có phải là La Nhất Đao không? Tại hạ đáp đúng. Tiếp đó hắn lại hỏi tại hạ có can đảm dám đánh cuộc với hắn hay không? Tại hạ lúc ấy lạnh lùng cười, nói vói hắn cái gì cũng có thể đánh cuộc, chờ hắn nói xong tại hạ sẽ lập tức ra tay chặt đầu hắn”
Trong lòng Du Mộng Điệp thầm thở dài, nàng đã có thể tưởng tượng ra sự hung hãn và tự đại của La Nhất Đao.
Phương Thất hỏi: "Hắn muốn đánh cuộc gì với ngươi?"
La Nhất Đao cười khổ nói: "Hắn nói muốn đánh cuộc cùng tại hạ, hắn sẽ cho tại hạ chém hắn ba đao và không hòan thủ, nếu tại hạ có thể giết đựơc hắn thì hắn không còn gì nói nữa, còn nếu tại hạ giết không được hắn thì hắn nói gì tại hạ cũng phải nghe theo”
Hiên Viên Hoằng và Phương Thất nhìn nhau, chẳng hiểu võ công của người bịt mặt áo xanh kia đã đạt tới cảnh giới nào nữa? Hắn rốt cục là ai đây?
La Nhất Đao lại cúi đầu.
Du Mộng Điệp hỏi: "Ngươi đã thua?"
La Nhất Đao chậm rãi gật đầu, thấp giọng nói: "Lời của hắn còn chưa nói xong, tại hạ liền nở nụ cười, cho rằng hắn quá tự đại, dám để cho người có danh La Nhất Đao chém ba đao không hòan thủ”, La Nhất Đao cười khổ vài tiếng, nói tiếp: "Đêm đó trăng rất sáng, tại hạ đứng đằng trước và mấy người bạn của tại hạ đứng phía sau, vì thể diện nên mặc dù tại hạ không phải muốn cũng phải cùng hắn đánh cuộc. Kỳ thật lúc ấy tại hạ nghĩ là hắn đang muốn chết." La Nhất Đao nói đến nơi đây, nụ cười liền méo xẹo.
Hiên Viên Hoằng có chút thở dài.
Trong mắt La Nhất Đao lại hiện lên vẻ buồn bã nói tiếp: "Lúc ấy tại hạ ngửa mặt lên trời cười to, rồi nói với hắn có làm quỷ thì cũng đừng trách tại hạ. Hắn thản nhiên đáp sẽ không trách tại hạ. Tiếp đó tại hạ lập tức rút đao động thủ …… tuy nhiên …… tuy nhiên ……" Phương Thất lẳng lặng nhìn La Nhất Đao, Du Mộng Điệp lại thầm thở dài.
La Nhất Đao buồn bã kể tiếp: "Tại hạ tự cho là đao của tại hạ đã xuất ra nhanh như điện rồi, hắn tuyệt không có khả năng chạy thoát, nhưng người áo xanh kia rõ ràng là đứng bất động một nơi,đao của tại hạ rõ ràng thấy là đã chém trúng hắn, tuy nhiên không biết tại sao lại không trúng, còn nhìn lại thì hình như hắn vẫn chưa động đậy gì cả, vẫn đứng ở chỗ cũ, liên tiếp chém ra ba đao và lần nào cũng giống như thế, không chém trúng hắn!"
Hiên Viên Hoằng gật đầu, liếc nhìn Phương Thất một cái rồi thản nhiên nói: "Xem ra khinh công của người này rất giỏi”
La Nhất Đao thở dài nói: "Đâu chỉ khinh công thân pháp thôi, kiếm pháp của hắn cũng rất đáng sợ"
Phương Thất thốt lên: "Thật à?"
La Nhất Đao kể tiếp: "Ba đao qua đi cũng không có chém trúng hắn nên trong lòng tại hạ liền quýnh lên, bất chấp thể diện chém đao thứ tư vào hắn, lúc mắt thấy sắp chém trúng hắn thì thanh kiếm trong tay đột nhiên xuất ra, dưới ánh trăng chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, mũi kiếm đã lia sát vào cổ họng tại hạ”
La Nhất Đao liền đưa tay lên sờ sờ cổ họng, dường như mũi kiếm đang nằm tại đó vậy, trong lòng hắn đã quá sợ hãi.
Phương Thất hỏi tiếp: "Hắn đã không giết ngươi và đưa ra yêu cầu cho ngươi phải không?”
La Nhất Đao gật đầu nói: "Lúc đó tòan thân tại hạ chảy mồ hôi như tắm, động cũng không dám động. Người áo xanh chậm rãi thu kiếm lại rồi hỏi tại hạ có phục hay chưa?”
Du Mộng Điệp mỉm cười hỏi: "Ngươi có phục không?”
La Nhất Đao gật đầu, buồn bã nói: "Tại hạ đích xác rất phục hắn, cho tới bây giờ tại hạ chưa từng thấy qua đường kiếm nào nhanh như vậy, hắn muốn giết tại hạ quả thật dễ như trở bàn tay”
Phương Thất nhìn La Nhất Đao, thở dài hỏi: "Thế yêu cầu mà hắn đưa ra là gì?"
La Nhất Đao ngẩng đầu nhìn Phương Thất và Hiên Viên Hoằng, chậm rãi nói: "Hắn muốn tại hạ và mấy người bạn của tại hạ lập Hắc Phong Trại trên núi, chiếm núi làm cướp, cướp của những người qua lại sa mạc và mỗi tháng phải giao cho hắn ba mươi vạn lượng bạc. Còn gia đình của tại hạ và các người bạn thì hắn sẽ đưa vào thành ở trong một căn nhà nhỏ để làm con tin"
Du Mộng Điệp lạnh lùng hỏi: “Ngươi có đáp ứng không?"
La Nhất Đao thở dài, chậm rãi nói: "Tại hạ lúc đó vừa nghe hắn đưa ra yêu cầu như vậy, trong lòng liền hết sức do dự, mặc dù nói đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh nhưng việc chiếm núi làm cướp tại hạ vốn không muốn làm, huống chi ……"
Du Mộng Điệp hỏi tiếp: "Huống chi cái gì?"
La Nhất Đao nói: "Huống chi một khi làm cướp thì sẽ lưu lại tiếng xấu muôn đời, tại hạ mặc dù hung hãn nhưng cũng không muốn làm ra chuyện như vậy, nếu không một khi chết đi sẽ không có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông”
Du Mộng Điệp nhìn La Nhất Đao bằng ánh mắt kỳ quái, nàng thật không có nghĩ đến La Nhất Đao lại là một người còn lòng tự trọng như thế.
La Nhất Đao khẽ thở dài, nói: "Ngừơi áo xanh đó thấy tại hạ cứ do dự mãi thì liền nói với tại hạ rằng tại hạ cũng có thể không đáp ứng”
Du Mộng Điệp ngạc nhiên thốt lên: "Có chuyện vậy sao?"
La Nhất Đao cười khổ nói: "Hắn dùng giọng nói lạnh lùng nói với tại hạ, nếu tại hạ không đáp ứng thì hắn sẽ lập tức chặt bỏ tứ chi của tại hạ và các bạn của tại hạ ở đây, sau đó sẽ tiếp tục chặt bỏ hết tứ chi của tất cả thân nhân trong gia đình tại hạ và những người bạn. Lời nói của hắn vừa thốt ra làm cho máu của tại hạ và những người bạn đều đông cứng lại hết"
Trong mắt của Du Mộng Điệp lập tức tràn ngập vẻ kinh dị. Liễu Thanh Thanh sợ hãi nắm chặt lấy tay của Du Mộng Điệp.
Phương Thất cắn răng, thở dài. Sắc mặt của Hiên Viên Hoằng cũng nghiêm túc hẳn lên.
Chỉ có Tiểu Hổ vẫn dùng cặp mắt xoe tròn nhìn vào La Nhất Đao.
Nghé con mới sinh tất cả đều không bao giờ sợ hổ.
Phương Thất hỏi tiếp: “Tiếp đó thế nào?”
La Nhất Đao thở dài, nói: "Tại hạ lúc ấy đang do dự, mấy người bạn ở phía sau trong lòng cũng không phục liền lập tức tiến lên mắng to vào hắn, có một người còn xuất đao ra chém hắn nữa”
Du Mộng Điệp nói: "Người bạn đó của ngươi cũng rất dũng cảm đấy chứ”
La Nhất Đao cười khổ một tiếng, lệ trong mắt dường như đã chảy ra, buồn bã nói: "Đúng vậy, tại hạ rất kính nể anh ta, dũng khí của anh ta so với La mỗ thì hơn nhiều, tuy nhiên sự lỗ mãng cũng hơn nữa, nhưng …… tiếp đó ……" La Nhất Đao đã nói không được nữa.
Du Mộng Điệp đột nhiên nghĩ tới kết quả không tốt.
Phương Thất thở dài, hỏi: "Nhưng sao?"
Gịong nói của La Nhất Đao run rẩy: "Tiếp đó tại hạ chỉ nhìn thấy có nhiều ánh kiếm chớp lên, trong chớp mắt, hai tay hai chân của người bạn tại hạ đã bị chặt đứt rơi ra trên đất, trên lưỡi kiếm của người áo xanh vẫn còn vương máu, cặp mắt của hắn lạnh lùng nhìn vào người bạn của tại hạ nằm trên đất đã đau đớn ngất đi tự lúc nào ……"