Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 37: Thư hùng song sát




Phương Thất nghe được không khỏi sửng sốt.

Phương Thất quay đầu lại nhìn Du Mộng Điệp liếc mắt một cái, Du Mộng Điệp đang đứng ở xa xa bịt mũi, cau mày nhìn Phương Thất, không rõ Phương Thất và tên ăn xin kia đang nói chuyện gì?

Trên đường người qua lại rất nhiều nhưng khi đi qua đống rác này đều bị mũi tránh xa.

Phương Thất hỏi: "Ngươi nói …… là ai?"

Tên ăn xin nói nhỏ: "La Nhất Đao."

Phương Thất vội hỏi: "Hắn ta đang ở đâu?"

Tên ăn xin đáp: "Mời đại gia đi theo ta."

Phương Thất gật đầu, giục: "Được, mau đi."

Tên ăn xin liếc mắt nhìn hai bên một chút, sau đó chống một tay đứng lên, Phương Thất nhìn thấy liền kinh ngạc vì cánh tay trái của hắn không còn dính trên thân thể nữa.

Ngay lúc này thì lại có một lão bà tóc bạc trắng và một lão già tóc hoa râm chống gậy đi qua, thoạt nhìn rất già yếu, không thể làm gì khác hơn mới đi ăn xin.

Hai người này đã chứng kiến Phương Thất cho tiền tên ăn xin kia nên liền đi tới trước mặt Phương Thất, người chưa đến nhưng tiếng nói run run của lão bà đã đến: "Đại gia, xin thương tình giúp đỡ cho hai lão già chúng tôi”

Phương Thất gật đầu, rồi cúi đầu, đưa tay vào ngực áo móc bạc ra.

Khi bàn tay Phương Thất vừa để vào trong ngực áo thì mặt của lão bà ăn xin hiện lên vẻ tươi cười, đưa bàn tay dơ bẩn lên chụp vào mặt của Phương Thất với tốc độ cực nhanh, lão già ăn xin bên cạnh cũng đột nhiên hươ gậy trong tay rồi rút ra một thanh đoản kiếm khoảng ba tấc hàn quang rợn người tấn công tên ăn xin cụt tay.

Bàn tay dơ bẩn của lão bà ăn xin nửa trắng nửa đen và gầy trơ xương, giống như móng vuốt của chim ưng chớp mắt đã đến trước mắt Phương Thất, mắt thấy Phương Thất đã khó lòng né tránh, mặt của lão bà ăn xin đã hiện ra nụ cười.

Du Mộng Điệp đứng ở phía xa nhìn thấy sợ ngây người.

Lúc mặt lão bà ăn xin hiện lên nụ cười thì cả người Phương Thất trước mắt đột nhiên không thấy đâu nữa, lão bà ăn xin liền ngẩn ra, sau đó cả người tự nhiên bay đi đập thẳng vào sau lưng của lão già ăn xin, tiếp đó cả hai người cũng đồng loạt bay đi rơi vào đống rác phía sau tên ăn xin cụt tay.

Lão bà ăn xin sau khi rơi vào đống rác, bụng dường như bị thương nên không thể đứng nổi nữa, còn lão già ăn xin thì chỉ là bị va chạm gián tiếp nên có vẻ chẳng bị gì, trong tay vẫn cầm thanh đoản kiếm đứng lên và dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vào lão bà ăn xin nằm bên, tiếp đó là Phương Thất đang đứng đằng xa, thật sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Du Mộng Điệp vội chạy tới.

Lúc nàng nhìn thấy Phương Thất cúi đầu đưa tay vào ngực áo lấy bạc thì lòng còn đang thầm khen sao trên đời lại có người thiện lương như vậy, nhưng tiếp đó lão bà ăn xin xuất ra ưng trảo chụp vào mặt Phương Thất thì hắn vẫn còn đang cúi đầu, Du Mộng Điệp muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng đã không còn kịp rồi, nên trong thời khắc đó nàng mới sợ ngây người.

Người muốn ra tay nhanh thì trước tiên phải luyện mắt, chỉ có mắt nhanh thì phản ứng mới có thể nhanh, phản ứng nhanh thì tay mới nhanh.

Du Mộng Điệp mặc dù là nữ nhi nhưng nàng cũng là một cao thủ thật sự.

Hơn nữa còn không phải một cao thủ bình thường.

Con gái của Thái Hồ Điếu Tẩu Du Vọng Nhạc đựơc ông đích thân chỉ dạy, ngoài ra còn đựơc Hiệp Nghĩa Cái Vương Hiên Viên Hoằng chỉ điểm nữa, nếu không phải là cao thủ thì chuyện mới thật sự kỳ lạ.

Du Mộng Điệp chẳng những tay nhanh, mà mắt cũng nhanh.

Ngay khi ưng trảo của lão bà ăn xin đánh gần tới mặt Phương Thất thì đột nhiên Du Mộng Điệp đang lo sợ lại nhìn thấy Phương Thất ngồi xổm xuống, tay trong ngực xuất ra, xuất một quyền như tia chớp đánh vào bụng của bà ta, lão bà này còn chưa kịp hiểu gì thì cả thân hình đã bay đi rồi.

Du Mộng Điệp thở dài một hơi, đưa tay vỗ vỗ ngực, lúc này mới có cảm giác tim thôi đập loạn.

Phương Thất chậm rãi đứng lên, tên ăn xin cụt tay lúc trước cũng đứng lên, hắn nhìn Phương Thất với một ánh mắt kỳ quái.

Phương Thất nhìn chằm chằm vào tên ăn xin cụt tay hỏi: “Ngươi là ai?"

Tên ăn xin cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Ngươi yên tâm, ta và hai người bọn họ tuyệt không phải đồng bọn đâu”

Phương Thất gật đầu, nếu ba người bọn họ là đồng bọn thì lão già ăn xin vừa rồi tuyệt sẽ không ra tay tấn công hắn.

Phương Thất thở dài, tiếp đó nhìn về hai lão ăn xin tại đống rác, mỉm cười hỏi: "Các ngươi có muốn vĩnh viễn nằm ở đó không?”

Lão già ăn xin nhìn Phương Thất, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, nói: “Chỗ này rất thoải mái, ta tuổi lớn rồi nên còn muốn nằm thêm chút xíu”

Du Mộng Điệp lại đưa tay lên bịt mũi.

Tên ăn xin cụt tay lúc này lên tiếng: "Ngươi cho rằng ngươi ở tại đó thì hắn sẽ không giết được ngươi sao?”

Lão già ăn xin đột nhiên không cười nữa.

Phương Thất lạnh lùng nói: "Ngươi tốt nhất hãy thành thật trả lời các câu hỏi của ta, ta hỏi cái gì thì trả lời cái đó, ta cam đoan ngươi có thể sống thêm vài năm”

Lão già ăn xin cười lạnh nói: "Ta không rời khỏi đây thì sao, ngươi muốn hỏi gì thì cứ đến đây mà hỏi”

Du Mộng Điệp không khỏi nhíu mày, đống rác đó đích thật là thối không thể chịu nổi.

Phương Thất mỉm cười nói: "Ngươi nghĩ rằng ngươi không rời khỏi đó thì ta không giết được ngươi sao?”

Lão già ăn xin lạnh lùng lên tiếng: "Ta sẽ không nói gì cho ngươi biết cả, ngươi muốn giết cứ giết, dù sao ta sống cũng đã đủ rồi."

Du Mộng Điệp lại nhíu mày, nàng thật không biết nên làm cái gì bây giờ mới phải.

Gặp phải loại tình huống này có đôi khi thật sự là dở khóc dở cười.

Phương Thất khẽ thở dài, mỉm cười nói: "Nếu các ngươi đã không muốn sống nữa thì ta đây sẽ giúp các ngươi, giết những kẻ tiếng xấu đầy rẫy như Thư Hùng Song Sát, ta nghĩ sẽ không có ai phản đối đâu?”

Du Mộng Điệp kinh ngạc nhìn về lão già ăn xin đang đứng trên đống rác, tên ăn xin cụt tay cũng dùng ánh mắt kinh dị nhìn vào lão.

Lão già ăn xin đột nhiên giật mình nhìn Phương Thất, thân thể dường như có chút phát run.

Phương Thất mỉm cười nói tiếp: "Hai người các ngươi ba mươi năm trước hung danh lẫy lững, thủ đoạn độc ác, giết người vô số, có thể sống đến từng tuổi này thì cũng đã đủ, cũng nên chết đi thôi”

Lão già ăn xin nói lắp bắp: “Ngươi …… ngươi …… ta …… ta ……"

Phương Thất lạnh lùng nói: "Ta ngươi cái gì? Rốt cục ngươi có muốn trả lời hay không?”

Lão già ăn xin hít sâu một tiếng rồi cúi đầu thấp xuống, chậm rãi nói: "Ta nói cũng chết, không nói cũng chết ……"

Phương Thất nói: "Ngươi nói ra ta sẽ không giết ngươi, ngươi cứ yên tâm."

Lão già ăn xin nhìn thoáng qua lão bà ăn xin đang nằm bên cạnh hắn, tiếp đó vung tay ra điểm vào Nhân Trung huyệt của bà ta, lão bà liền từ từ hồi tỉnh, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bốn phía, tò mò không biết xảy ra chuyện gì.

Chung quanh đột nhiên có rất nhiều người vây quanh, ai ai cũng thích xem náo nhiệt cả.

Rất nhiều người vây quanh đã hình thành một vòng tròn lớn, có một số người trong lòng đang thầm mắng nhiếc Phương Thất, tuy nhiên cũng không có ai dám đứng ra nói chuyện.

Trên đời hầu hết mọi người đều có tấm lòng lương thiện, chỉ là rất nhiều lúc thiếu một chút dũng khí mà thôi.

Bất luận là người nào, nếu nhìn thấy một người trẻ tuổi đánh hai lão ăn xin bay vào đống rác cũng sẽ cho là người trẻ tuổi này đang ăn hiếp hai lão ăn xin già cả vô lực đã gần cuối đời thì hỏi sao không cảm thấy bất bình cho được.

Lão già ăn xin đứng tại đống rác suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, ngươi muốn hỏi gì?"

Một người tuổi càng đến gần cuối cuộc đời thì lại càng ham sống, và càng sợ chết.

Có lẽ là họ biết chính bản thân họ không còn sống được bao lâu nữa, đã như mặt trời xế chiều, như ánh nến trong gió, nên họ càng hiểu được sự sống quan trọng thế nào và càng hy vọng có thể sống lâu thêm một chút, vì vậy nên họ rất sợ chết.

Còn sống so với đã chết là tốt hơn nhiều, còn sống thì còn có thể hưởng thụ, có thể làm những việc mình muốn làm. Còn đã chết thì cái gì cũng không biết nữa, sau cái chết là thế giới gì càng không ai biết rõ.

Chuyện không biết thì có ai lại nguyện ý làm chứ?

Phương Thất nhìn lão già ăn xin, mỉm cười hỏi: "Các ngươi có phải là Thư Hùng Song Sát không?"

Lão già ăn xin dìu lão bà ăn xin ngồi dậy, tiếp đó quay về Phương Thất gật đầu, trả lời: "Đúng vậy, ta chính là Hùng Sát Hùng Tâm."

Vậy lão bà ăn xin bên cạnh Hùng Sát Hùng Tâm chính là Thư Sát Âm Phượng.

Phương Thất gật đầu hỏi tiếp: "Tại sao các ngươi muốn giết ta? Và cả hắn nữa?” Phương Thất chỉ vào tên ăn xin cụt tay.

Hùng Sát Hùng Tâm im lặng một lúc lâu, tiếp đó ngẩng đầu lên nói: "Chúng ta và ngươi không thù không oán, chúng ta chỉ là nhận lệnh làm việc mà thôi”

Phương Thất nhíu mày hỏi: "Nhận lệnh của ai ?”

Hùng Sát Hùng Tâm nhìn Thư Sát Âm Phượng một chút rồi đảo mắt nhìn vào đám đông, cắn răng nói: "Là …… là lệnh của tổ chức."

Phương Thất lại nhíu mày hỏi tiếp: "Các ngươi cũng là bị ép buộc gia nhập vào tổ chức này đúng không?”

Hùng Sát Hùng Tâm gật đầu, trong mắt đột nhiên toát ra vẻ buồn bã vô hạn.

Sự buồn bã thường là do sự bất đắc dĩ tạo nên. Có thể làm cho Thư Hùng Song Sát bất đắc dĩ mà nghe lệnh thì nhất định người thi triển thủ đoạn là người rất đáng sợ.

Phương Thất thở dài, hỏi tiếp: "Tổ chức của các ngươi gọi là gì, đặt ở đâu?”

Hùng Sát Hùng Tâm kinh hãi lắc đầu, đáp: "Việc này chúng ta thật không biết."

Phương Thất nhíu mày hỏi: "Nói vậy thì làm sao chúng có thể liên lạc với các nguơi?"

Hùng Tâm nhìn về lão bà ăn xin một chút rồi nói trả lời: "Mỗi lần như thế đều có người mang thư đến đặt tại cửa, tiếp đó thì chúng ta chỉ hành động theo lệnh trong thư mà thôi”

Phương Thất hỏi: "Là người ra sao?”

Hùng Tâm lại lắc đầu nói: "Không biết, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua người này”

Phương Thất hỏi tiếp: "Hôm nay mệnh lệnh của các ngươi nhận được là gì? Còn bức thư đâu?”

Hùng Tâm đáp: "Thư thì đã đốt rồi, trong thư viết ra lệnh cho chúng ta tới giết ……"

Lời của Hùng Sát Hùng Tâm còn chưa nói hết thì cặp mắt của hắn đột nhiên hiện lên vẻ vô cùng hoảng sợ, há hốc miệng, Thư Sát Âm Phương ở bên cạnh trên mặt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ như thế. Phương Thất đột nhiên phát hiện ra tại cổ họng hai người có hai cây ngân châm màu đen nhỏ như tơ cắm vào, châm cắm vào rất sâu, chỉ còn đuôi ngân châm lộ ra ngoài.

Thân hình Phương Thất đột nhiên phóng tới đống rác, đưa tay đỡ lấy Hùng Tâm hỏi: "Nói đi! Ngươi đi giết ai?"

Hùng Sát Hùng Tâm cố gắng nói từng chữ: "La …… La …… Nhất Đao."

Phương Thất vội hỏi tiếp: "Ai là La Nhất Đao?”

Hùng Tâm nói: "Là …… là ……", lời của hắn chưa nói hết thì đầu đã gục xuống.

Phương Thất vội quay sang hỏi Thư Sát Âm Phượng: "Nói mau, ai là La Nhất Đao?"

Đầu của Thư Sát Âm Phượng cũng gục bên cạnh Hùng Sát Hùng Tâm, thân thể của hai người đã dần dần lạnh đi.

Phương Thất liền thở dài, ngơ ngác nhìn Thư Hùng Song Sát nằm chết trên đống rác.

Tiếp đó phía sau đột nhiên có tiếng nói vang lên: "Ta chính là La Nhất Đao."