Trong lòng cảm thấy thực sự khó chịu, cũng không còn tâm trí đâu nghĩ chuyện khác, tôi liền hướng lên trăng tru một tiếng thật dài. Trong khoảnh khắc, cả thành Trường An rộn lên tiếng chó sủa gà kêu, nhốn nháo xôn xao, những căn nhà đang tối om đều lần lượt thắp đèn sáng trưng, tiếng xì xào bàn tán nổi lên.
Tôi vội lặng lẽ rời khỏi hiện trường “gây án”, vừa bỏ chạy, vừa không nhịn được nhếch môi cười. Con người ta thường nên học cách tìm ra niềm vui trong đau khổ, khi nào cuộc sống không có gì vui vẻ, thì càng phải tự mình đặc biệt tạo ra chút niềm vui.
Đến một góc đường tối om, lại hắng giọng hú một tiếng nữa. Cảnh y như vừa rồi lập tức lặp lại, tôi hú một tiếng phía đằng Đông, hú một tiếng phía đằng Tây, gây náo đông toàn thành Trường An khiến tất cả nhớn nhác, tình hình hỗn loạn.
Đường phố dần dần sáng trưng như ban ngày, cả nha dịch cho quan phủ cũng bị kinh động, ai nấy trang bị vũ trang đầy đủ chạy ra bắt sói, có người nói là có hai ba con, có người nói có mười con.
Ăn mày bên rìa đường được mọi người vây lấy như sao xoay quanh trăng, thi nhau hỏi xem bọn họ đã nhìn thấy những gì. Ăn mày ngày thường làm sao được hoan nghênh thế này chứ? Ai nấy đều nở mày nở mặt, mồm mép tép nhảy, chỉ trời vạch đất nói trông thấy cả đàn, càng nói càng khoa trương, khiến cho đám người đứng nghe cứ rú lên kinh hoàng. Có lẽ đã sống quá nhiều ngày yên bình, nên cả đám đều không hề sợ hãi, ngược lại có vài người còn tỏ ra hứng phấn kích động, mong ngóng chuyện gì đấy mới mẻ hay ho xảy ra.
Tôi đảo mắt nhìn quanh, nghĩ rằng đằng nào cũng đã gây náo loạn, thôi thì ầm ĩ hẳn cho vui, cũng coi như khiến mọi người được vui một trận hết mình luôn. Liếc thấy một người khoác áo choàng đen đi qua, nhìn bốn phía không có ai để ý, tôi liền lặng lẽ nhảy lên lưng hắn, nện một gậy làm hắn ngất xỉu. Đến khi lột được áo khoắc của hắn, mới phát hiện ra đây là một vị quan lão gia. Thế này thì… tôi thấy đau đầu, thế này thì nghiêm trọng hơn tôi nghĩ rồi. Thôi! Đánh cũng đánh, hối hận cũng muộn rồi.
Choàng áo khác lên, dùng khăn tay trùm kín đầu lại, tôi trốn ở một góc mái nhà. Mỗi khi cất tiếng tru xong, lại vượt nóc băng tường, không chút băn khoăn kiêng dè. Trên nóc nhà có một vài người đuổi theo sau lưng, trên đường phố thì tụ tập đủ già trẻ, cả gia đình kéo nhau ra ngoài, chen chúc đông đúc chật chội, cả gia đình giống hệt như đang xem kịch hay. Có nha dịch bị tôi đá rơi khỏi nóc nhà, trong đám đông còn có tiếng vỗ tay khen giỏi.
Mãnh hổ nan địch quần hồ, nha dịch mỗi lúc một nhiều, cứ như thể toàn bộ lính thành Trường An đều đến bắt tôi. Vốn định trêu chọc bọn họ mua vui một tí rồi bỏ trốn không dấu vết, nhưng không ngờ rằng, trong dám nha dịch có người giỏi võ công, lại thêm lúc mới bắt đầu truy đuổi tôi thì mạnh ai nấy làm, còn bây giờ quyền chỉ huy gần như đã rơi vào tay duy nhất một người, điều động khắp nơi, ra sức chặn đường, dần dần dồn tôi vào ngõ cụt.
Quả nhiên là dưới chân thiên tử! Tôi thầm than thở, cuống cuồng tìm đường thoát, nếu để bị tóm thật thì vui, chỉ là bây giờ e rằng tôi vui không nổi.
Tôi không muốn lấy mạng ai cả, nên xuất thủ đều điểm tới là dừng, tả xung hữu đột, nhưng vẫn không thoát được vòng vây. Nhìn địa hình trái phải, hoặc là bị bắt, hoặc là quyết định xuống tay giết người tẩu thoát, hoặc là chỉ có thể…
Tung mình lẩn vào Hoắc phủ. Đám binh lính truy đuổi đằng sau hiển nhiên biết đây là phủ đệ của ai, quả nhiên không dám xông vào, đều dừng bước. Tôi lén thè lưỡi, ước chừng đợi một lát nữa sẽ có một vị quan lại chức phẩm cao đến nhà gõ cửa cầu kiến, Trần thúc coi như chẳng ngủ nghê gì được nữa.
Lặng lẽ lẻn vào phòng của Khứ Bệnh, liếc qua không thấy nữ tỳ nào đứng trông, chỉ có một mình hắn đang ngủ trên giường. Trong lòng vừa băn khoăn vừa bực bội, Trần thúc thật là một lão già hồ đồ, sao lại có thể bất cẩn thế này?
Đi đến bên giường, cúi xuống xem xét hắn, không ngờ hắn tự nhiên mở to hai mắt, khiến tôi giật mình thét lên, tiếng thét vừa ra khỏi miệng, hắn đã kéo tôi vào lòng, ôm thật chặt, tôi cười đấm vào ngực hắn: “Lại hù doạ thiếp! Chả trách chẳng thấy đứa tỳ nữ nào!”
Hắn không cười, nói với vẻ rất nghiêm túc: “Ta đợi nàng mãi. Nếu trời sáng mà nàng chưa quay lại, ta định sẽ đi cướp nàng về.”
Tôi “hừ” một tiếng: “Cường đạo!”
Hắn cười, hôn lên trán tôi: “Cường đạo lão bà, sao nàng lại ăn mặc kiểu này?”
Tôi làm mặt hề, vùng thoát cánh tay hắn, cởi áo khoác ném xuống đất, tháo cái khăn tay đang quấn quanh đầu ra: “Chàng thảm rồi, nói không chừng ngày mai sẽ có người tấu lên với bệ hạ rằng chàng có chứa chấp phi tặc. Tối nay thiếp đã gọi hết toàn bộ quan sai thành Trường An này ra.”
Hắn nghiêng người nhỏm dậy, chống một tay đỡ lấy đầu: “Nàng ăn trộm cái gì?”
Tôi nhăn mũi vẻ khinh thường: “Chỉ là đùa nghịch thôi, càn quấy náo loạn một trận.”
Hắn vỗ vỗ vào giường, ra hiệu cho tôi nằm xuống. Tôi chui vào chăn, rúc mình vào lòng hắn: “Thiếp thấy chàng không giống người vừa mới ốm dậy, sao lại khoẻ khoắn tỉnh táo thế? Chàng còn thấy không thoải mái ở đâu không?”
Hắn chau mày: “Tất cả đều bình thường, chỉ có một chỗ không thoải mái.”
Tôi lo lắng: “Chỗ nào? Để sáng rồi sai người đi mời thái y, mà không, bảo Trần thúc đi mời luôn bây giờ.” Nói rồi toan nhảy xuống giường. Hắn một tay quàng vai tôi, một tay nắm tay tôi, chầm chậm kéo xuống bụng, rồi xuống sâu nữa: “Chỗ này không thoải mái.”
Tay bị ấn lên nơi ham muốn nóng sực của hắn, “Chàng…” tôi trừng mắt vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ bừng xấu hổ.Hắn cười ghé vào tai tôi, khẽ nói: “Đã bao lâu rồi nàng chưa chủ động gần gũi ta hả? Hoá ra ốm một trận lại hay ho thế này, sớm biết thì đã ốm từ lâu rồi. Chẳng mấy khi nàng tự ôm ấp ta, ta mà không có chút phản ứng nào, thế chẳng phải là có lỗi với một mỹ nhân tự xưng là “dung mạo xinh đẹp như trăng như hoa, tư thái thanh cao trong sáng như tuyết” sao?”
Tôi xuỳ một tiếng: “Tiểu dâm tặc!”
Hắn vừa hôn vành tai tôi, vừa lúng búng nói: “Ngọc nhi, nàng có bằng lòng sinh con cho ta không? Hiện giờ ta tạm thời không thể cưới nàng, nhưng cả cuộc đời ta chỉ có mình nàng thôi, dù gì cũng chỉ là chuyện sớm muộn, nếu nàng không ngại việc trước mắt không có danh phận, ta sẽ không cố kiềm chế nữa.”
Tôi cười, vặn mình né nụ hôn của hắn, còn chưa trả lời, tiếng Trần thúc đã vang lên ngoài phòng: “Tướng quân!”
Hoắc Khứ Bệnh không quan tâm, vẫn vừa chọc ghẹo tôi, vừa nhỏ giọng hỏi: “Bằng lòng hay không bằng lòng?”
Tôi không dám thở mạnh, sợ Trần thúc nghe thấy sẽ nhận ra đang có chuyện gì, nhưng hắn không buồn để ý, tôi càng căng thẳng, hắn càng hăng hái, hôn một cái vừa to vừa kêu trên mặt tôi.
“Tướng quân! Tướng…”
Trần thúc nghẹn họng hồi lâu, rồi lại đổi giọng nhỏ nhẹ gọi: “Tướng quân…”
Hoắc Khứ Bệnh bất đắc dĩ thở dài, lẩm bẩm: “Sao cứ lần nào đến thời khắc quan trọng là có người xuất hiện không đúng lúc nhỉ?” Rồi lên giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Trần thúc đáp: “Vệ uý đại nhân đêm khuya cầu kiến, nói là có thổ phỉ vào phủ. Muốn xin phép tướng quân cho khám xét phủ đệ, nên vào hỏi xem ý tướng quân thế nào.”
Hoắc Khứ Bệnh nói: “Có gì đáng hỏi nhỉ? Chuyện nhỏ nhặt vậy mà không tự quyết được sao?”
Trần thúc nói: “Canh gác trong phủ không hề thua kém hoàng cung, dù là ai cũng không thể đột nhập mà không kinh động đến mấy trăm con chó trong phủ, nhưng nghe nói đêm nay lại có bầy sói gây náo loạn thành Trường An, cho nên thuộc hạ nghĩ rằng… nghĩ rằng…”
Thấy Trần thúc nói năng quá đỗi khổ sở, tôi bèn đỡ lời: “Trần thúc, là cháu nửa đêm trốn ra chơi đấy.”
Trần thúc liền thở phào một hơi, lời lẽ trôi chảy hơn nhiều: “Ta cũng đoán thế, nên đã nói để Vệ uý đại nhân rời đi. Kết quả là không lâu sau, Trung uý đại nhân lại đến cầu kiến, lo lắng kể, có kẻ cướp to gan bằng trời dám lấy côn nện thiếu phó của thái tử. Thiếu phó phẫn nộ, tuyên bố nếu bọn họ không bắt được tên thổ phi đó, nhất định sẽ tham tấu rằng bọn họ lơ là chức phận. Ta cũng nói để hắn về rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh xoay người nằm nghiêng, dáng vẻ uể oải, liếc mắt nhìn tôi, giơ tay búng vào trán tôi, cười bảo: “Được rồi! Để sau ta đích thân đến thăm phủ nhà thiếu phó. Nói gì nghiêm trọng hơn xem nào! Bây giờ lại có ai đến nữa?”
Tôi ban đầu băn khoăn không hiểu sao đêm tối có một vị đại quan trùm áo kín mít một thân một mình lang thang trong thành Trường An, hoá ra là thế. Bèn thì thào vào tai Hoắc Khứ Bệnh, hắn vừa buồn cười vừa kinh ngạc liếc nhìn tôi, lắc lắc đầu vẻ không đồng tình.
Trần thúc báo cáo: “Lý Cảm đại nhân phụng mệnh Lang trung lệnh Lý tướng quân đến bái kiến, nói là vì sự an toàn của Hoắc tướng quân, cũng vì giữ vững luật pháp của thành Trường An, mong chúng ta hỗ trợ họ bắt tên thích khách đã xâm nhập vào Hoắc phủ. Bây giờ đang đợi bên ngoài.”
Hoắc Khứ Bệnh sầm mặt, lạnh lùng hỏi: “Lý Cảm nói là thích khách?”
Trần thúc thấp giọng đáp: “Vâng ạ!”
Lang trung lệnh trông nom việc trong cung điện, nay nói tôi là thích khách, thế không phải ngụ ý bảo tôi định ám sát… bệ hạ ư? Tôi nhăn nhó nói: “Có vẻ gặp đại hoạ rồi. Một ngọn núi to lớn thế này đè xuống, Lý Nghiên muốn đè chết thiếp à?”
Hoắc Khứ Bệnh thắc mắc ngay: “Lý Nghiên? Sao lại nói thế?”
Tôi vội bịt miệng, nhìn hắn, mắt đảo lia lịa, mãi không nói được câu nào, hắn đành lắc đầu: “Không biết nàng đang dè chừng gì nữa.” Rồi quay sang dặn dò Trần thúc: “Lý Tam đã đoán được là Ngọc nhi, thế thì không cần phải giấu. Nói thẳng đi, là Hoắc Khứ Bệnh và nữ nhân của hắn đêm hôm buồn chán, bèn bày trò mua vui, không cẩn thận kinh động đến bọn họ, thực sự xin lỗi. Bây giờ cả hai đang ngủ trên giường, nếu Lý Tam muốn bắt người thì cứ vào đây, ta hầu. Vừa hay chưa biết nhà giam của thành Trường An trông như thế nào, chẳng mấy khi hắn cho chúng ta cơ hội đến tham quan.”
Tôi kéo áo Hoắc Khứ Bệnh, chau mày trừng mắt: “Không được nói thế, tuyệt đối không…”
Trần thúc đứng ngoài yên lặng trong giây lát, rồi đáp vội một tiếng “vâng”, hấp tấp bỏ đi. Nhưng nghe tiếng bước chân ông có cảm giác như hơi say rượu..
Tôi sấp mình trên gối, bưng mặt nói: “Hoắc Khứ Bệnh, chàng đang chấn chỉnh Lý Cảm, hay đang chấn chỉnh thiếp? Sao thiếp lại cảm thấy chàng đang ôm bụng hờn giận thiếp thế?”
“Mỗi người một nửa, nhưng sự hờn giận này không phải vì việc đó, mà là hờn giận việc phòng the.” Hắn cười gỡ tay tôi ra, đặt một nụ hôn lên chóp mũi tôi, “Lý Cảm tâm tư tinh tế tỉ mỉ, huống hồ lần này lại là hắn bẫy người, đấu với hắn thì chưa chắc ta đã vượt qua được. Thôi thì vô lại một chút, đánh rối cục diện hắn đã bố trí lên, xem hắn làm thế nào. Nếu hắn nhất thời bị kích động, đi sai một bước, chúng ta cũng vừa hay trêu chọc được hắn.”
Con người này đánh trận không luận binh pháp, hành sự cũng hoàn toàn không theo thế tình. Da mặt tôi thật không thể dày bằng hắn, bèn xoay người nằm nghiêng mà ngủ, hắn cười hỏi: “Nàng ngủ thế này?”
Tôi hầm hừ: “Trời sắp sáng rồi, nhưng thiếp nhảy nhót suốt một đêm trên nóc nhà thành Trường An, nếu chàng không để thiếp ngủ ngon một giấc, thiếp sẽ về bên nhà đấy.”
Hắn ôm lấy tôi từ sau lưng, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi!”
Tôi nhếch môi cười: “Trời sáng rồi, chàng phải đến phủ thiếu phó thật à?”
Hắn cười nói: “Nàng nói ta vô lại, nhưng phương pháp của nàng còn quá đáng hơn nhiều. Hắn là sư phụ của thái tử, chẳng phải người ngoài, ta vẫn phải đích thân đến thăm một chuyến.”
Vị thiếu phó thái tử này lén ra ngoài tìm người thanh tú xinh đẹp, đàn hay thơ giỏi, không để cho bà vợ hung hãn ở nhà biết. Tuy hắn hành động bí mật, nhưng hồi kinh doanh ca vũ phường và xướng kỹ phường tôi đã tìm hiểu hành vi thiếu đoan chính của quan lại trong triều, nên nghe Trần thúc nói là thiếu phó của thái tử, lập tức hiểu ra hắn vừa từ nhà vợ lẽ về, bèn ghé tai khuyên Khứ Bệnh sai người đi hỏi thiếu phó một tiếng, là cơn giận của hắn và cơn giận của vợ hắn, cái nào nghiêm trọng hơn? Nhất định thiếu phó sẽ lập tức xếp cờ im trống, thổ phỉ hay không hắn cũng không còn bụng dạ nào để tâm nữa. Nhưng không ngờ cuối cùng Khứ Bệnh lại chọn cách làm quân tử.
Cơn buồn ngủ ập đến, tôi che miệng ngáp, hắn vội nói: “Mau ngủ đi!” Tôi “ừ” một tiếng, tạm thời gác bỏ mọi thứ, yên tâm mà ngủ.
* * *
Lúc tỉnh dậy đã đến giờ ăn tối, Khứ Bệnh vẫn không có trong phủ. Trần thúc nói hắn vào cung rồi, sai người nhắn là không về ngay được, bảo tôi cứ ăn tối trước.
Tôi nhớ ra lúc trước vội vội vàng vàng rời khỏi nhà mà chưa nói với Hồng cô tiếng nào, nên quyết định về nhà cái đã. Vừa vào cửa, Hồng cô đã nhảy ra đón: “Thạch phảng…” Bà vỗ trán, “Bây giờ không còn Thạch phảng nữa rồi. Thạch Thiên Chiếu phái người đến mời muội sang Thạch phủ một chuyến.” Tôi ngập ngừng, Hồng cô lại nói: “Người đưa tin nói rằng muội bắt buộc phải đến, hình như Cửu gia không được khoẻ.”
Tối qua Cửu gia vẫn không khoẻ… Tôi thấy niềm bất an dội lên trong lòng, bèn luống cuống nói: “Thế muội sang Thạch phủ vậy, tỷ để phần cơm tối cho muội nhé. Nếu không có gì đáng ngại lắm, muội sẽ cố gắng quay về.”
Hồng cô cười gật đầu.
Vừa vào đến cổng Thạch phủ, đã thấy Thiên Chiếu ngồi trên xe ngựa đợi tôi: “Bắt ta đợi lâu qua! Cửu gia đang ở Thanh Viên bên ngoại thành, ta đưa muội qua đấy.”
Tôi không đợi y nói xong, vội hỏi lại: “Rốt cuộc bị sao rồi? Cửu gia vẫn chưa khoẻ, sao lại đi ngoại thành?”
Thiên Chiếu khẽ thở dài: “Trong người Cửu gia hàn khí vốn nặng, lần này cả yếu tố bên ngoài và bên trong cùng tác động khiến bệnh vô cùng nặng. Cửu gia vì muốn muội yên tâm nên gắng giữ tỉnh táo, muội đi chưa được bao lâu, Cửu gia đã chìm vào hôn mê, sau khi Trương thái y đến, sai bọn ta đặc biệt chuyển Cửu gia đến Thanh Viên.”
Tôi nghe mà choáng váng, Cửu gia có thể bớt nghĩ cho tôi, mà nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn một chút không? Rủi có bề gì, huynh ấy muốn tôi tự xử thế nào? Làm sao có thể an tâm sống đời hạnh phúc chứ?
Thành Trường An vẫn trời đông đất giá, cây cối tiêu điều, nhưng Thanh Viên nhờ có địa nhiệt nên đã dào dạt ý xuân. Hạnh hoa hồng phớt, nhài đông vành nhạt, lá liễu xanh tươi, khung cảnh êm đềm tha thướt. Tôi và Thiên Chiếu không có tâm trạng nào mà thưởng xuân, nhanh chân chạy đến phòng Cửu gia.
Cửu gia vẫn hôn mê chưa tỉnh, vầng trán nóng ran, mồ hôi lấm tấm rịn ra. Tôi nhận lấy khăn lau từ tay tỳ nữ: “Để ta làm!”
Khăn lau thay liên tục, Cửu gia vẫn sốt hầm hập, môi miệng dần dần nứt nẻ vì khô nóng, tôi lấy vải mềm thấm nước, nhỏ từng giọt lên môi huynh ấy.
Cửu gia sốt cao như vậy, nhưng vẫn thỉnh thoảng gọi một tiếng “Ngọc nhi”. Mỗi lần huynh ấy gọi, tôi lại đáp: “Muội đây.” Nỗi thống khổ trên vầng trán Cửu gia tựa hồ dịu đi, đôi lúc khóe môi còn thoáng ý cười.
Thiên Chiếu nói: “Bây giờ muội đã hiểu vì sao ta buộc phải đón muội qua chưa? Bệnh tình của Cửu gia khi có mặt và khi vắng mặt muội rất khác nhau.”
Tiểu Phong đến thăm Cửu gia, nhưng vừa vào cửa đã kéo Thiên Chiếu sang một bên thì thào nói chuyện. Thiên Chiếu nghe xong liền gọi tôi lại, Tiểu Phong đập tay giậm chân ngăn cản, nhưng Thiên Chiếu không quan tâm: “Tiểu Ngọc, chúng ta không muốn giấu muội bất kỳ chuyện gì, Hoắc tướng quân đã sai người đến Thạch phủ tìm muội mấy lần rồi, nửa đêm cũng đích thân đến Thạch phủ. Nếu muội muốn đi, thì để chúng ta sai người đưa muội về luôn.”
Trông suốt cả một đêm, lúc này trời đã sắp sáng, tôi vừa lo lắng vừa mệt nhọc, bưng mặt thở dài, đến chỗ chậu nước đá, nhặt mấy viên đá lên xoa mặt, nhìn về phía Cửu gia vẫn đang hôn mê bất tỉnh: “Không cần đâu, muội ở đây đợi Cửu gia tỉnh lại.”
Đến tận trưa, cơn sốt của Cửu gia mới lui, trái tim căng thẳng của tôi cuối cùng cũng nhẹ nhõm được mấy phần.
Cửu gia từ từ mở mắt, nhìn thấy tôi, liền mỉm cười: “Cuối cùng bọn họ cũng tìm được muội rồi, muội ẩn náu ở đâu thế? Gần như đã lật tung toàn bộ thảo nguyên đại mạc Tây Vực lên mà vẫn không có tin tức gì của muội. Ngọc nhi, đừng giận ta, đều là lỗi của ta, đọc xong những mảnh thư trong rương trúc của muội, ta mới biết mình đã sai lầm ghê gớm thế nào…”
Tôi vô cùng sửng sốt, đang định nói, Trương thái y ngồi bên cạnh bèn lắc đầu với tôi, ra hiệu cho tôi tránh ra. Tôi dịu dàng nói với Cửu gia: “Muội đi uống nước rồi sẽ quay lại.”
Thấy Cửu gia chăm chú nhìn mình, ánh mắt đầy nghi hoắc, tôi khẽ cười nói: “Uống nước xong là quay lại ngay, muội sẽ không đi đâu cả.”
Vẻ căng thẳng biến mất, Cửu gia thư thái khẽ gật đầu.
Vừa ra khỏi phòng, tôi còn chưa kịp mở miệng, Thiên Chiếu đã hỏi Trương thái y: “Có chuyện gì thế? Không phải là hết sốt rồi ư? Sao Cửu gia vẫn nói mê?”
Trương thái y vội đáp: “Ông đừng nôn nóng, sốt cao gần một ngày một đêm, tuy cơn sốt lui đi rồi, nhưng người vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vả lại bây giờ tinh lực còn yếu, xử sự đều bắt nguồn từ cảm tính chứ không phải lý trí, cho nên sẽ tự động quên đi những chuyện không vui vẻ, chỉ nhớ đến những chuyện khiến cho mình vui, đợi ngủ một giấc thật sâu, nghỉ ngơi hồi sức sẽ khoẻ lại. Hiện giờ nhất thiết đừng kích động Cửu gia, trái tim và thể chất của Cửu gia đều rất yếu ớt, đang trong trạng thái thả lỏng nhất, rất dễ bị kích thích, chỉ bất cẩn chút xíu cũng có thể khiến bệnh càng thêm bệnh, các vị cứ thuận theo những gì Cửu gia nói là được, vỗ về để Cửu gia ngủ được, tỉnh lại tự nhiên sẽ khoẻ.”
Thiên Chiến nghe xong, một câu cũng không nói, chỉ chắp tay xá tôi thật thấp, tôi yên lặng gật đầu, xoay người đi vào phòng.
Cửu gia vẫn trân trân dõi mắt ra rèm cửa, thấy tôi vén rèm đi vào, khuôn mặt chợt bừng lên, vẻ hoan hỉ lộ liễu ấy làm tim tôi se thắt, đau đến mức ngạt thở.
Tôi đỡ Cửu gia tựa vào gối, rửa tay xong, nhận bát đũa từ tay tỳ nữ chuẩn bị bón cho Cửu gia thì huynh ấy ra hiệu mở cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ là suối nước nóng lượn quanh, trong ánh sóng lấp lánh, đôi lúc lại có vài cánh hoa hạnh trôi theo dòng nước, trên mặt suối là một hành lang khúc khuỷu nối liền hai bờ, hanh lang ẩn mình trong làn hơi nước nóng trắng xoá, tưởng đâu chúng tôi đang náu mình trên tiên cảnh.
“… Nghe nói có một lần tổ mẫu ngồi trong phòng này, quay mặt ra cửa sổ gảy đàn, tổ phụ có một vụ làm ăn bắt buộc phải đi đàm phàn, ông vừa đi vừa liên tục quay đầu lại nhìn tổ mẫu, cho nên mọi người trong phủ mới đùa bỡn gọi hành lang này là Tần Tần lang[1], tổ phụ về sau biết được, không hề lấy đó làm phiền, ngược lại rất vui, không dùng đến tên ban đầu nữa, mà gọi luôn nó là Tần Tần…” Không biết từ lúc nào, trong phòng chỉ còn lại tôi và Cửu gia, trong cảnh yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng nói chậm rãi của Cửu gia.
[1] “Tần Tần” có nghĩa là liên tục, nhiều lần.Huynh ấy nắm lấy tay tôi: “Tổ mẫu vốn sức yếu, tạ thế trước khi ta ra đời, ta thường nghĩ đến cảnh tổ phụ và tổ mẫu cùng nắm tay nhau đi lại trên hành lang này, cảm thấy đời người nếu có thể được bằng một nửa của tổ phụ thì coi như không sống uổng sống phí. Ngọc nhi, ta nói những lời này không muộn quá chứ? Muội còn muốn ta cùng muội ngắm hoa không?”
Tay tôi run lẩy bẩy, Cửu gia càng nắm chặt hơn. Tôi còn ngập ngừng, đôi mắt huynh ấy đã từ từ đảo quanh, toát ra toàn những bi thương, níu kéo khiến người ta không sao tránh được, chỉ thấy đau đớn đến cực điểm, trái tim thắt lại cơ hồ tan vỡ. Tôi gật đầu: “Muốn, đợi huynh khoẻ rồi, chúng ta có thể lên Thiên Sơn ngắm tuyết liên.”
Lời nói của tôi giống như bảo bối trấn biển trong truyền thuyết, một câu vừa nói ra, sóng gió trong mắt Cửu gia lập tức bình lặng trở lại. Huynh ấy nắm tay tôi cười vang, vừa cười vừa lẩm bẩm: “Ông trời, đa tạ người, người không hề bất công với ta, người đã cho ta Ngọc nhi.”
Đôi mắt tôi rưng rưng lệ, ông trời đối xử với huynh thật là bất công, người thân đều sớm qua đời, sức khoẻ không vẹn toàn, tuy có tiền ngàn bạc vạn, nhưng những thứ đó cũng là gông xiềng đáng sợ nhất trên đời này, khoá chặt trái tim đầy tự do khát vọng của huynh lại.
“Ngọc nhi, muội khóc à? Ta lại khiến muội đau lòng rồi…”
Tôi cố nặn ra một nụ cười: “Đâu có, muội đang vui quá đấy mà. Thái y nói huynh phải giữ cho tâm trạng bình ổn, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, huynh có muốn ngủ một lát không?”
Cửu gia giơ tay ra gạt nước mắt ở khoé mắt tôi, ôm chặt lấy tôi, ra sức siết chặt, gần như muốn tôi vĩnh viễn chôn vùi trong lòng huynh ấy: “Ngọc nhi, Ngọc nhi, Ngọc nhi… chúng ta về sau sẽ không chia cắt nữa. Từ sau khi muội đi, ta đã gia tăng mọi hành động, hy vọng sớm muộn có thể rút thân khỏi thành Trường An, đợi ta thu xếp mọi thứ ổn thoả, chúng ta sẽ đi Tây Vực, mua hai con ngựa thật khoẻ, nhất định sẽ chạy rất nhanh, cũng sẽ mất tích thật triệt để.”
“Được.” Nước mắt của tôi cứ thế từng giọt từng giọt rơi xuống vai Cửu gia.
Huynh ấy nói: “Ta vẫn luôn muốn làm một thầy thuốc thuần tuý, đợi thu xếp xong mọi chuyện của Tây Vực, chúng ta sẽ mở một hiệu thuốc nhỏ bé bên đường, ta khám bệnh cho mọi người, muội giúp ta bốc thuốc, việc làm ăn khẳng định sẽ phát đạt.”
Tôi nói: “Với y thuật của huynh, việc làm ăn khẳng định sẽ tốt ngoài sức tưởng tượng, chúng ta có khi đến thời gian uống trà cũng không có.”
“Thế không được, khám bệnh tuy quan trọng, nhưng ta vẫn muốn chăm sóc muội. Chúng ta treo một tấm biển, mỗi ngày chỉ khám cho mười hai người.”
“Được, những người khác nếu muốn khám, muội sẽ giúp huynh đuổi bọn họ đi.”
“Chúng ta có thể dựng một túp lều gỗ trên núi Thiên Sơn, dựng ở ngay cạnh sườn núi, mùa hè đến đây nghỉ.”
Câu chuyện nghe như thật, nước mắt tôi lã chã rơi, nhưng vẫn mỉm cười mơ hồ: “Mùa đông có thể đi Hoả Diệm Sơn ở Thổ Lỗ Phồn.”
“Ngọc nhi, cá ở hồ Khách Nạp Tư rất ngon, ta sẽ nướng cho muội ăn, muội chưa ăn cá ta nướng bao giờ đúng không? Ta tìm được cách chế biến đó trong sách cổ, truyền thuyết nói là để nấu cho hoàng đế ăn, không biết thật hay giả, nhưng hương vị đích thực không có trên đời.”
“Ừ, nghe dân du mục nói nước hồ Khách Nạp Tư còn thay đổi theo mùa màng thời tiết, thường thường biến đổi màu sắc, khi xanh thẳm, xanh biếc, xanh nhạt, trắng xám, có gần hai mươi loại màu sắc, muội cùng bầy sói đã đi qua hai lần, mới chỉ nhìn thấy bốn năm màu.”
“Thế chúng ta cứ sống luôn bên hồ một năm, xem hết toàn bộ hai mươi màu ấy. Ngọc nhi, muội còn muốn đi đâu nữa?”
…
Cửu gia dựa vào vai tôi dần dần chìm vào giấc ngủ, vầng trán giãn ra, khoé môi vẫn nở nụ cười.
Tôi nhẹ nhàng đặt Cửu gia xuống gối, đứng dậy đóng cửa sổ lại. Ngoài cửa sổ mặt trời đang ngả bóng chênh chếnh, nửa bầu trời phủ đầy mây ráng đỏ rực như máu. Ngoái đầu nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Cửu gia, toàn bộ sức lực trong người tôi đột ngột tiêu tan hết, phải dựa vao tường, người trượt dần xuống đất, bật khóc nhìn về phía Cửu gia, nhưng lại không dám lên tiếng, ghé răng cắn chặt lấy tay, nước mắt như đê vỡ ào ạt tràn ra, nhưng không sao trút được hết bi thương trong lòng, ruột gan quặn thắt, người co rúm lại run bần bật.
Cầu xin người, ông trời à, nhân từ với huynh ấy một chút, để ngày mai khi huynh ấy tỉnh dậy, quên hết mọi chuyện trong ngày hôm nay đi, quên hết toàn bộ, quên hết toàn bộ…