Đại Mạc Dao

Quyển 2 - Chương 1: Bắt cóc




Vòm trời tối đen u ám lặng lẽ phủ trùm lên mặt đất, trên cổ đạo trống trải mênh mang chỉ có tiếng vó ngựa lộp bộp vang vang.

Tôi ngồi trên nóc bạt xe ngựa ngây ngẩn nhìn về đằng Đông, thành Trường An hùng vĩ kia cách tôi càng lúc càng xa.

Không biết bao lâu sau, đằng Đông dần dần hồng rực, tuy chỉ có mấy vệt, nhưng xán lạn khôn bì, đất trời nhờ thế lập tức bừng lên.

Dần dần, nửa vòm trời giăng dày ráng mây, rừng rực như lửa cháy. Mặt trời như quả cầu đỏ từ từ nổi lên giữa biển lửa, chẳng bao lâu đã xua tan khoảng tối mờ bao trùm trời đất.

Chắc rằng trên đời không thể có cảnh sắc nào tuyệt mỹ rạng ngời hơn cảnh mặt trời mọc. Tôi choáng váng rung động vì cảnh đẹp bất ngờ ấy, nỗi buồn trong tim cũng ít nhiều vơi bớt, bất thần giơ hai tay lên, hú một tiếng thật dài, chào mừng ngày mới.

Tiếng hú vừa rời khỏi miệng, xe ngựa liền tròng trành lắc lư, suýt nữa thì hất văng tôi ra ngoài.

Tôi quay đầu nhìn về phía phu xe, phu xe gò mạnh dây cương, cười vẻ áy náy: “Đây là con ngựa kéo xe khỏe nhất của chúng tôi đấy, vừa rồi không biết là bị làm sao mà chân cẳng lại mềm nhũn ra thế, bây giờ thì ổn rồi.”

Tôi cười lắc đầu, ra hiệu cho ông lão tiếp tục đi nhanh, nghe thấy tiếng sói tru, e rằng chẳng có con ngựa nào không mềm nhũn cả vó, may mà tôi chỉ đổ một phần sức lực vào tiếng hú, nếu không bây giờ chắc tôi đã ở dưới đất hít bùn rồi.

Trời đã sáng, người đi lại trên đường cũng nhiều hơn. Không muốn thu hút sự chú ý của người khác, tôi đành từ bỏ việc ngồi trên nóc xe, nhẹ nhàng tuột xuống ngồi cạnh phu xe.

Phu xe là người vô cùng phóng khoáng, thấy tôi ngồi xuống bên cạnh cũng không cảm thấy khó chịu hay mất tự nhiên gì. Ông vừa vung cương vừa cười nói: “Trông cung cách cô nương chắc là người biết võ công. Nếu không thích ngồi trong xe ngựa chật hẹp, sao lại không mua một con ngựa tốt?”

Tôi cười nói: “Chưa có cơ hội học, đến bây giờ vẫn không biết cưỡi ngựa.”

Phu xe trỏ Tiểu Khiêm và Tiểu Đào đang bay liệng giữa bầu trời cao rộng trên đầu: “Tôi thấy cô nương rất có duyên với động vật, nếu bỏ công sức ra học, nhất định sẽ cưỡi ngựa rất giỏi.”

Tôi cười, im lặng. Về Tây Vực tức là không còn cơ hội học cưỡi ngựa nữa, khi nào có con ngựa dám làm bạn với Lang huynh thì tôi sẽ học!

Dọc đường về Tây, lẽ ra phải gặp cảnh sơn thủy hữu tình, cây cỏ xanh tươi, sắc xuân dạt dào, nhưng khắp nơi chỉ thấy tiêu điều hoang vắng, thi thoảng gặp mấy căn nhà lá đổ nát hoang tàn, đồng ruộng tràn lan cỏ dại, tôi khẽ thở dài: “Mỗi lúc chiến tranh người chịu khổ luôn luôn là dân chúng.”

Phu xe lộ vẻ buồn rầu, thở dài cảm thán: “Đúng vậy, năm kia hai trận chiến tranh với Hung Nô, chết đến hơn chục vạn binh sĩ, bao nhiêu lão bà mất con, bao nhiêu phụ nữ mất chồng? Năm trước nữa còn có hạn hán, lương thực vốn đã khan hiếm, lại thêm lãng phí vào chiến tranh, để tăng quân phí, triều đình cho phép mua quan bán chức và dùng tiền chuộc tội, nhưng bách tính đào đâu ra ngần ấy tiền chứ? Kẻ bỏ tiền ra được làm quan, muốn gì làm nấy, người chịu khổ không phải vẫn là dân chúng sao? Bỏ mạng sa trường là binh sĩ bình dân, nhưng kẻ được ban thưởng và phong hầu lại luôn là đám tử đệ quý tộc kia. Năm nay lại đánh nhau, không biết còn thê lương đến mức nào? Hung Nô không phải không nên đánh, nhưng trận chiến này… than ôi…”

Một người phu xe, không ngờ lại cảm thán được như thế, tôi vô cùng kinh ngạc: “Kiến giải của đại bá làm cháu vỡ vạc rất nhiều.”

Phu xe cười nói: “Tuổi tác đã cao, nói năng không phải ngại ngùng gì nữa, chẳng giấu gì cô nương, lúc bé gia cảnh tôi cũng coi là giàu có, dư dả, được đọc sách vài năm, bây giờ lại quanh năm vào Nam ra Bắc, đi đây đi đó, tiếp xúc với đủ hạng khách nhân, học hỏi dọc đường, rồi nghe thêm khách khứa bàn luận, tiện thể nói ra vậy thôi.”

Tôi hỏi: “Lúc cháu ở thành Trường An từng nghe nói bên ngoài có chuyện người ăn thịt người, có thật không ạ?”

Phu xe đột ngột vung mạnh cương ra: “Sao mà không thể là thật chứ? Năm Kiến Nguyên thứ ba, sau trận lũ lớn, chẳng thiếu gì chuyện người ăn thịt người. Năm Kiến Nguyên thứ sáu, Hà Nam đại hạn, cha con ăn thịt nhau, đấy mới là thời ít chiến tranh. Mấy năm trở lại đây triều đình liên tục dấy binh, may mà thiên tai vẫn chưa nghiêm trọng, nếu không thì… trời ơi! Chuyện người ăn thịt người, nghe người ta nói chỉ xảy ra vào đầu thời kỳ Cao Tổ hoàng đế, chứ lúc Văn Đế và Cảnh Đế còn tại vị thì không bao giờ có những chuyện bi thảm như thế.”

Phu xe tuy chưa nói hẳn ra, nhưng hiển nhiên đã tỏ ý rằng sau mấy năm liền triều đình dấy binh đánh Hung Nô, bách tính đã oằn mình dưới gánh nặng đói kém và chiến trận, chỉ mong được nghỉ ngơi lấy sức như thời Văn Đế, Cảnh Đế, chứ không phải xuất quân chinh chiến liên miên như hoàng đế bấy giờ.

Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Năm xưa khi Tần Thủy Hoàng xây dựng Trường Thành đã trưng dụng năm mươi vạn trai tráng, bấy giờ dân số cả nước cộng hết già trẻ gái trai không quá hai nghìn vạn, gần như nhà nào cũng có cảnh cha con chia lìa, tiếng than khóc dậy khắp đồng dã. Nhưng nếu không có Trường Thành làm phòng tuyến cản vó quân Hung Nô ngày phóng ngựa ngàn dặm cướp bóc, đến đâu cũng chém giết dân lành, thì khổ nạn mà dân chúng Trung Nguyên phải chịu còn khó tưởng tượng hơn nữa. Trước việc Tần Thủy Hoàng xây dựng Trường Thành, dân gian oán hận ngút trời, thậm chí còn đặt ra câu chuyện nàng Mạnh Khương khóc đến sụt lở tường thành, nhưng cũng có những người có học cho rằng việc xây Trường Thành là ‘tai họa một thời, công lao ngàn đời’, những việc mà đương kim thiên tử đang làm cũng phần nào chứa đựng ý nghĩa như thế.”

Phu xe kinh ngạc nhìn tôi: “Lời nói của cô nương quả thật không tầm thường!” Ông cười phá lên, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt lịm, lại hỏi tôi bằng giọng rất chân thành: “Cô nương là người có kiến thức, còn ta cũng chỉ là nghĩ gì nói nấy thôi. Ta muốn hỏi một câu, chúng ta hiện nay là người, hậu thế mai sau cũng là người, tại sao phải vì hậu quả chưa biết mấy chục hay mấy trăm năm nữa của họ mà chúng ta phải chấp nhận nếm mật nằm gai suốt cả đời này? Lúc Tần Thủy Hoàng xây dựng Trường Thành, nỗi đau khổ như đục khoét con tim của nghìn nhà vạn hộ làm sao mấy kẻ có học có thể nói một câu ‘tai họa một thời, công lao ngàn đời’ là xóa sạch được? Nói thì dễ lắm, nếu chiêu mộ con trai họ đi xây Trường Thành, cuối cùng đến xương cốt cũng vùi dưới móng thành, họ còn nói như thế được không? Nếu con gái họ phải chịu nỗi đau mất chồng, họ còn nói như thế được không? Nếu từ nhỏ bọn họ đã mất cha, đến đám tang hay phần mộ cũng không có, họ còn nói như thế được không?”

Miệng tôi muốn tranh cãi, nhưng trong đầu không tìm ra được lời nào cả. Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng tôi nói: “Đại bá nói phải lắm, những người nói ra lời ấy đều là kẻ đứng trên cao nhìn xuống, bình thản nhìn về nơi người khác chịu đau khổ ở phương xa, cho nên tự cho là mình có tầm nhìn xa trông rộng, thực chất cây cối chỉ có một mùa thu, con người chỉ có một cuộc đời, không ai có quyền quyết định người khác phải hy sinh thế nào cả. Nhưng bệ hạ tấn công Hung Nô cũng là việc chẳng đặng đừng. Đại bá có biết chuyện thiền vu Hung Nô trêu ghẹo Lữ thái hậu không?”

“Có nghe ít nhiều, ngoài chợ trong phố đều đồn đại rằng hoàng đế Cao Tổ băng hà chưa được bao lâu, thiền vu Hung Nô đã gửi thư cho Lữ thái hậu, viết cái gì mà nàng là quả phụ, ta lại cũng đang góa vợ, hay là hai chúng ta kết hợp sống với nhau.”

Tôi gật đầu: “Cây có vỏ, người có thể diện, ngay cả bách tính bình dân mà gặp phải chuyện thế này chắc cũng sẽ đánh nhau một trận long trời lở đất, huống hồ đường đường thái hậu một nước? Nhưng lúc ấy nhà Hán suy yếu, trong triều lại không có đại tướng nào, thái hậu dĩ nhiên chỉ có thể nén giận, tiễn công chúa đi hứa hôn. Từ lúc Cao Tổ lên ngôi đến trước lúc đương kim hoàng đế chấp chính, cuộc sống bình an tạm bợ của bách tính đều được đánh đổi bằng hạnh phúc cả đời của mười mấy cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp. Việc gì họ phải làm như vậy chứ? Trước khi bệ hạ chấp chính, năm nào Hán triều cũng hiến tặng lễ vật trọng hậu cho Hung Nô, đó đều là thành quả lao động vất vả của bách tính, Hung Nô dựa vào cái gì mà có thể ngồi mát ăn bát vàng? Chẳng lẽ đàn ông Hán triều yếu đuối hơn Hung Nô? Để cho bọn họ bắt nạt? Trên đời này có những việc không thể không làm, kể cả biết rõ sẽ phải đầu rơi máu chảy, trả giá nặng nề.”

Phu xe làm thinh hồi lâu, đoạn trầm ngâm thở dài: “Người già rồi, nếu lúc còn trẻ nghe được lời này của cô nương, chắc sẽ theo Vệ tướng quân, Hoắc tướng quân đi đánh Hung Nô ngay lập tức. Dân gian nặng lòng oán tránh hoàng đế, nhưng chuyện đúng sai nghìn năm tự có hậu thế đánh giá, được mất quả thật không thể định đoạt trong nhất thời.”

Tôi lè lưỡi cười: “Đại bá, đừng để cháu hù dọa thế. Thực ra mấy việc đúng sai, chính cháu cũng có lúc nghĩ thế này, có lúc lại nghĩ thế khác, hoàn toàn không có định luận gì cả. Hôm nay cháu nói vậy, chỉ là vì không kìm được ham muốn tranh luận khi đại bá đưa ra một lý lẽ khác, chứ nếu đại bá lại nói chính những điều cháu vừa nói, thì có khi cháu cũng sẽ nói như đứng ở góc độ ban nãy của đại bá mà thôi.”

Phu xe quất roi ngựa vun vút, cười rộ lên: “Cô gái này, trông thì rõ chín chắn, thế mà tâm tính vẫn chưa ổn định.”

Lúc đầu nói với bên cho thuê xe ngựa là cần mướn một phu xe giỏi nhất, ngựa khỏe nhất, hóa ra lại gặt hái được một bất ngờ thế này. Nơi quen thuộc với tôi chẳng qua chỉ có Bắc sa mạc, Nam sa mạc, Tây Vực và Trường An, nay được nghe một người đã dạo khắp thiên sơn vạn thủy kể về nhân tình thế sự, cuộc hành trình thành ra không còn buồn tẻ chút nào.

“Muốn đến thành Đôn Hoàng, con đường gần nhất là qua Lũng Tây, sau đó qua Hưu Đồ, Trương Dịch, Nguyệt Chi nữa là đến nơi.”

Vừa nghe hai từ “Lũng Tây”, tôi lập tức quyết định mặc cho đường này có phải gần nhất hay không, cũng tuyệt đối sẽ không đi qua đó: “Có đường nào không cần phải qua Lũng Tây không ạ?”

“Có, đầu tiên đến Bắc Địa, vòng qua Lũng Tây tới Lương Châu, rồi sẽ đến Đôn Hoàng, đi thế này sẽ phải mất thêm hai ba này nữa.”

“Đại bá, chúng ta đi đường ấy đi! Cháu sẽ trả thêm tiền.”

Phu xe cười đồng ý: “Được, vậy sẽ đi đường ấy.”

Lúc đến Lương Châu, trời đã tối mịt, chúng tôi cũng tìm bừa một lữ quán sạch sẽ ngủ trọ, tôi không cầu kỳ việc ăn ở, chỉ cần lữ quán chuẩn bị được nước nóng và thùng tắm thật lớn là xong.

Cuộc sống ở thành Trường An quá đỗi sung sướng, đi đường ba ngày mà tôi đã cảm thấy cả người nhơ nhớp bẩn thỉu, không thể chịu được.

Thay hết hai thùng nước mới bắt đầu thực sự hưởng thụ cảm giác thanh thản dễ chịu của hơi nóng ngùn ngụt trong thùng.

Ngoài thành Trường An có rất nhiều suối nước nóng, về sau không còn được ngâm mình ở đấy nữa, suối nước nóng Thanh Viên kia… đừng nghĩ đến, đừng nghĩ đến nữa, phải quên hết mọi thứ về thành Trường An đi.

Cảm giác một trận gió lùa vào phòng, bị tấm bình phong ngăn cách nên tôi chỉ thấy một khe cửa mở: “Á[1] muội, bảo lão đại nhà ngươi không cần đun thêm nước nóng đâu, ở đây vẫn còn một thùng chưa dùng đến này!”

[1] “Á” có nghĩa là “câm”.

Cửa lại im lìm khép chặt, tôi nhặt dải lụa trắng đính trân châu đang đặt cạnh đấy lên, quăng ra móc vào thùng nước nóng đặt bên tấm bình phong, dải trân châu vung, nhưng không kéo về được, khiến tôi đâm thắc mắc, không hiểu vướng vào cái gì nhỉ? Tôi nhớ rõ đã bảo Á muội đặt thùng nước nóng ở cạnh bình phong cho tôi tiện kéo vào mà, sao lại vướng ở đâu? Phán đoán vị trí của tôi sao mà sai được!

Không lười được nữa, chỉ còn cách đứng dậy tự mình nhấc vào. Tôi đứng dậy trong thùng nước, vẫn chưa nản lòng, lại một lần cố kéo đoạn dây trắng kia, song không kéo được thùng nước mà cả tấm bình phong lại đổ kềnh xuống sàn nhà đánh sầm một tiếng.

Hoắc Khứ Bệnh đứng sừng sững ở đó, toàn thân vận đồ bó sát màu đen, tay đang cầm chuỗi trân châu của tôi, vẻ mặt tăm tối lạnh lùng.

Quá choáng váng, tôi đờ người trong tích tắc rồi mới lấy lại được phản ứng, gào lên một tiếng “a” rồi ngồi thụp xuống thùng nước, vừa nãy còn cảm thấy nước hơi lạnh, giờ lại thấy toàn thân nóng như thiêu.

Cũng may đã chọn cái thùng gỗ sâu nhất, hễ ngập mình trong nước là không lộ chút da thịt nào. Tôi co rút người trong thùng nước, đưa mắt đánh giá hắn. Vẻ mặt hắn từ lúc bắt đầu đến giờ không hề thay đổi, cặp mắt không chớp nhìn tôi chằm chằm. Thái độ lạnh lùng thế này, dù có xa cách cả một khoảng trời cũng vẫn cảm thấy ớn lạnh, rùng mình. Vẻ ngượng ngùng xấu hổ trong lòng tôi đã hoàn toàn bị xua tan trước đôi mắt lạnh giá ấy.

Lần này hắn tức giận thật rồi, không phải, phải nói là tức giận vô cùng tận. Kẻ địch càng tức giận, thì mình lại càng phải bình tĩnh, đặc biệt khi đối phương đang ở trong tình huống có lợi hơn, không nên tùy tiện chọc giận hắn, nếu không thực sự không biết phải tìm hài cốt ở đâu nữa.

Tôi nuốt nước miếng, cố trấn tĩnh cười lất lòng: “Đừng làm tổn thương lòng tự tôn của ta, trong tình cảnh này, tốt xấu gì ngươi cũng phải có chút phản ứng bình thường của đàn ông chứ! Ví dụ như đôi mắt cũng phải sáng lên như kẻ tiểu nhân ấy, hoặc rõ ràng rất muốn nhìn nhưng lại giả bộ làm quân tử, lén lút ngó trộm.”

Vẻ mặt hắn không hề thay đổi, lạnh lùng trừng trừng nhìn tôi rất lâu, đột nhiên giơ tay lên vung dải trân châu về phía đầu tôi. Tôi không dám giơ tay trần ra đỡ, bèm kéo lấy mớ y phục bên cạnh, nhằm vào dải trân châu, huơ tay theo hình chữ chi thật nhanh trên không trung mới hóa giải được lực vung của Hoắc Khứ Bệnh. Nếu sức lực tỷ lệ thuận với cơn giận, thì lần này quả thật hắn đã giận lắm, không đơn giản chút nào.

Lấy lại được dải trân châu rồi, tôi bỗng phát hiện ra mớ y phục tôi vừa vớ bừa lại chỉ là đồ lót, bây giờ không thể bình tĩnh mà mặc vào nữa, bèn hoảng loạn nhấn hết đống đồ lót xuống nước, cả người cũng co rút vào thùng. Nước đã nguội, mà quần áo ngoài lại ở đằng kia, tôi không tài nào mặc được, đành tựa đầu vào thành thùng, hai mắt chớp chớp, ra vẻ đáng thương nhìn Hoắc Khứ Bệnh.

Hắn châm chọc: “Nàng bảo ta phải có phản ứng bình thường của đàn ông, còn nàng, sao chẳng có chút phản ứng bình thường nào của phụ nữ đang tắm thì bị đàn ông bắt gặp thế?”

Hắn tưởng là tôi không ngượng ngùng xấu hổ chắc? Chẳng qua sợ kích động chỉ tổ khiến hắn tức giận thêm, tôi mới cố kiềm chế, bấy giờ nghe hắn châm chọc, nộ khí liền bùng dậy: “Ngươi chắc chắn là muốn ta phản ứng bình thường hả? Sau đó sẽ không quăng đao lại đây chứ?”

“Dầm mình trong nước lạnh không dễ chịu nhỉ?” Hắn thoáng cười nhạt.

Tôi nhìn hắn, đột nhiên hắng giọng kêu ré lên: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!... Có dâm tặc… có dâm tặc…”

Mặt hắn lộ rõ vẻ kinh hoàng, ánh mắt cuối cùng cũng không lạnh lùng được nữa.

“Bây giờ đến lượt ngươi phản ứng bình thường rồi.” Tôi giơ một ngón tay, hơi trỏ ra cửa sổ, “Trong tình huống bình thường, ngươi phải nhảy từ đấy ra ngoài.”

Tiếng bước chân, tiếng nói chuyện ồn ào náo động ngoài hành lang dồn lại mỗi lúc một gần.

“Dâm tặc ở đâu?”

“Tiếng kêu cứu hình như vọng đến từ phòng trong cùng.”

“Nói lung tung, chỗ đấy là nơi trọ của một phu nhân bốn mươi tuổi mà.”

“Cái này cũng khó nói, nhân huynh chẳng phải là dâm tặc, làm sao biết được khẩu vị của dâm tặc chứ?”

“Chính thế, có người thì thích nõn nà tươi non, có người lại thích đường bệ tao nhã kiểu như lão nương đây, ai bảo ngươi lão nương bốn mươi tuổi? Ta nhớ rõ ràng vẫn còn kém năm tháng, bốn ngày, ba giờ nữa mới tròn bốn mươi tuổi, hôm nay ngươi nói chuyện với lão nương cho rành mạch…”

“Các vị đừng cãi nhau nữa, cứu người là việc gấp, dãy này chỉ có hai phòng chữ ‘thiên’, đều không có tí động tĩnh gì, bên kia hình như có một cô nương trẻ tuổi ở, đạp cửa vào xem là biết.”

“Ý kiến của nhân huynh cần phải bàn bạc lại đã, đá toang cửa ra rồi, ngộ nhỡ nhìn phải cái không nên nhìn, chúng ta và dâm tặc khác gì nhau chứ? Tại hạ đề nghị trước tiên gõ cửa hỏi rõ ràng thì tốt hơn.”

Đang khổ não ngập lòng nghe họ nói tôi cũng phải miễn cưỡng cười khổ, người Hồ Tây và người Trường An thật không giống nhau, mấy người đi cứu người này khá giống mấy chú sói đáng yêu trong bầy sói.

Vẻ mặt kỳ quặc, Hoắc Khứ Bệnh tiến thẳng về phía tôi, tôi giật mình há miệng muốn kêu lên, nhưng cả người đã bị bế khỏi thùng nước, quấn vào tấm khăn tắm rồi bị bó chặt trong chăn.

Tôi vừa giận vừa thẹn vừa bực, bèn thét lên: “Đồ trơ trẽn!”

Tiếng tranh cãi bên ngoài lập tức im bặt. Trước khi cửa phòng bị đạp tung ra, Hoắc Khứ Bệnh quả thật đã hành xử theo thói thường trong tình huống này, nhảy vù ra ngoài từ cửa sổ, chỉ không biết là đem theo cả tôi nhảy ra ngoài có phải bình thường không?

Hoắc Khứ Bệnh vừa ra khỏi lữ quán, lập tức đã có một người lính đến đón. Trông cách ăn mặc, đủ thấy quan chức không hề thấp. Y không nhìn ngang ngửa, làm như không hề nhận ra tôi đang vùng vẫy chửi ầm ĩ trên vai Hoắc Khứ Bệnh, chỉ cung kính nói: “Tướng quân, ngựa đã chuẩn bị xong, là hai con ngựa nhanh nhất thành Lương Châu ạ.” Hoắc Khứ Bệnh không nói câu gì cứ thế rảo chân đi.

Tôi vẫn bị bọc trong chăn, nằm trong lòng hắn, lúc hắn bắt đầu thúc ngựa phi như bay, tôi cũng chẳng buồn chửi mắng hắn nữa, cuống cuồng hỏi: “Ngươi muốn đi đâu hả?”

“Quay lại Lũng Tây, trời vừa hửng sáng là chúng ta đã tắm rửa xong xuôi, ăn bận xênh xang đi ăn một bát canh nóng ở Lũng Tây rồi.”

“Ngươi điên à? Ta không đi Lũng Tây, đồ đạc của ta vẫn ở lữ quán, còn cả Tiểu Khiêm, Tiểu Đào của ta nữa, ngươi thả ta ra ngay.” Cuộn mình trong chăn trông tôi giống hệt như một con tằm, người oằn oại chỉ muốn ngồi thẳng dậy lý luận với hắn.

“Đồ đạc của nàng có người đưa đến. Thời gian của ta gấp rút lắm rồi, không rảnh cãi lộn với nàng, nàng mà không nghe lời, ta chỉ còn nước đánh ngất nàng thôi, tự chọn đi, tỉnh táo hay là hôn mê?”

Giọng hắn lạnh băng, cứng rắn, tuyệt đối không phải đang nói đùa. Tôi im lặng một lúc rất lâu, quyết định tìm lối thoát khác: “Ta ngồi thế này không thoải mái thôi, ta muốn giơ tay ra ngoài.”

“Ta cảm thấy rất thoải mái. Tay của nàng cứ nên để yên trong chăn thôi, nàng mà thoải mái, thì ta sẽ không thoải mái nữa.”

“Hoắc Khứ Bệnh, ngươi là đồ tiểu dâm tặc thối tha không biết xấu hổ.”

“…”

“Ngươi đã nghe thấy chưa? Ta đang chửi ngươi là dâm tặc. Ngươi còn là cái đồ… cái đồ… hai mặt, cá thối…” Tôi vắt óc cố nhớ mấy lời người ta hay dùng để chửi bậy nghe được ở đường phố Trường An.

“…”

Đối mặt với một bức tường mà vừa chửi rủa vừa khua chân múa tay đánh đập, bức tường không có một tí phản ứng nào, cuối cùng người bị mệt chỉ có bản thân mình. Tôi vô cùng mệt mỏi, đành ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn.

Tốc độ phi ngựa của hắn hơi chậm lại, “Ta cần thay ngựa.” Vừa dứt lời, hắn đã bế thốc tôi lên chuyển sang một con ngựa khác.

Tôi ngây người ra hỏi: “Lúc ngươi đến cũng phải vừa đi vừa thay à?”

“Ừ.”

“Thế ngươi có mệt không? Ngựa mới chuẩn bị cũng mệt rồi.”

“Lúc truy kích quân Hung Nô, ngồi trên lưng ngựa hai ba ngày không nhắm mắt là chuyện bình thường, đuổi theo nàng vẫn còn dễ chịu hơn đuổi theo quân Hung Nô nhiều lắm.”

“Ngươi làm thế nào mà nhận được tin nhanh thế?”

“Đừng quên bây giờ nàng vẫn nằm trong địa bàn của Hán triều, khu vực Hồ Tây lại có rất nhiều quân đội đóng giữ. Trần thúc sai người phi ngựa gửi bức thư của nàng tới, tối cùng ngày đã đến tay ta, còn mất chút thời gian điều tra hành tung của nàng, nếu không làm gì mà cần đến những ba ngày?”

“Đáng ghét! Hồng cô dám không nghe lời dặn dò của ta.”

“Bà ấy chưa mắng cho nàng một trận là may, nàng còn mặt mũi mà mắng bà ấy ư? Tướng quân dẫn binh ra trận mà đột nhiên bỏ mặc binh sĩ chạy đi là tội chết……”

“Ta buồn ngủ rồi.” Tôi lấp liếm, không muốn nói đến chủ đề kia.

“Chợp mắt chút đi, ngày mai sẽ để nàng ngủ một giấc thật ngon lành.” Hắn nói rồi giúp tôi điều chỉnh tư thế, để tôi dựa vào mình thoải mái hơn.

“Như thế này khó chịu lắm, không ngủ được.”

“Nàng vẫn chưa đủ buồn ngủ, lúc thực sự buồn ngủ rồi, có thể vừa thúc ngựa vừa ngủ nữa kia.”

“Ngươi đã từng ngủ như thế rồi?”

“Ừ.”

“Bây giờ chắc ngươi sẽ không ngủ đâu đúng không?”

“Không ngủ.”

“Thế thì được rồi, một mình ngươi bị ngã cũng chả sao, nhưng không được làm ta bị thương.”

“Yên tâm ngủ đi!” Giọng hắn nhẹ nhàng, không ấm không lạnh.

Tôi ậm ừ. Tuy bị lắc lư nghiêng ngả rất khó chịu, nhưng tôi vẫn chập chờn đánh một giấc. Khi trời vẫn còn tối mịt, chúng tôi đã đến được Lũng Tây.

Hoắc Khứ Bệnh thả tôi xuống tấm thảm trên sàn nhà xong, mặt mày lạnh băng, chẳng buồn hé một lời, nghênh ngang bỏ đi.

Ai dà! Vẫn còn tức giận!

Cả người ê ẩm, nhưng không còn thời giờ xót thương bản thân, phải khẩn trương nghĩ cách trốn thoát. Quan trọng là làm sao trốn khỏi ánh mắt của Hoắc Khứ Bệnh, chỉ cần tôi vào được sa mạc thì sẽ giống như một hạt cát giữa biển cát, dù là ai cũng đừng hòng nghĩ đến việc tìm nổi.

Tôi nằm trên sàn nhà lăn qua lăn lại, khó khăn lắm mới thò được hai tay ra khỏi chăn, tháo nút thắt của dây buộc bên ngoài. Quàng chăn quanh người đi lật tung cả phòng lên mà không thể tìm được một bộ y phục nào để mặc, chả trách hắn thả tôi ở đây xong dám yên tâm bỏ đi.

Đang nhảy chồm chồm như thỏ trong phòng thì Hoắc Khứ Bệnh kéo rèm đi vào, rõ ràng hắn vừa mới tắm rửa xong, thay một bộ y phục khác. Vẫn là màu đen, một màu sắc nặng nề nhưng mặc trên người hắn lại toát lên vẻ hiên ngang, phóng túng, hết sức khôi ngô tuấn tú.

Con người này làm bằng đồng chắc? Đi một vòng Lương Châu, Lũng Tây mà không hề lộ một chút mệt mỏi. Tôi trừng mắt nhìn hắn hỏi: “Ngươi có cho ta y phục để mặc không hả?”

Hắn ném bọc đồ trên tay xuống giường, không nói lời nào xoay người ra khỏi phòng.

Sao lại là một bộ y phục đen của nam nhi thế này? Không ngờ đến cả vải lụa trắng để bó ngực cũng được chuẩn bị chu đáo, tôi căm tức nghĩ, hắn biết khá nhiều đấy.

Mặc dù không muốn, nhưng có cái để mặc vẫn tốt hơn không có gì, tôi bất đắc dĩ thở dài, bắt đầu mặc quần áo.

Lần đầu tiên ăn mặc giả nam, thế mà mặc cũng rất đúng quy củ. Cài thắt lưng xong, tôi làm ra vẻ nam nhi đi lại vài bước, tự cảm thấy mình cũng hừng hực khí thế oai hùng.

Hoắc Khứ Bệnh kéo rèm cửa ra, trông thấy thì cười giễu: “Chải tóc xong sẽ càng đẹp hơn đấy!” Bấy giờ tôi mới nhớ ra mình vẫn để tóc xõa rối.

Tuy tôi có thể tết tóc rất đẹp, nhưng lại chưa bao giờ búi tóc như của con trai, làm đi làm lại rất lâu mà vẫn không chải được. Hoắc Khứ Bệnh nãy giờ ngồi sau lưng xem tôi chải đầu, khẽ cong môi cười chế giễu, tôi cáu quá ném luôn chiếc lược vào bóng hắn trong gương. Không dám đánh người thật, đánh cái bóng của hắn cũng trút bớt được căm phẫn.

Chiếc lược trong tay tôi đột ngột bị hắn giật lấy, tôi đang định hỏi hắn làm gì mà lại giật lấy lược của tôi, thì hắn đã nắm lấy tóc tôi, giúp tôi chải chỗ tóc xõa rối ra, tay nương rất nhẹ, dịu dàng chải mượt.

Nhìn vào hình ảnh hai người trong gương, tôi chợt nảy ra một cảm giác hết sức quen thuộc. Rất nhiều năm về trước cũng có một người đàn ông vô cùng yêu thương tôi, giúp tôi chải tóc cẩn thận, còn dạy tôi cách tết bím tóc. Mũi tôi cay cay, mắt bỗng ngân ngấn lệ, vội vàng cụp mi xuống, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, để hắn giúp tôi buộc tóc lên, rồi lấy một cái mũ màu xanh ngọc bích bó lại.

“Vẫn còn chút thời gian, ta dẫn nàng đi loanh quanh đường phố Lũng Tây, ăn uống một lát.” Hắn lạnh nhạt nói xong, không đợi tôi đồng ý đã đứng dậy bỏ ra ngoài.

“Đầu bếp đi theo quân đội không được à?”

“Đầu bếp nấu ăn cho ta là hạng nhất hạng nhì trong thành Trường An, nhưng phong vị Tây Vực mà nàng thích thì không phải sở trường của hắn.”

Đi được vài bước tôi đột ngột dừng chân, túm lấy cánh tay Hoắc Khứ Bệnh: “Lý Cảm có ở đây không?”

Hoắc Khứ Bệnh nhìn tôi chằm chằm trong giây lát: “Không có.”

Lòng nhẹ nhõm hẳn, tôi buông cánh tay hắn ra.

“Rốt cuộc nàng đã làm gì có lỗi với Lý Cảm thế?”

Tôi chối phắt: “Làm gì có, ta thì có thể làm gì có lỗi chứ?”

Hoắc Khứ Bệnh nhìn xoáy vào mặt tôi, rồi không hỏi thêm gì nữa.

Tôi vừa đi vừa âm thầm chú ý địa hình của quân doanh. Hoắc Khứ Bệnh thờ ờ nói: “Nàng có tinh thần như thế, chi bằng nghĩ xem lát nữa ăn gì. Nếu sáng nào tỉnh dậy mà không tìm thấy nàng đâu, ta sẽ hạ lệnh, phàm là quân đội do Hoắc Khứ Bệnh ta thống lĩnh, sẽ chuyển hết sang ăn thịt sói, khuyến khích người dân các nước Tây Vực dùng thịt sói để khoản đãi quân đội Đại Hán.”

Tôi phẫn nộ nói: “Ngươi dám!”

Hắn dửng dưng nói: “Nàng thử xem.”

Tôi trừng mắt hung dữ, hắn chẳng thèm để ý, chỉ cười cười, cứ thế một mình đi trước. Tôi đứng đấy bất động, trừng mắt hậm hực nhìn lưng hắn, khoảng cách xa dần, hắn không hề quay đầu, nhưng bước chân có vẻ đã chậm lại.

Đúng lúc tảng sáng, gió xuân hây hẩy, mát dịu, ánh nắng ban mai ấm áp, bóng dáng đen thẫm bước đi giữa không gian ấy cứ toát ra cảm giác lành lạnh, hoàn toàn không ăn nhập với cảnh xuân này.

Trái tim chợt xao động, tôi rảo bước chạy theo. Nghe thấy tiếng bước chân, bóng người màu đen đứng im, đầu không hề quay lại, nhưng khoảnh khắc ấy hắn như hòa vào cảnh xuân ấm áp kia.

Tuy tôi thấp hơn Hoắc Khứ Bệnh nửa cái đầu, nhưng đi ra đường trông vẫn cao ráo hơn những người bình thường, khen một tiếng công tử nho nhã như ngọc thụ lâm phong tuyệt đối không quá lời. Có thể do nụ cười của tôi rạng rỡ, đối lập với cái bộ mặt lạnh lùng vô cảm của Hoắc Khứ Bệnh, nên lúc các bà, các dì, các đại cô nương, tiểu cô nương đi ngang qua tầm mắt, ai nấy cũng đổ dồn hết vào tôi, tôi cười nhìn lại họ, những người lớn tuổi thì hiền từ cười đáp lại, còn người trẻ tuổi thì e thẹn né tránh tầm mắt.

Suốt dọc đường đi, tôi chơi rất vui vẻ. Nếu nói thành Trường An có lề lối, phong thái cởi mở, lạc quan, thì Lũng Tây có thể nói là dân phong phóng khoáng. Lúc một cô nương bán hoa lấy cành hoa đào từ giỏ ra dúi vào lòng tôi, mọi người qua đường đều cười phá lên, có mấy chàng trai còn ngâm nga trêu chọc: “Tháng Ba nở hoa gì? Tháng Ba nở hoa hạnh đào, hạnh đào nở hoa đỏ rạo rực, đôi môi của tiểu muội sánh cùng hoa đào.”

Tôi định che miệng cười, chợt nhớ ra mình đang là nam nhi, vội vã ưỡn thẳng người dậy, tay cầm hoa vái chào cô nương nọ.

Hoắc Khứ Bệnh bên cạnh lạnh lùng đưa cho cô nương bán hoa đủ tiền mua mấy cành hoa đào, cô nương giận dữ nhìn hắn, vẻ trách mắng đầy trả lại: “Ai cần tiền của ngươi chứ? Đây là ta tặng cho vị ca ca khôi ngô tuấn tú này.”

Có lẽ đây là lần đầu tiên Hoắc Khứ Bệnh đụng phải người dám giận dữ ném trả lại tiền cho hắn nên có chút sững sờ, người đi đường reo hò ầm ĩ: “Nhìn trang phục huynh đài có vẻ là đến từ thành Trường An phải không? Hơi bị xem thường người Lũng Tây chúng tôi rồi.”

Người cất tiếng hát đầu tiên lại đùa bỡn vài câu rồi cười hát: “Tháng Tư nở hoa gì? Tháng Tư nở hoa sen, hoa sen nở khắp nơi, tiểu muội yêu người không yêu tiền.”

Đám người đều bật cười rộ, cô nương bán hoa cố nén ngượng ngùng trừng mắt nhìn người vừa hát, tôi cười hành lễ với cô, rồi kéo Hoắc Khứ Bệnh nhanh chân rời đi.

Sau khi so sánh một vài hàng quán, cảm thấy quán này có vẻ ngoài rất sạch sẽ, tôi liền kéo Hoắc Khứ Bệnh đến trước quầy, nói với người đàn bà khoảng bốn mươi tuổi đứng ở đấy: “Làm phiền tỷ tỷ cho hai bát mì ngư tử.” Bà ta ngây người, nhìn trái phải trước sau một vòng rồi mới chắc chắn là tôi đang gọi bà, lập tức cười tươi như hoa đào mới nở, tưởng chừng trẻ lại cả mười tuổi.

Tôi tặng bà cành hoa đào trên tay: “Chúc tỷ tỷ hôm nay làm ăn tươi tắn như hoa đào.”

Bà cười giơ tay ra nhận, tự nhiên ngắt vài cánh hoa cài lên tóc: “Lúc còn trẻ ta thích nhất là giắt đầu bằng hoa đào, tiếc rằng lâu lắm rồi không có ai tặng hoa, mà cũng lâu lắm rồi không giắt.”

Lúc chúng tôi ăn xong bữa định rời đi, Hoắc Khứ Bệnh còn chưa trả tiền, bà chủ quán đã nói luôn: “Ta và tiểu huynh đệ rất hợp ý nhau, hai bát mì ngư tử này coi như đại tỷ mời.”

Hoắc Khứ Bệnh từ lúc ra khỏi quân doanh vẫn luôn nghiêm mặt không nói một câu nào, lúc này cầm lấy tiền bỗng dưng lắc đầu bật cười: “Chưa bao giờ biết là nàng còn có tài ăn không.”

Tôi dương dương tự đắc cười liếc hắn.

“Nàng giả làm nam tử cũng giống, dáng vẻ đi đường không hề lộ vẻ nữ nhi, có thể yên tâm để nàng ở trong quân doanh làm cận vệ cho ta rồi.”

“Hừ! Ngươi cứ liệu hồn, hễ làm ta nổi cáu, ta có thể biến thành sát thủ bất cứ lúc nào đấy.” Tôi nửa thật nửa đùa.

“Lũng Tây chơi vui không?”

“Vui.”

“Nếu đã vui vẻ thì cũng không phí công đến. Đừng tức giận nữa, được không?”

Tôi bất lực nói: “Chân ở trên người ta, muốn đi cuối cùng vẫn sẽ đi, ngươi có thể giam giữ ta đến lúc nào chứ?”

Hắn trầm mặc một hồi lâu: “Tuyệt vọng lúc nàng muốn từ bỏ tất cả và lựa chọn ra đi, lúc ta nản lòng có lẽ cũng sẽ lựa chọn buông tay.”

Tôi đang định nói, hắn lại bồi thêm một câu: “Nhưng có lẽ sẽ tuyệt đối không bao giờ buông tay.”

Tôi giậm chân ảo não, phẩy tay áo cắm cúi đi, không thèm để ý đến hắn nữa.

Một người Hồ mặt mày đậm vẻ phong trần đang ngồi khuất say góc đường bán chủy thủ bội đao, chỗ này cách khá xa khu phố phường phồn hoa, nên rất yên tĩnh, y lại không gào to rao bán, chỉ trầm mặc ngồi đấy trông quầy nên càng ít người ngó ngàng.

Tôi vốn dĩ đã đi qua song, tầm mắt bỗng liếc thấy mấy món đồ bày ở quầy hàng của y, lập tức quay phắt lại. Y thấy tôi nhìn chằm chằm vào mấy thanh đao, bèn lặng lẽ bày ra mấy thanh mà y cho là tốt trước mặt tôi, tôi nhấc một thanh chủy thủ hình dáng tinh xảo lên, tuốt ra ngắm nghía kỹ càng, thấy giống hệt chủy thủ hồi bé vẫn hay nghịch: “Con dao găm này ngươi lấy từ đâu thế?”

Người Hồ lắp bắp giải thích bằng Hán ngữ, đại khái là hắn mua được từ một người khác, mà người khác cũng mua lại từ người khác nữa.

Tôi khẽ thở dài một tiếng, không biết năm ấy trong lúc hỗn loạn nó đã bị thị vệ nào tiện tay cầm đi, lưu lạc khỏi triều đình, bao nhiêu năm nay đã truyền qua tay bao nhiêu người: “Con dao này ta muốn mua, bao nhiêu tiền?”

Người Hồ chỉ vào con dao trên tay tôi, rồi lại chỉ vào một con dao khác trên quầy, ngọng nghịu nói: “Con dao đó không tốt lắm, con dao này tốt hơn.”

Tôi nghiêng đầu nhìn Hoắc Khứ Bệnh, hắn rút ra một lượng vàng đưa cho người Hồ, người Hồ mặt mày bất an, vội nói: “Quá nhiều tiền rồi.”

Tôi nói: “Con dao này vượt xa cả cái giá đó, ngươi an tâm cầm đi.”

Người bình thường nhìn vào chỉ thấy con dao găm này hình dáng tinh xảo, trang trí hoa mỹ, nhưng không sắc bằng những con dao khác, gần như chỉ có thể làm vật đeo tùy thân của con gái, chứ không hề biết kỹ thuật gia công của nó đáng giá nghìn vàng, năm xưa chính thái tử Hung Nô đế quốc truyền triệu bậc thầy binh khí giỏi nhất vùng Tây Vực, Mạc Nam và Mạc Bắc tới làm, và ông ta đã phải hao tổn không biết bao nhiêu là tâm huyết mới chế tạo được con dao găm này.

Tôi rút một bộ phận giấu bên trong cán dao ra, nhớ lại nỗi tức giận phải nhẫn nhịn tối qua, bèn ngẩng đầu nhìn Hoắc Khứ Bệnh, trách móc: “Xem ngươi về sau còn cơ hội bắt nạt ta nữa không!” Đoạn vung dao lên đâm thẳng vào ngực mình.

Người Hồ ngồi ở một bên hét lên thất thanh, mặt Hoắc Khứ Bệnh tái mét không còn hột máu, hắn cuống quýt giằng tay tôi ra, nhưng đã chậm một bước, cả con dao đã đâm lút vào ngực, hắn chỉ kịp giữ lấy cơ thể mềm nhũn của tôi.

Tôi nheo mắt nhìn hắn, vốn định giả bộ trêu hắn một chút, nhưng tay hắn, thậm chí cả cơ thể hắn đều run lên bần bật, run đến nỗi tim tôi cũng bất giác nhói đau. Tôi vội đứng dậy, cười hì hì rút dao ra, dùng tay ấn mạnh vào mũi dao, lập tức toàn bộ lưỡi dao rụt vào trong cán: “Ngươi có ngốc không hả? Lại chẳng phải chưa giết người bao giờ, bị dao đâm vào ngực, sao có thể không chảy tí máu nào chứ?”

Hắn sững người nhìn tôi giây lát, rồi đột nhiên tức giận hét: “Ta đích thực là một kẻ ngốc!” Đoạn phất tay áo sải bước đi thẳng.

Tôi vội vàng đuổi theo: “Đừng giận, ta vừa rồi chỉ là nhất thời hứng lên, trêu ngươi một tí thôi mà.”

Hoắc Khứ Bệnh không hé một lời, chỉ rảo bước thật nhanh. Tôi cũng mải miết đi theo bên cạnh, luôn miệng xin lỗi, nhưng hắn không thèm liếc tôi lấy một lần.

Nếu không phải vì quá đỗi quan tâm mà hoảng loạn, với kinh nghiệm xông pha sa trường của hắn, sao có thể không phát hiện ra vừa rồi tôi chỉ trêu đùa chứ? Lại nghĩ đến khuôn mặt trắng bệch của hắn lúc nãy, thâm tâm tôi cảm thấy rất áy náy tội lỗi, bèn dịu dàng nói: “Ta biết ngươi tức giận không phải vì ta vừa rồi càn quấy, mà vì ta lấy tính mạng của mình ra đùa, nhỡ may lưỡi dao không rụt lại như ta dự tính thì sao?” Nói rồi tôi thở dài: “Con dao này là quà tặng của một người bạn cho ta hồi nhỏ, ta từng dùng nó dọa trêu cha, làm sao có thể không nhận ra chứ? Cán dao còn có một bộ phận có thể đổ máu vào, lúc lưỡi dao rút lại, máu sẽ tự động tràn ra, giống hệt như thật. Lúc nãy vừa nhìn thấy con dao này, đầu óc ta chỉ toàn chuyện hồi bé, thói tùy tiện làm càn hồi bé lại trỗi dậy. Không ngờ bao nhiêu năm qua rồi lại mua được vật hồi bé vẫn nghịch ngoài đường.”

Có lẽ đây là lần đầu tiên nghe thấy tôi kể chuyện ngày xưa, nên sắc mặt Hoắc Khứ Bệnh dịu đi nhiều: “Nàng có phụ thân?”

Tôi nghịch con dao trên tay: “Chẳng lẽ ta vừa sinh ra đã thế này? Đương nhiên là ta có phụ thân dạy dỗ rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh trầm mặc một lúc, lạnh nhạt nói: “Có phụ thân, hay không có cũng giống nhau thôi.”

Chắc hẳn hắn đang nghĩ đến cha ruột của mình là Hoắc Trọng Nho. Năm ấy Hoắc Trọng Nho tư thông với Vệ Thiếu Nhi sinh ra hắn, nhưng lại không cưới Vệ Thiếu Nhi mà cưới một người khác, vì thế Hoắc Khứ Bệnh không hề có phụ thân, đến tận khi Vệ Tử Phu lên ngôi hoàng hậu, Lưu Triệt làm chủ hôn gả Vệ Thiếu Nhi cho Trần Chưởng, làm Trần phu nhân, bấy giờ trên danh nghĩa Hoắc Khứ Bệnh mới được coi là có phụ thân. Nghĩ tới đây, tôi vội chuyển chủ đề, lải nhải kể một câu chuyện khác không hề liên quan, nào là con dao này phải mất bao nhiêu thời gian để chế tạo, viên bảo thạch nào trên dao là viên tôi thích nhất, đến khi vẻ âm u chán nản trên mặt hắn tan mất, trong lòng tôi mới thấy nhẹ nhõm.

Về đến doanh trại, hắn hỏi tôi: “Muốn ngủ bù một giấc không?”

Tôi lắc lắc đầu: “Bây giờ không buồn ngủ lắm, không ngủ nữa.”

Hắn dẫn tôi đến chuồng ngựa, lệnh cho một binh sĩ khoảng mười lăm tuổi dắt một con ngựa tới: “Lý Thành tuy còn nhỏ tuổi, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa rất điêu luyện, cô học hắn cưỡi ngựa đi.”

Tôi chau mày: “Không học đâu.”

Hắn cũng chau mày, im lặng nhìn tôi.

Tiếng trống như tiếng sấm truyền đến, nhưng hắn vẫn cứ trầm mặc như vậy nhìn tôi, tôi chẳng hề né tránh cũng trừng mắt nhìn lại hắn. Nghe tiếng trống càng lúc càng gấp, hắn chợt thở dài, không nói không rằng nhảy lên ngựa phi đi như bay.

Tôi nhìn Lý Thành vẻ ù ù cạc cạc, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra: “Sao hắn lại chạy mất thế?”

Thấy tôi ở trong quân doanh mà tiếng trống trận cũng không biết, Lý Thành vô cùng kinh ngạc: “Tướng quân phải đi điểm binh chứ gì nữa! Ước chừng qua ba bốn ngày nữa, đại quân phải khởi hành đi đánh Hung Nô rồi.”

Tôi nhăn mũi, phủi tay áo định bỏ đi, nhưng Lý Thành vội chặn tôi lại: “Tướng quân ra lệnh cho ta dạy ngươi cưỡi ngựa.”

“Ta không học đâu.” Nói rồi tôi tránh gã ra tiếp tục đi. Lý Thành túm chặt lấy cánh tay tôi: “Ngươi bắt buộc phải học, ngươi không học ta sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ tướng quân giao.”

Tôi hếch mắt lên vẻ kiêu ngạo: “Không hoàn thành thì sao chứ? Liên quan gì đến ta?”

Lý Thành thở dốc, mũi đã lấm tấm mồ hôi: “Không hoàn thành tướng quân sẽ có ấn tượng không tốt với ta, ta sẽ không thể mau chóng ra trận đi giết Hung Nô.”

Tôi “hừ” một tiếng, lại xô gã ra đi tiếp, không ngờ tay gã rất khỏe, tôi gồng hết sức mà vẫn không đẩy ra được.

Mặt Lý Thành tràn đầy vẻ cầu khẩn, lo lắng: “Sao ngươi lại không biết cưỡi ngựa chứ? Hung Nô ai ai cũng hung tàn, ngươi mà không biết cưỡi ngựa, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sẽ rất nguy hiểm, còn làm liên lụy đến mọi người.”

Lòng tôi chợt run bắn lên, bàn tay đang định nện vào cổ Lý Thành lập tức dừng lại, nếu thực sự xảy ra chuyện, người bị liên lụy đầu tiên khẳng định là Hoắc Khứ Bệnh.

Tôi hỏi Lý Thành: “Tuổi ngươi còn nhỏ, không ở nhà phụng dưỡng phụ mẫu chạy đến quân doanh làm gì chứ?”

Vẻ mặt Lý Thành thay đổi hẳn, mắt ngân ngấn nước, nhưng tiếng nói vẫn cứng rắn lạnh lùng như lưỡi dao: “Mùa thu năm ngoái, Hung Nô kéo đến Nhạn Môn Quan quấy nhiễu, phụ mẫu và tỷ tỷ đều bị Hung Nô giết hết rồi.”

Tôi trầm mặc hồi lâu, rồi vỗ vỗ vai gã: “Tiểu sư phụ, chúng ta đi học cưỡi ngựa thôi. Nhưng phải nhớ là không được phép mất kiên nhẫn với ta, không được phép cười ta, càng không được phép mắng ta ngốc, nếu không sẽ ăn ngay nắm đấm này.”

Lý Thành vừa dụi mắt, vừa mỉm cười gật đầu lia lịa.

Từ sáng sớm luyện tập đến tận lúc trời tối mịt, trừ lúc nghỉ ngơi ăn cơm một lát, tôi cứ lặp đi lặp lại một loạt hành động trèo lên lưng ngựa, ngã xuống, rồi lại trèo lên, lại ngã xuống…

Lý Thành thoạt đầu còn luôn miệng khen ngợi: “Kim đại ca, người huynh trông vô cùng thanh tú nho nhã, nhưng vẫn đủ kiên cường, khỏe mạnh.”

Dần dần ánh mắt Lý Thành nhìn tôi chuyển từ tán thưởng thành cung kính, từ cung kính thành kinh hoàng, từ kinh hoàng thành sợ hãi, cuối cùng hắn khóc nức nở cầu xin tôi đừng cười nữa.

Tôi khập khà khập khiễng đi về phòng, Hoắc Khứ Bệnh đang ngồi xem bản đồ da cừu dưới ánh đèn, nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác thảm hại của tôi, liền nhíu mày, nhìn sang Lý Thành.

Lý Thành mặt mày như đưa đám, dùng ánh mắt của người điên ngó tôi một cái, rồi quay sang báo cáo tỉ mỉ với Hoắc Khứ Bệnh tiến độ học cưỡi ngựa của tôi. Hoắc Khứ Bệnh nghe xong rồi, khóe miệng từ từ cong lên thành một nụ cười, dặn dò Lý Thành đi sai người chuẩn bị các đồ tắm rửa.

Lý Thành vừa ra khỏi phòng, tôi lập tức đi về phía giường nằm xuống, xương cốt toàn thân vỡ ra thành từng mảnh, cơ thể mềm nhũn chỉ muốn ngã khuỵu xuống đất.

Hoắc Khứ Bệnh ngồi xuống cạnh tôi, khẽ chạm vào các vết bầm dập trên gương mặt: “Đau không?”

Tôi buồn ngủ nhắm tịt mắt, hầm hừ nói: “Ngươi thử ngã vài chục lần thì sẽ biết ngay mà!”

“Xoay người nằm úp xuống.”

“Làm gì?”

“Vừa mới bắt đầu học cưỡi ngựa, lưng và eo dễ bị nhức mỏi nhất, ta đấm lưng cho nàng.”

Tôi ngẫm nghĩ rồi lật người nằm sấp xuống thoải mái. “Ngươi nhẹ tay thôi, vai trái của ta lúc ngã hơi đau.”

Hắn vừa đấm nhẹ vào lưng tôi, vừa nói: “Học cưỡi ngựa phải từ từ, nàng gấp rút thế này làm gì? Xem bộ dạng nàng cứ như muốn nội trong một ngày phải học để thúc ngựa phi như bay vậy.”

Tôi rên rỉ: “Buổi sáng ai bảo ta phải nhanh chóng học thế?”

“Ta thấy nàng không tận tâm nên mới nói thế.”

Tôi “hừ” một tiếng, không trả lời.

Hắn nói: “Sáng sớm ngày mai đại quân sẽ xuất phát.”

Tôi kinh ngạc nhổm dậy, ngoái đầu nhìn hắn: “Sáng sớm ngày mai đã đi rồi? Ta mới có thể chạy nhanh thôi, chưa thể kịp thời rẽ ngang rẽ dọc hay dừng ngựa đâu, với cả nếu không cẩn thận có thể bị ngã nữa. Nhưng mà… nhưng mà gắng gượng vẫn có thể, lúc đấy ta dùng dây thừng buộc người vào trên lưng ngựa, xem nó còn có thể hất ta ngã được không.”

Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Nàng bị điên gì thế? Lần đầu tiên nghe thấy có người học cưỡi ngựa thế này đấy. Vừa học được một ngày, nàng đã dám nói là tự mình có thể thúc ngựa chạy nhanh? Nhưng có võ công cao siêu như thế, có ngã cũng không chết được, cứ lao ra là để ngựa chạy loạn lên mà thôi, nếu thực sự cho nàng đi theo đại quân, chắc chắn nàng sẽ phá tan toàn bộ đội ngũ. Nàng không phải đi theo ta, ở lại doanh trại từ từ mà học.”

Tôi nhìn hắn chăm chú một hồi lâu, lại nằm sấp xuống giường: “Ngươi không sợ ta bỏ chạy nữa à?”

Hắn còn chưa trả lời, ngoài phòng đã có binh sĩ lên tiếng bẩm báo: “Tướng quân, dụng cụ tắm rửa đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Hoắc Khứ Bệnh vẫn ngồi im, chỉ gọi: “Mang vào đi.”

Thấy hắn chẳng màng uy nghi tướng quân, nên tôi cũng lười bận tâm lễ nghĩa, vẫn nằm thừ trên giường. Binh sĩ mang đồ tắm rửa vào, vừa đảo mắt nhìn qua giường đã cụp mắt xuống, cúi đầu đặt thùng nước nóng vào trong phòng.

“Đi tắm đi! Trong quân doanh không có tỳ nữ hầu hạ. đành chịu khó vậy, nhưng nếu nàng không ngại, bỉ nhân sẵn lòng phục vụ.” Hoắc Khứ Bệnh kéo tôi dậy.

Tôi “hừ” mũi, thất thểu đi vào phòng trong, quay người lại hạ rèm xuống, che cửa lại.

“Ngọc Nhi, mồm miệng nàng gần đây làm sao thế?”

Tôi vừa cởi y phục, vừa hỏi: “Bị làm sao cơ?”

“Ta thấy nàng bây giờ không dùng miệng nói chuyện nữa, hơi một tí là lại hừ hừ đằng mũi, có vẻ rất giống một loại gia súc nào đó.”

“Hừ!” Tôi nhảy vào thùng tắm, chán chẳng buồn nói nhảm với hắn.

Hắn ở bên ngoài cười phá lên: “Lại hừ hừ rồi, sau này sẽ gọi nàng là Tiểu Trư.”

Tôi nhắm mắt, ngâm mình trong thùng thư giãn, xương cốt rời rã từ từ phục hồi.

“Ngọc Nhi, nàng ở lại quân doanh đợi ta quay về, lần này ta muốn đánh nhanh thắng nhanh, cho nên chỉ mấy ngày nữa, nhiều nhất là mười mấy ngày sẽ quay về, không để nàng phải đợi quá lâu đâu.”

Tôi không lên tiếng phản đối, hắn đợi một lúc lâu lại nói: “Nghe nói thịt sói ăn không ngon lắm. Ta cũng không muốn ép buộc bản thân ăn cái gì không ngon đâu.”

Tôi “hừ” lớn: “Đằng nào ngươi cũng đã có chủ ý như thế, việc gì phải giả bộ trưng cầu ý kiến ta chứ?”

Hắn vừa nói một tiếng “Ngọc Nhi…,” chợt nghe binh sĩ ngoài cửa cầu kiến: “Tướng quân, có người gửi đến một cái lồng đựng hai con bồ câu và một kiện đồ.”

Tôi mở bừng mắt, hai món này cuối cùng đã đến nơi rồi.

“Tướng quân, đồ trong lữ quán đều ở đây ạ. Mạt tướng có lỗi, suốt cả đêm hôm qua, hai con bồ câu này một mực không ăn không uống gì, lúc bọn thuộc hạ cho chúng ăn, bọn chúng tỏ ra vô cùng hung dữ, không có cách nào cho ăn được ạ.”

Hai cái đứa này, sao lại kiên cường đến thế chứ? Tôi nghe đến đây chẳng còn tâm trí đâu mà tận hưởng thú ngâm mình nước ấm nữa, bèn kỳ cọ quáng quàng để mau được gặp chúng.

Hoắc Khứ Bệnh nói: “Không sao, gặp được chủ nhân rồi chúng sẽ không ủ rũ như thế nữa đâu.”

“Tướng quân, còn một chuyện nữa, lúc bọn mạt tướng vừa rời khỏi lữ quán, thấy có người đang dừng chân nghe ngóng xem cô nương ở phòng số hai đã đi đâu…”

Tiếng nói đột nhiên thấp hẳn xuống, tôi đang dùng khăn lau khô người, phải nghiêng đầu lắng nghe, chỉ thấy giọng nói rất bé không thể nghe được gì.

Nghe thấy tiếng bước chân từ trong phòng đi ra, tôi vội vã chạy ra ngoài: “Tiểu Khiêm, Tiểu Đào, Tiểu Ngọc ở đây rồi!”

Tiểu Khiêm và Tiểu Đào đang co mình nằm sấp trong lồng nghe thấy tiếng tôi lập tức nhảy dựng lên, tôi mở cửa lồng, thả cho hai đứa ra ngoài. Hộp thức ăn và nước uống trong lòng đều đầy ắp, tôi xúc mấy hạt ngũ cốc vào lòng bàn tay, Tiểu Đào lập tức nhảy phốc vào mổ, còn Tiểu Khiêm chỉ nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi, tựa như đang suy nghĩ tại sao tôi lại bỏ rơi bọn nó lâu như thế. Tôi dịu dàng đặt hộp thức uống đến trước mặt nó để lấy lòng: “Uống mấy ngụm nước trước đã, lần này không thể này trách ta được, có trách phải trách hắn.” Tôi trừng mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh.

Không biết Tiểu Khiêm rốt cuộc hiểu được bao nhiêu, mà không chằm chằm nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ bé xíu kia nữa, chỉ rung rung cánh, thong thả uống mấy ngụm nước xong cũng xáp lại lòng bàn tay tôi bắt đầu mổ mổ mấy hạt ngũ cốc.

Hoắc Khứ Bệnh đến bên cạnh tôi, ngồi xổm xuống, nhìn chúng ăn: “Không ngờ hai con bồ câu này lại kiên cường hơn bao nhiêu người, thà đói bụng chứ không ăn đồ người khác cho.”

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Tiểu Đào, cười nói: “Đấy là đương nhiên, toàn thiên hạ chỉ có ta và Cửu…” Nói tới đây tôi lắp bắp không nói tiếp được nữa, lời nói như bị nghẹn ở cổ họng, đành hít một hơi thật sâu, gượng cười, coi như không có chuyện gì nói tiếp: “Bọn nó chỉ thừa nhận ta thôi, tuyệt đối sẽ không ăn đồ ăn của người khác đâu.”

Tôi rất hy vọng bản thân có thể cười một cách tự nhiên, như đã quên hết tất cả, nhưng lại phát hiện ra mình hoàn toàn không làm nổi, nếu cười còn khó coi hơn cả khóc, thì thôi không cười nữa, yên lặng ngắm nhìn Tiểu Khiêm và Tiểu Đào chúi đầu mổ hạt vậy.

Hoắc Khứ Bệnh bỗng dưng đứng dậy, đi đến bàn ngồi xuống, cúi đầu đọc tiếp bản đồ.

Tôi ngây ngẩn người một lúc lâu, đột nhiên nhớ ra chuyện vừa rồi, nghiêng người hỏi: “Vừa nãy ta nghe người đưa đồ tới có nói có người hỏi thăm ta, là chuyện gì thế?”

Hoắc Khứ Bệnh đang đánh dấu bản đồ, hình như không nghe thấy lời tôi nói. Tôi hỏi lại một lần nữa, hắn trả lời nhưng vẫn không ngẩng đầu: “Nàng đột ngột mất tích, làm phu xe mất bao công sức đi tìm, đến tận quan phủ gây náo loạn để tìm kiếm, không sao dẹp yên được. Xung quanh nàng sao toàn những người cứng đầu cứng cổ thế? Đến một người phu xe chỉ đi cùng nàng một đoạn đường ngắn mà cũng khó giải quyết như vậy?”

Tôi hơi cảm động: “Ngươi đừng hà hiếp người ta, con người đại bá này không tệ tí nào.”

Hoắc Khứ Bệnh “ừ” một tiếng: “Chắc chắn sẽ dùng chính sách lung lạc, lôi kéo, chứ không dùng võ để đấu chọi.”

Tôi phì cười nói: “Ngươi và hoàng đế có phải suốt ngày suy tính xem nên lung lạc hay đấu võ không? Lấy uy để đe dọa Hung Nô? Hay dùng biện pháp mềm dẻo để phân hóa dần dần đội quân Hung Nô?”

Tiểu Khiêm và Tiểu Đào đã ăn no uống đủ rồi, nũng nịu cọ cẫm tay tôi một lúc rồi quay về lồng.

Tôi đứng dậy nhìn Hoắc Khứ Bệnh: “Hôm qua đã không ngủ, sáng sớm ngày mai đã phải đi luôn, ngươi vẫn không định ngủ sao?”

Hoắc Khứ Bệnh đặt bút lông, vươn vai: “Phải ngủ một giấc chứ, nếu không, phải đợi đến khi đánh xong trận này mới được an tâm ngả mình xuống giường.”

Tôi che miệng ngáp: “Ta ngủ ở đâu?”

Hắn nhìn quanh phòng một lượt rồi hơi hất cằm: “Nàng nằm bên trong, ta nằm bên ngoài.”

Sai người thu xếp phòng ốc xong xuôi, ai nấy về chỗ nghỉ. Lúc đặt lưng xuống giường, tôi vốn định ngẫm nghĩ về những chuyện hoang đường từ tối qua đến bây giờ, tương lai cần có chính sách đối phó thế nào nhưng vì quá mức mệt mỏi, đầu vừa đặt xuống gối, cả người chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Đang ngủ khá ngon, chợt cảm thấy có ai đó ngồi bên cạnh giường, tôi giật bắn mình, vội choàng tỉnh, nhưng chỉ tích tắc đã nhận ra là ai nên lại xoay người quay mặt ra ngoài, mắt vẫn nhắm hỏi: “Mấy giờ rồi? Phải đi rồi à? Trời còn chưa sáng cơ mà!”

Hắn thấp giọng nói: “Phải đi rồi.” Trong bóng tối, khuôn mặt hắn rất gần, tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn, thấy trái tim mình đập mỗi lúc một nhanh, tôi càng không dám mở mắt ra, đành nhắm tịt mắt giả vờ mơ màng.

“Có việc gì cần thì dặn dò Lý Thành giúp nàng làm, đừng học cưỡi ngựa kiểu gấp rút như trước nữa, cố gắng đợi trong quân doanh, lúc nào chán có thể ra chợ chơi với mấy tiểu cô nương, nhưng phải nhớ là chỉ được vận đồ nam nhi thôi đấy!”

Tôi khẽ “ừ” một tiếng. Hắn không nói gì thêm, chỉ yên lặng ngắm nhìn tôi.

Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng vuốt đầu tôi: “Ta đi đây.” Đoạn đứng dậy, sải chân bước ra ngoài, tôi không kìm được gọi một tiếng “Hoắc Khứ Bệnh”, hắn quay đầu nhìn tôi, tôi chống nửa người dậy nói: “Chú ý cẩn thận mọi đường nhé.”

Trong bóng tối hiện lên một nụ cười rạng rỡ, xán lạn như ánh dương: “Nhất định rồi!”