Đại Ma Vương

Chương 949: Giá phải trả




Ba người Dalca, Dagmar, Athelstan chưa từng nghĩ rằng chuyến đi này phe mình lại gặp tổn thất lớn như vậy, hơn nữa còn nhanh như thế! Thảm đến thế!
Ba ngọn núi chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy chục giây đã chìm sâu vào lòng đất, sức mạnh vụ nổ đáng sợ từ lòng núi truyền ra. Trong nháy mắt đã lấy đi mấy ngàn tính mạng của thủ hạ ba người. Thiệt hại nặng như thế, có lẽ là lần thê thảm nhất Vùng đất hỗn loạn!
Những vụ nổ ầm ầm không ngừng vang lên, sau khi ba ngọn núi chìm xuống mặt đất được hơn một nửa, từ trung tâm bắt đầu sụp đổ. Lực lượng ẩn chứa trong ngọn núi trong tích tắc phóng ra toàn bộ, khiến cho Liệp thần giả trong núi gào khóc thảm thiết, vô số bóng người phụt đầy máu tươi lao ra từ ngọn núi đang sụp đổ.
Sương khói cuồn cuộn từ trên trời hạ xuống, không biết có phải chờ đã lâu hay không, ngay thời điểm đúng lúc nhất mang theo lực lượng đáng sợ ầm ầm đè xuống. Rất nhiều bóng người lao ra từ trong ngọn núi, thần thể dưới lực áp bách của sương khói cuồn cuộn vang lên những tiếng "răng rắc", thân thể huyết nhục biến thành đống thịt, rơi xuống những vết nứt khổng lồ trước đó.
Hắc vụ vốn tràn ngập cả sơn cốc, sau khi hấp thu trọc khí trong lòng đất chính là chờ đợi giờ phút này!
Ba ngọn núi biến thành địa ngục nhân gian, tuy rằng vụ nổ đã dần dần lắng xuống nhưng âm thanh gào khóc thảm thiết ở trong đó chẳng những không ngừng lại, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, sự thê lương thảm thiết quả thực làm người ta sởn cả gai ốc.
Dần dần, bụi bậm ngừng rơi, âm vang vụ nổ ngừng lại. Sau khi sương khói đột nhiên hạ xuống mang đi vô số sinh mệnh, lại lặng lẽ theo gió tan đi, biến mất vô tung vô ảnh.
......
Cát bay đầy trời, không còn đá tảng bắn khắp nơi, dường như tất cả đã khôi phục lại yên bình.
Ba ngọn núi chìm xuống lòng đất nhưng chưa hoàn toàn vỡ thành những mẩu vụn. Dần dần, từng bóng người mình đầy vết thương từ trong lòng núi lảo đảo đi ra, hoặc là khóe miệng rỉ máu, hoặc là nứt xương gãy tay. Thân thể bình yên vô sự chỉ có mấy chục người, không có ngoại lệ đều là Thượng vị thần thực lực cường hãn.
Dalca, Dagmar, Athelstan cuối cùng cũng bước ra. Đám thủ hạ của hắn ai nấy đều đáng thương nhìn họ. Ba người mặt mũi âm trầm, sát khí nồng nặc trên người như là núi lửa lúc nào cũng có thể bùng nổ khiến mấy tên thủ hạ Thượng vị thần không dám tới gần.
Salas cũng đi ra. Hắn trong lòng hoảng sợ vô cùng, càng nhận thức sâu sắc hơn sự khủng bố của Hàn gia.
Giờ phút này, Salas không còn mảy may ý định liều chết một trận với Hàn gia nữa. Không phải hắn nhát gan sợ phiền phức, chiến dịch hôm nay của bọn Dalca ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy. Thủ hạ cao thủ gần như đã chết một nửa. Điều này đã vượt xa kỳ vọng của Salas đối với Hàn gia. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Janet
Hồi tưởng lại chuyện cũ, Salas không ngừng thầm cười khổ. Năm đó hắn cũng giống như ba người Dalca, đắc ý tính tiêu diệt Ma Ẩn cốc. Kết quả cuối cùng cũng là hắn bị nhốt vào trong kết giới kỳ dị. Thủ hạ không nhìn thấy một người Hàn gia nào, tổn thất trầm trọng giống hệt hôm nay.
Lại trải qua một lần nữa, Salas xem như hoàn toàn không còn nóng nảy. Đơn đả độc đấu, hắn không phải đối thủ của Hàn gia. Luận về sức chiến đấu đoàn đội, sự đáng sợ của vệ sĩ Hàn gia dần dần khiến rất nhiều thế lực khiếp sợ.
Hơn nữa lực phòng ngự Hàn gia rất mạnh, Salas thật sự không biết mình còn có tiền vồn gì để chống lại Hàn gia.
"Thôi thôi bỏ đi, nhanh xóa bỏ chấp niệm trong lòng ngay!" Salas vốn định sau vụ này sẽ tìm Hàn gia tính sổ nhưng đến lúc này hắn mới thật sự nhìn lại bản thân, hoàn toàn xóa bỏ chấp niệm trong lòng.
......
- Kiểm kê thương vong! - Hít sâu một hơi, Dalca trầm mặc hồi lâu, rốt cục nghiến răng gầm lên.
Một gã thủ hạ đứng bên cạnh Dalca cũng không dám chủ động mở miệng, nghe vậy lập tức phân phó lời Dalca xuống. Hai người Dagmar, Athelstan vẻ mặt cũng âm trầm phất phất tay, ý bảo thủ hạ lập tức đi xem xét số lượng thương vong.
Từng cái tên được thủ hạ ba người gọi lên, nhưng kẻ đáp lại chỉ có một nửa, bọn Dalca lẳng lặng lắng nghe, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Rất nhanh, kết quả thống kê đã có, khi đến thủ hạ mỗi người hơn một ngàn, bây giờ còn sống lại chỉ có một nửa. Giờ đây, bên trong sơn cốc chỉ còn lại tầm có hai ngàn Liệp thần giả thoát khỏi, trong đó đại đa số đều mang theo thương thế nặng nhẹ không giống nhau.
Còn chưa đụng tới một người Hàn gia, thủ hạ ba người liền tổn thất một nửa!
- Salas!! - Dagmar điên cuồng hét lên, đôi mắt âm độc trừng trừng nhìn hắn.
- Đều muốn đi cả, là ngươi không muốn quay lại, ta có liên quan gì?
Salas nào có sợ gì, đồng dạng lạnh lùng đánh mắt lên người Dalca và Athelstan, nói:
- Vừa có vấn đề, đã đổ toàn bộ trách nhiệm lên người ta, các ngươi làm việc như vậy sao?
- Vì sao người Hàn gia biết chúng ta sẽ đến, vì sao trước đó bố trí xong cạm bẫy chờ chúng ta chui vào? Salas, ngươi đừng nói ngươi không biết chuyện gì? Việc này không phải vừa khéo như vậy chứ? - Dagmar gào lên, bạch cốt vương tọa đột nhiên bay tới, hạ xuống trước mặt Salas.
- Ta đương nhiên không biết!
Salas nổi giận đùng đùng, chỉ vào Dagmar hét lên điên cuồng:
- Ngươi cho rằng lão tử bán đứng ngươi? Mẹ nó, lão tử bị Bryan và Hàn gia đuổi khỏi Vùng đất hỗn loạn, đỉnh Thiên Thần của lão tử bị bọn chúng san thành bình địa, lão tử có nhà không thể về? Ngươi nói lão tử lại liên hợp với bọn chúng đối phó các ngươi? Dagmar, ngươi bị mảnh thần cách làm cho đần độn rồi sao?!
- Ta cũng không tin Hàn gia thần thông quảng đại như vậy, nếu không phải ngươi dẫn đường, chúng ta làm sao lại đến đây? - Thường xuyên trầm mặc, Athelstan bỗng nhiên mở miệng, có vẻ trong lòng hắn cũng hoài nghi.
Salas sửng sốt, đoạn chợt lui lại, bay ra cách ba người Dalca, Athelstan, Dagmar một khoảng cách an toàn, rồi cười lạnh nói:
- Các ngươi điên rồi!! Thủ hạ chết rồi thì trách đến ta, xem ra chúng ta không có gì để nói! Ba vị, lão tử không phụng bồi, các ngươi muốn thế nào thì làm như vậy đi!
Nói xong, không đợi ba người nhiều lời, hắn phi thẳng lên trời, hóa thành một đạo thiểm điện nhanh chóng đi xa.
Dalca, Dagmar, Athelstan ngẩn ra một hồi, bọn họ thật không ngờ Salas nói đi là đi luôn, trong nháy mắt đã biến mất tăm.
Bất luận là Dagmar, Athelstan hay là Dalca, sở dĩ đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Salas, một mặt xác thực trong lòng có chút tâm tư, nhưng mà nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là muốn tìm một người gánh tội thay. Dẫu sao tổn thất lần này quá thảm, bọn họ cũng hiểu được phải cho thủ hạ một cái công đạo, chỉ có thể đưa hết vấn đề lên người Salas.
Trong tâm ba người không bao giờ ngờ Salas và Hàn Thạc sẽ liên thủ. Theo như lời Salas nói, hắn và Hàn gia có mối thù không đội trời chung, bọn họ lại hiểu rõ những gì Salas đã trải qua ở Thâm cốc, nên mới để hắn tham dự vào. Cho nên cả ba ngoài miệng mặc dù chỉ trích Salas, nhưng không hề hình thành thế hợp công đối phó hắn.
Nếu thật sự cảm thấy Salas phản bội bọn họ, với sự tàn nhẫn giả dối của ba người sẽ không biểu lộ ra, thừa dịp thời điểm hắn chưa chuẩn bị tìm một cơ hội cùng hạ thủ, vào lúc Salas vẫn chưa biết rõ ràng tình hình liền bắt hắn xử lý.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt càng thêm khó coi, bọn họ không đoán được Salas dứt khoát như vậy, nói đi là đi, lập tức biến mất luôn.
Bởi vậy, mất địa đầu xà Salas nơi này, bọn họ trước mắt thủ hạ người chết người bị thương, chuyện tiếp theo càng thêm khó khăn.
- Mẹ kiếp, tên này đi thật! - Dagmar không kìm được sự giận dữ, lòng đầy oán hận không chỗ phát tiết, hắn vốn chỉ muốn đổ trách nhiệm lên người Salas, ai ngờ chưa đạt được mong muốn thì người ta liền mặc kệ hắn.
- Đi thì đi rồi, lấy lực lượng hiện tại của chúng ta, chỉ cần không trúng cạm bẫy kẻ khác, đối phó Ma Ẩn cốc chắc là không thành vấn đề! - Dalca biết hiện tại ba người bọn họ không thể lại có dị tâm, mặc dù trong lòng hận không thể chửi rủa Dagmar một trận, cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
Thời điểm đến, Dalca vô cùng tự tin, rằng phe mình không có hao tổn gì, và Hàn gia sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
Thế nhưng hiện tại Dalca nhắc đến Ma Ẩn cốc, lại vô tình thiếu đi chút tự tin, không hề chắc chắn nữa, mà thay vào đó biến thành khó dự đoán chuẩn xác được.
- Không sai, chúng ta nhất định có thể phá huỷ Ma Ẩn cốc! - Dagmar nhấn mạnh, nhưng mà nghe thế nào cũng giống như động viên cho chính mình.
Ở trong ba ngọn núi này, ba người Dalca tổn thất rất nặng nề, bọn họ đã mất nhuệ khí.
- Trước tiên ổn định thương thế bọn thủ hạ đã, hừ, tốt nhất lập tức rời khỏi nơi này, chỗ này rất quỷ dị. - Athelstan nhìn ba ngọn núi chìm vào trong lòng đất hơn phân nửa, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đề nghị của hắn lập tức nhận được sự đồng ý của hai người Dalca. Không nói thêm lời thừa, ba người kiểm kê lại đám tàn binh, đoạn rời khỏi sơn cốc.
Ba tên biến mất được một lúc thì từ vết nứt cực lớn dưới chân bọn họ xuất hiện hai cha con Hàn Thạc và Hàn Hạo. Hàn Thạc đứng giữa không trung quan sát tình hình nơi này, có chút tiếc nuối nói:
- Lực lượng trận pháp quá lớn, khiến công kích trở nên không đều, bằng không ba ngọn núi không chỉ sụp đổ, mà tất cả sẽ nổ tung. Nếu quả thật như vậy, đừng nói là thủ hạ ba người Dalca, mà ngay cả ba tên kia cũng phải bị trọng thương!
- Phụ thân, như thế không tệ rồi, con thấy chúng ta làm như vậy, ba kẻ kia tới Ma Ẩn cốc cũng không gây ra được sóng gió gì!
Hàn Hạo nhìn vết nứt tách khỏi lòng đất, có phần lo lắng:
- Ngọn núi ở đây sụp đổ, mặt đất rạn nứt, có thể ảnh hưởng cung điện dưới lòng đất của con hay không?
- Khẳng định sẽ bị ảnh hưởng một chút, nhưng mà ngươi không cần lo lắng. Ha ha, chờ chuyện này qua đi, để mấy đứa tiểu Thổ, tiểu Kim đến đây phí một chút thời gian, chẳng những có thể khôi phục lại nơi này, mà trải qua tràng biến cố như vậy, mặt đất đầy đá tảng, sẽ làm nơi này của ngươi càng thêm vững chắc! - Hàn Thạc cười nói.
Vừa giải thích với Hàn Hạo, Hàn Thạc vừa ra tay triệu hồi Vạn Ma đỉnh trong cơ thể, hấp thu hết thần hồn còn chưa tiêu tan của bọn Liệp thần giả nơi này, sau đó mới nói với Hàn Hạo:
- Đi thôi, chúng ta đến Ma Ẩn cốc tiếp tục chờ bọn họ.
- Con sợ bọn chúng lần này không dám vào! - Hàn Hạo khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, cảm thấy chơi đùa với bọn Dalca cực kỳ thú vị.
- Không sao, bọn chúng không dám tiến vào là tốt nhất. Để cho bọn chúng tới Thâm cốc đi. Logue, Thiel ở đàng đó, bọn chúng giết đến ngươi chết ta sống với chúng ta càng có lợi! - Hàn Thạc cười ha ha, tóm lấy cái phân thân bán thành phẩm của Tiểu Khô Lâu rời đi.