Một tháng sau, tất cả thành viên Hàn gia từ Ám Ảnh Thành đã tiến vào Ma Ẩn cốc. Chỉ vừa mới đến, bọn họ gần như lập tức yêu mến nơi này. Bên ngoài Ma Ẩn cốc tuy được bố trí tầng tầng lớp lớp kết giới phòng ngự, sương mù bao phủ quanh năm nhưng bên trong bốn mùa lại như một mùa xuân duy nhất. Dưới sự trợ giúp dồi dào của thiên địa nguyên tố cộng thêm thiên phú thần thông của Mộc Giáp thi, cây cỏ trong cốc đều xanh ươm, tươi tốt. Các cây đại thụ thì đều cao chọc trời.
Ma Ẩn cốc ngoài lực lượng nguyên tố đậm đặc, khung cảnh đẹp đẽ lịch sự tao nhã thì bên dưới còn có cung điện nguy nga lộng lẫy, có thể bảo đảm thành viên của Hàn gia, từng người đều có tu luyện trường và nơi nghỉ ngơi riêng.
- Ngoài cốc có tầng tầng lớp lớp lực kết giới phòng ngự, cho dù các chủ thần như Logue… muốn xâm nhập vào đều không dễ dàng còn Thượng vị thần một khi mạo muội thâm nhập thì chỉ có một con đường chết. - Sau khi đi vào Ma Ẩn cốc, Hàn Thạc cười nói với mấy người Stratholme.
- Thật sự là một nơi lý tưởng, tu luyện ở nơi này khiến chúng ta có những cảm nhận sâu sắc đối với thiên địa nguyên tố. Bryan, ngươi quả nhiên có đại thần thông, nếu không thì không thể tụ tập được nhiều nguyên tố như vậy. Thật sự là khó có thể tưởng tượng nổi !! - Al Merrick vẻ mặt mừng rỡ, xem ra hắn đối với Ma Ẩn cốc cực kì vừa lòng.
- Thật tốt quá, ở nơi này tu vi của chúng ta nhất định sẽ tăng lên rất nhanh ! – Emily vui vẻ cười, mị nhãn liếc nhìn Hàn Thạc dịu dàng nói:
- Trải qua trăm nghìn cay đắng, chúng ta cuối cùng cũng có một ngôi nhà thuộc về chính mình. Từ bây giờ sẽ không phải nhìn ánh mắt người khác để sinh tồn nữa.
Phoebe cao hứng cười đề nghị:
- Chúng ta nhất định phải tổ chức chúc mừng nhân dịp này chứ, khó có cơ hội mọi người cùng tụ họp một chỗ như vậy. Vì tương lai tốt đẹp của Hàn gia, mọi người cùng tha hồ chè chén một phen?
Nghe nàng nói như vậy mọi người đều hưng phấn hẳn lên. Tất cả đều đồng ý.
Thấy cảnh này, Hàn Thạc tự nhiên sẽ không làm mọi người mất hứng. Tâm thần vừa động, một con ma đầu bay vào Ma Ẩn cốc, tiến vào vòng tròn ở trên đài trung ương của Ma Ẩn cốc. Hắn xếp đặt từng trận pháp trọng yếu một lần nữa.
Đột nhiên tất cả sương mù đang trôi lơ lửng bao phủ cả Ma Ẩn cốc bỗng nhiên bị từng gốc cây, cột đá hút vào. Ở trong cốc, ánh trăng sáng xuyên thấu từng lá cây mà chiếu xuống. Biến một nơi vốn u ám như Ma Ẩn cốc bỗng chốc chẳng khác gì cõi tiên.
Ánh trăng mờ ảo, những công trình kiến trúc tao nhã cùng với hoa cỏ đủ mọi màu sắc khiến cho Ma Ẩn cốc không còn một chút cảm giác âm u. Giờ khắc này, trong Vùng Đất Hỗn Loạn thì Ma Ẩn cốc chính là nơi đẹp nhất, không khác gì tiên cảnh làm cho người ta có cảm giác vui vẻ, thoái mái.
Một mệnh lệnh được ban xuống, từng bình rượu ngon ở trong nhà kho dưới lòng đất được vận chuyển lên. Những dĩa thủy tinh chứa những trái cây, những món ăn ngon của từng thần vực thuộc Chúng Thần Đại Lục được đưa tới. Vẻ mặt mọi người đều tươi cười, nâng chén rượu trong tay lên, tha hồ thưởng thức tất cả. Tham gia vào bữa tiệc còn có mấy người Gronn, Romont, Ngũ Hành giáp thi…của Ma Ẩn cốc và Hàn Hạo vừa từ bên ngoài trở về. Nguồn: http://Janet
Từng người trong bọn họ mặc dù thực lực ai nấy đều mạnh nhưng không có ai lợi dụng thần lực phát tán rượu ra ngoài, sảng khoái uống liên tục đến đêm thứ hai. Hàn Thạc sau khi tận lực phát tán hết rượu trong cơ thể ra ngoài mới phục hồi được một ít tỉnh táo. Hắn nở một tràng cười rồi ôm lấy Emily, Vaeni đang đỏ mặt, mắt say lờ đờ như ánh trăng cùng nhau tiến vào cung điện dưới lòng đất. Mấy người còn lại như Phoebe, Khiết Bích Nhi… đã lâu chưa được cùng Hàn Thạc mưa gió, cộng thêm tác dụng của men rượu trong người đã bỏ hết sự đoan trang kín đáo ngày thường mà không cần Hàn Thạc nói gì cũng tự đi theo.
Diện tích phòng nghỉ của Hàn Thạc rộng hơn ba trăm thước vuông, chia làm sáu phòng lớn nhỏ, riêng phòng khách rộng hơn trăm thước vuông. Dưới nền được trải thảm bằng da của một loài dã thú ko biết rõ tên, mềm mại cực kì, vô cùng thoải mái và ấm áp. Những thứ này đều do Rosie bố trí.
Vừa vào đến phòng khách, hành vi Hàn Thạc phóng đãng hẳn lên, dùng ngay những tấm thảm êm ái này làm chiến trường. Không bao lâu sau, Phoebe, Khiết Bích Nhi …cũng ào ào chạy vào. Hàn Thạc thoải mái chinh phạt từng người một….
Một đêm phong lưu trôi qua, nhìn từng thân ngọc hiển lộ trước mặt, Hàn Thạc nở một nụ cười đầy thoả mãn. Năm đó khi còn ở trái đất, hắn cho dù có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ có nhiều mỹ nữ như thế này, hơn nữa đều là những đệ nhất mỹ nữ tùy ý để cho hắn làm gì cũng được. Chuyện đời biến hóa vô thường cùng lắm cũng chỉ đến thê này là cùng.
Trong phòng tất cả mỹ nữ đều đang ngủ say, trên mặt người nào cũng đầy thỏa mãn, nhưng là Hàn Thạc lại không có một dấu hiệu của sự uể oải. Bỗng nhiên trong lòng vừa động, Hàn Thạc đã lặng lẽ đi ra ngoài. Một bóng dáng lặng lẽ, mái tóc dài màu bạch ngân, ánh mắt lạnh lùng đang đứng một mình, đó chính là Rosie.
Rosie không ngờ rằng sau một trận chiến với nhiều mỹ nữ như vậy mà Hàn Thạc có thể phục hồi nhanh chóng rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng ta. Rosie trong lòng bối rối, hờ hững đáp:
- Không nghĩ tới là chủ nhân có thể tỉnh lại, ta thuận đường nên tới đây giúp chủ nhân thu dọn nơi này một chút.
Lắc đầu, Hàn Thạc cười nói:
- Không cần nữa đâu, bây giờ ở đây có nhiều phụ nữ như vậy thì tất nhiên sẽ có một người trong bọn họ đứng ra thu dọn sạch sẽ nơi này.
Trong lòng Rosie cảm thấy có chút mất mát, cũng không ở lại nói thêm câu gì nữa. Vẻ mặt lạnh lùng, nàng gật đầu quay mặt chuẩn bị đi.
- Chờ một chút. - Hàn Thạc thấy Rosie không nói thêm câu nào đã bỏ đi thì thở nhẹ một tiếng nói.
Quay đầu lại, trong mắt Rosie lóe lên một tia hi vọng, khẽ hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Chúng ta bây giờ có thể giải trừ khế ước chủ nô được rồi. – Hàn Thạc cười nói:
- Ta đã từng hứa với ngươi sẽ không trói buộc ngươi trong thời gian quá dài. Ta nghĩ bây giờ là thời điểm để giải trừ khế ước không công bằng này rồi.
Lời này vừa nói ra, thân thể Rosie khẽ rung, trong lòng có có chút mất mát, cúi đầu nói:
- Phải rồi, phải rồi! Thủ hạ của chủ nhân bây giờ cao thủ nhiều như mây nên ta đã không còn giá trị rồi. Khế ước chủ nô có hay không cũng không có ý nghĩa gì.
Hàn Thạc ngạc nhiên, dường như hắn nhận ra Rosie đang chịu đựng một sự đả kích nào đó, lắc đầu cười khổ nói:
- Ngươi đoán mò cái gì dậy? Ta hiện tại cảm thấy không cần thiết trói buộc ngươi nữa bởi vì ta tin tưởng cho dù đã giải trừ khế ước rồi thì ngươi cũng không có vấn đề gì.
Rosie ngẩng đầu nhìn Hàn Thạc thật lâu rồi hỏi:
- Ngươi là muốn hay không muốn ta đi?
- Không… - Hàn Thạc nghiêm mặt nói:
- Mặc dù đã giải trừ khế ước nhưng quan hệ của chúng ta cũng sẽ thay đổi! Ma Ẩn cốc vẫn là nhà của ngươi. Ngươi vẫn là người của Hàn gia chúng ta. Căn bản ko có cái gì khác biệt, ngươi ko cần suy nghĩ nhiều đâu…
- Người của Hàn gia…Người của Hàn gia… - Rosie sắc mặt cổ quái lẩm bẩm trong chốc lát, nhẹ giọng hỏi:
- Ta như thế nào lại là người của Hàn gia? Ta và ngươi là quan hệ như thế nào đây? Ta dùng thân phận gì làm người của Hàn gia chứ?
Nghe nàng nói như dậy, Hàn Thạc cũng có chút sửng sốt, hắn quan sát kĩ lưỡng nàng trong chốc lát, Hàn Thạc cười nói:
- Bằng hữu ! Ngươi là bằng hữu của ta, ko phải là nô bộc của ta ! Ha ha, bất luận như thế nào ta đều đối xử với ngươi giống như trước đây, ko có điều gì thay đổi cả.
Dường như đây ko phải là đáp án Rosie muốn, tuy nhiên nàng đối với câu trả lời của Hàn Thạc cũng ko có dị nghị gì. Suy nghĩ chốc lát, Rosie gật đầu nói:
- Không cần giải trừ khế ước chủ nô, thời gian đó còn chưa đến!
Không nhịn được cười, nhìn thần tình kì quái của Rosie, Hàn Thạc hỏi thăm:
- Ngươi thật là kì quái, lúc trước kí kết khế ước chủ nô thì ngày nào ngươi cũng lải nhải muốn sớm giải trừ khế ước. Còn bây giờ ta thật sự muốn giúp ngươi giải trừ thì ngược lại ngươi lại muốn tuân thủ qui ước, vậy là vì sao?
- Đơn giản là vì thời gian chưa đến cho nên ta cũng ko muốn giải trừ khế ước! - Rosie chưa trả lời đúng vấn đề của Hàn Thạc, hừ nhẹ một tiếng kiên quyết đáp lại.
Sống chung lâu như vậy, Hàn Thạc thật sự hiểu rõ tính cách của nàng, thấy nàng kiên trì như vậy thì chỉ lắc đầu nói:
- Quên đi, quên đi. Ngươi đã tự nguyện làm nô bộc thì ta cũng ko có biện pháp. Tuy nhiên ta đáp ứng với ngươi khi nào ngươi nghĩ thông suốt, ta sẽ giúp ngươi giải trừ khế ước bất cứ lúc nào, tuyệt đối sẽ ko thất hứa!
- Ngươi cũng đừng có mà đoán già đoán non, ta cũng chỉ là tuân thủ ước định thôi! - Rosie lạnh lùng liếc mắt nhìn vào tình cảnh trong phòng nói:
- Sinh hoạt cá nhân thật không biết kiềm chế … sớm muộn gì cũng trở nên vô dụng - Nói xong Rosie ko hề quay đầu lại bước đi khỏi nơi này. Hàn Thạc chỉ đành cười khổ, lắc đầu nhẹ giọng than thở một câu.
- Đồ ngốc, nàng ấy thích ngươi đấy! - Bỗng sau lưng hắn truyền đến tiếng thở nhẹ, Emily khoát lên người tấm thảm mềm, chậm rãi bước tới.
- Ta biết - Hàn Thạc cười nói.
Đại Ma Vương