Dạ Nhược Y nhìn thấy Hàn Tử Lôi, tức khắc lên tiếng:
- Sao ngươi lại ở đây?
Hàn Tử Lôi cười đáp:
- Ngươi ở đây được, ta ở đây không được sao?
Dạ Nhược Y á khẩu, chẳng biết nói gì với cái tên này.
Hai người tuy nói chuyện nhưng lại chẳng hề rãnh rồi một chút nào, cứ liên tục phải đánh trả và giết những kẻ xung quanh.
- Xong hết rồi nhỉ?
Hàn Tử Lôi nhìn xung quanh lên tiếng hỏi.
Còn Dạ Nhược Y thì lại nhìn xung quanh khắp nơi, thì thầm:
- Vẫn chưa đâu!
Hàn Tử Lôi giật mình một cái, hắn cảm thấy có cái gì đó đang tiến về phía hắn.
Dạ Nhược Y chạy tới chỗ của hắn lúc nào không hay ôm lấy hắn lại.
Cây phi tiêu từ trên trời rơi xuống, may mắn không đâm trúng chỗ nguy hiểm, chỉ đâm trúng vai của Dạ Nhược Y.
Hai người ngã nhào ra đất, nhưng sau đó rất nhanh đã đứng dậy.
Dạ Nhược Y rút thanh phi tiêu ra khỏi người, nhìn lên trên trời, người này là người mà Dạ Nhược Y đang tìm kiếm.
Một nam nhân tóc quái lạ, mái tóc có màu đen nhưng khi đến gần cuối lại là màu xanh đậm, đôi mắt xanh thẳm đầy sát khí của hắn cứ nhìn chằm chằm vào hai người.
- Trả nợ cho ngươi một mạng.
Dạ Nhược Y nhìn tên ở trên trời, trong miệng lẩm bẩm nói với Hàn Tử Lôi.
Hàn Tử Lôi quay lại nhìn nàng, lên tiếng:
- Bây giờ ngươi chỉ nghĩ được nhiêu đó thôi sao?
Khi nhìn lại, Hàn Tử Lôi mới thấy, con huyết xà lúc trước đang quấn lấy cánh tay của Dạ Nhược Y, cắn vào vết thương của nàng, vết không chỉ lành lại mà còn làm cho nguyên lực của Dạ Nhược Y từ từ hồi phục.
Con người ở trên trời đáp xuống, hắn nhìn hai người, lên tiếng:
- Không ngờ nơi này xuất hiện đến hai cái yêu nghiệt, ta quả thật đã đoán sai rồi, tốt nhất là giết chết hai người các ngươi.
Hắn không nói hai lời, liền trực tiếp thẳng đến hai người đâm chém, vô vàn những phi tiêu xuất hiện đâm thẳng tới hai người.
- Hắn là ai?
Hàn Tử Lôi chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra ở nơi này,lên tiếng hỏi.
- Hắn là người của thời không khác, hắn mạnh hơn cả ta và ngươi, hắn ta có cấp Đế Linh, trên cả Thượng Thần, với tình hình bây giờ chạy là cách duy nhất.
- Đấu với hắn, nếu không sẽ để họa hoạn cho sau này.
Hai người vừa nói vừa tránh né những phi tiêu, những phi tiêu này vô cùng quái dị, chúng không có một quy luật nhất định, cứ đâm loạn xạ hết cả lên, đâm không được, chúng lại quay ngược lại đâm tiếp tục, cứ như vậy mà chẳng hề ngừng nghỉ.
- Demon.
Dạ Nhược Y quát một tiếng, thanh Demon đã xuất hiện trên tay, liền biến thành một lưỡi hái màu đen, vung khắp nơi, những thanh phi tiêu bị Demon chém qua đều rơi xuống đất, không thể hoạt động được nữa.
Nhân cơ hội những phi tiêu này đang giảm dần, tạo một khoảng không gian trống, Hàn Tử Lôi phòng tới tên Đế Linh kia mà chém tới.
Vung kiếm một cái, hắn ta không chết nhưng con người đã chết ở dưới đất đột nhiên đứng dậy đỡ lấy một kiếm cho hắn ta.
Hàn Tử Lôi cười nhạt một cái, những thi thể dưới đất liền banh xác, những vũng máu trên mặt đất liền biến thành những khối đá thạch anh đỏ, sau đó liền vỡ vụn thành bột.
Dạ Nhược Y đã đấu xong với những thanh phi tiêu kia, liền nhắm tới tên Đế Linh kia mà giết tới.
- Keng.
Hắn ta đưa tay đỡ lấy lưỡi hái của Dạ Nhược Y, đưa tay không mà chẳng hề hấn gì với hắn, nàng lui về sau mấy bước.
Trong miệng của hắn lẩm bẩm một câu gì đó, những thanh kiếm xanh từ trên trời xuất hiện đâm xuống.
Trong miệng hắn vẫn đang lẩm bẩm, Dạ Nhược Y thổi một hơi từ lưỡi hái đến tên Đế Linh.
Trong vòng ba nhịp hô hấp, hắn ta liền trừng mắt nhìn Dạ Nhược Y, quát:
- Ngươi hạ độc ta?
Dạ Nhược Y cười cười không nói gì.
Nhìn Hàn Tử Lôi bên kia, nàng đột nhiên biến mất tại chỗ đó, hướng tới chỗ Hàn Tử Lôi, ôm hắn lại.
- Tên khốn, ngươi muốn bảo vệ cho hắn vậy ngươi chết trước đi.
Không hiểu tại sao, hắn ta như có thể điều khiển không khí, biến không khí thanh đao kiếm chém vào Dạ Nhược Y, mà ngay cả Hàn Tử Lôi cũng chẳng cảm nhận được một chút khí tức nào trong không khí.
Không phải sử dụng gió lại càng không phải sử dụng nguyên lực tạo thành, mà lại là điều khiển không khí một cách âm thầm.
Mười nhịp hô hấp trôi qua, tên cấp Đế Linh hộc máu ngã xuống, cả cơ thể hắn khi ngã xuống chỉ còn lại một bộ xương trắng.
Cùng lúc, Dạ Nhược Y cũng ngã xuống ngất đi.