Thời gian thấm thoát thôi đưa, dường như chỉ vừa chớp mắt mà qua đi qua hơn vài tháng. Suốt những ngày qua, công việc xây dựng trận pháp được đẩy lên mức cao nhất, huy động rất nhiều lực lượng tới chi viện. Bầu trời khu xây dựng vẫn rực sáng cho dù có vào đêm đen hay những đêm gió lớn.
Lúc này đây, không ai bảo ai, mọi người đều trầm mặc mà làm việc bằng hết thảy sức lực của mình. Chỉ cần có một kẻ phản đồ hoặc lười biếng là đã bị những người xung quanh phát giác, sau đó giao cho chỉ huy trừng trị theo luật pháp.
Cùng lúc đó, phía biên giới Hoang Mạc Đỏ và các vùng giáp ranh cũng xảy ra rất nhiều trận chiến nhỏ. Mới đầu vài ngày một trận, theo sau thì trận nối trận, hai bên ngày đêm đều canh giữ bên chiến hào. Mặt đất bị đủ loại phép thuật oanh tạc, chẳng còn sót lại một ngọn cỏ nào.
Càng đánh, số lượng người bị thương càng tăng lên chóng mặt, các y sĩ phải gồng mình lên chữa trị để các chiến binh mau chóng bình phục lại. Áp lực vô hình đè nặng lên toàn bộ thành trì. Nhưng không ai than mệt, không ai kêu ca, không ai oán hận. Tất cả chỉ biết vùi đầu vào làm thật tốt việc của mình, xong là lại chạy đi giúp đỡ những người khác. Họ giành giật từng giây từng phút quý giá trước ngày Đại chiến nổ ra, hận không thể một người tách làm ba mà dùng.
Những người lính chăm chỉ như thế, phía chỉ huy làm sao mà thua kém được. Đủ loại kế sách, quy hoạch, bản đồ,... bày đầy trên những chiếc bàn làm việc. Bằng những số liệu trinh thám được cùng tình hình thực chiến, họ vắt óc lên suy nghĩ đánh sao cho ổn ?
Đánh sao mà ít tổn thất nhất ?
Binh lực thiếu thốn thì phải làm sao ?
Vũ khí, giáp trụ phân bố như thế nào ?
Canh phòng cần thiết cử bao nhiêu ?
Lương thực còn giữ được bao lâu ?
...
Họ không muốn xảy ra sai lầm. Chỉ tiếc trên đời này, không có sinh vật nào là hoàn mỹ hết. Cho nên chỉ đành lui mà cầu đánh ổn, thủ vững, hạn chế tối đa hết thảy sai lầm có thể mắc phải. Một người kế hoạch có thể có nhiều lỗ hổng. Nhưng nhiều người hợp sức là có thể lắp đầy hầu hết chúng. Mâu thuẫn, tranh chấp, khác biệt về suy nghĩ,... lúc này đây không có chỗ cho chúng phát sinh. Hết thảy suy tính đều cùng chung mục đích giành thắng lợi cuối cùng.
Những trận chiến cứ thế kéo dài ngày qua ngày, tháng tiếp tháng, thoáng chốc mà đã qua một năm ròng rã. Quân chi viện từ các chiến trường đều đổ về thành trì mạnh mẽ nhất của Liên minh chống U hồn. Chúa tể U hồn cũng ra lệnh tập hợp càng nhiều binh lính đến lục địa phía Đông. Có vẻ như hắn đã nhận ra rằng trừ phi hắn có thể lật độ Vương quốc Tây Á Ni hoàn toàn thì mới áp đặt được sự đô hộ lên tất cả các chủng tộc. Bằng không, trận chiến càng kéo dài, binh đoàn của hắn càng mất đi hết thảy lợi thế. Đã từng có thời Hắc khí là vũ khí mạnh nhất của U hồn. Nhưng giờ đây, với đủ loại biện pháp khắc chế, chúng đã không còn là mối uy hiếp hàng đầu nữa rồi.
Thêm vào đó, trận pháp phòng thủ đã được hoàn thành, tranh thủ cho các chủng tộc một chút thời gian thở dốc. Và nó đủ để các vị tộc trưởng tái cơ cấu một vương quốc triệt để, biến nơi này thành phố đài mạnh mẽ nhất, với đầy đủ các khu phục vụ cho nhu cầu sống và chiến đấu trường kì.
Chẳng phải Chúa tể U hồn muốn dùng chiến thuật dàn áp về số lượng, đánh nhanh thắng nhanh hay sao ? Vậy thì mọi người chỉ cần kiên trì thủ vững trận địa, không ngừng bào mòn sinh lực địch thì có thể bước từng bước chậm rãi trên con đường chiến thắng. Một năm, hai năm không được thì đánh mười năm, dù sao họ hiện tại cũng không sợ trường kì kháng chiến.
Đương nhiên, đây chỉ là chiến thắng tạm thời. Rốt cuộc, Chúa tể U hồn chưa từng tham chiến. Ngày hắn xuất hiện trên chiến trường, họ buộc phải dùng toàn lực đi đối phó. Thương vong nhất định sẽ rất thảm trọng. Nhưng họ chấp nhận trả cái giá đó để giành lấy chiến thắng trước một vị thần. Huống chi, mọi người vẫn có Long Ngạo Thiên cùng Nam Cung Huyền để dựa vào. Hi vọng chiến thắng được đề cao không ít - nhiều người lạc quan nghĩ.
Hôm nay là ngày lễ Thu hoạch thường niên, ăn mừng mùa bội thu và cầu mong một mùa đông không quá khắc nghiệt. Nam Cung Huyền vì muốn cho mọi người có được khoảng thời gian yên bình tham dự lễ hội nên đã tăng mạnh trận pháp. Việc này khiến cô tiêu tốn một lượng lớn năng lượng, nên cô quyết định tìm một nơi mát mẻ chợp mắt thay vì về phòng.
Ngày này, các Thú Nhân cũng đua nhau trẩy hội kết đôi, khoác lên người những bộ quần áo sặc sỡ, nam thì phóng khoáng, còn nữ thì xinh đẹp. Họ chờ mong chính mình có thể tìm được người hợp mắt duyên, tay trong tay cùng nhau xây dựng tổ ấm. Một vài kẻ đầy kinh nghiệm và tham vọng thì chờ đợi Nhiệt tình kì của Ma Thú Vương. Chỉ tiếc là những kẻ này chú định là phải thất vọng rồi. Bởi vì, Lạc Cẩm Y đã có mục tiêu của chính mình. Hơn nữa, nàng sẽ không hạ mình mà tới cùng người xa lạ giao hoan. Bằng không con cháu nàng đã sớm chạy đầy đất mất rồi.
Nam Cung Huyền hoàn toàn không biết "kinh hỉ" nào đang chờ đợi mình. Hiện tại, cô đang thảnh thơi tận hưởng khoảng thời gian bình yên hiếm hoi đâu. Mãi đến mặt trời khuất bóng sau hàng cây, cô mới thong dong đi tìm nhóm người Nữ vương. Bữa cơm này, trừ bỏ Nam Cung Huyền, mọi người không có ăn uống bao nhiêu. Những người khác thì khó chịu, bất bình rồi lại không thể làm gì. Lạc Cẩm Y trái lại cứ lo tưởng tượng "cao lương mỹ vị" sắp được nếm thử, trong lòng càng thêm xôn xao, khó nhịn.
Cơm tối vừa xong, sáu người tuỳ ý trò chuyện với nhau một lát, đủ loại đề tài trên trời dưới đất được mở ra. Khó được nghỉ ngơi, ai cũng không muốn đem tâm trí đi chú ý chuyện chính sự. Được một lúc, mọi người tìm lý do rời đi trước, chỉ để một tiểu cô nương đang hoang mang cùng một đại hồ ly nhiệt tình quá mức. Nam Cung Huyền cứ thế bị nửa ôm nửa kéo vào trong phòng của Lạc Cẩm Y.
Nàng trở tay mở ra kết giới, gấp không chờ nổi mà cởi bỏ từng kiện xiêm y. Tới lúc này mà còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì chỉ có thể là ngốc tử. Cô không phải, cho nên trái tim hết sức chấn động, làm cho cả người đều nóng lên. Ngay lập tức, Nam Cung Huyền vận dụng thần thức, đem Khả Noãn di dời ra khỏi phòng, cũng bỏ thêm cho nơi này một lớp kết giới.
Sự phát đột nhiên, với kinh nghiệm bằng không của mình, cô chỉ đành đứng yên như trời trồng, mặc cho cơ thể càng lúc càng nóng nảy. Trong một khoảng khắc, Nam Cung Huyền thậm chí sinh ra suy nghĩ quay đầu bỏ chạy, rồi lại bị chính cô đè ép đi xuống.
"Cái kia... ta... ta không có kinh nghiệm."
"Không sao. Ta có là được. Để ta dạy ngươi nha ~"
Lạc Cẩm Y trực quang cảm thụ Nam Cung Huyền không có ghét bỏ chính mình kìm chế không được, trong lòng hết sức vui mừng. Này chẳng phải ý nghĩa Tiểu khả ái đã chấp nhận chính mình, cũng nguyện ý gánh vác trách nhiệm hay sao ? Phải biết cô vốn dĩ là người nghiêm túc thả nội liễm, rất khó để chủ động biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài. Hết thảy cảm xúc đều hoá thành hành động, yên lặng mà cố gắng thay họ đi bảo hộ cái thế giới đã có quá nhiều tan vỡ.
Cô chỉ là một người vô tội bị cuốn vào mớ hỗn độn, lại bị bọn họ cường ngạnh giữ lại. Nhưng Nam Cung Huyền chưa bao giờ oán tránh, giống một tên ngốc chăm chăm đi về phía trước, gánh thứ trách nhiệm không thuộc về mình, đạp lên gai nhọn mở đường cho họ. Bởi vậy, năm người chưa bao giờ xa cầu cô đáp lại thứ cảm xúc gọi là "ái" cả. Ít nhất là trong cái thời buổi chiến loạn như thế này, nhi nữ tình trường hết thảy đều tựa phù du mộng. Mỗi ngày nghĩ một chút, lại trêu chọc, dụ hoặc Tiểu khả ái một lát, nàng liền thoả mãn.
Thời gian dài bên nhau, vô số lần câu dẫn, Nam Cung Huyền chưa bao giờ vượt rào một bước. Hiện tại, cô dám bước ra giới hạn, nguyện đi một dài như vậy, Lạc Cẩm Y cảm thấy trái tim mình đã mau chết chìm trong mật đường. Là người đầu tiên được hưởng, nàng hận không thể quấn lấy cô đại chiến ba trăm hiệp. Nhưng Tiểu khả ái chưa kinh tìиɦ ɖu͙ƈ, nàng chỉ có thể đè ép bản tính, cầm tay chỉ việc từng bước dạy dỗ.
Từ đồi núi, cho tới đồng bằng, Hồ ly tinh mang Tiểu khả ái dạo chơi khắp nơi, sau đó mới mời người về động phủ của mình. Nhưng Tiểu khả ái lại rụt rè lấp ló ngoài cửa hang. Mãi đến khi nghe thấy chủ nhân của nó mời gọi, mới dám từng bước thăm dò khắp nơi.
Tình đến chỗ sâu, không thầy dạy cũng hiểu. Hai cụ thân thể nhẹ nhàng quấn quýt nhau. Năm cái đuôi xoã tung cuốn lấy Tiểu khả ái, dẫn dụ người không ngừng trầm luân. Hồ ly tinh thân mình không ngừng run rẩy, lời âu yếm cứ đứt quãng truyền ra, hoà cùng tiếng giao hoan.
Trăng sáng đẩy ra mây đen, nhẹ nhàng sái nguyệt quang xuống thân thể hai người, làm khung cảnh thêm phần mông lung, khiến cho người vô hạn mơ màng.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây, đánh thức vạn vật thức dậy đón chào ngày mới. Nam Cung Huyền lẳng lặng nằm trên giường, đầu óc phóng không, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không làm. Cảm xúc quá mức phong phú đã đem đầu nhỏ của cô tạc ngốc mất rồi.
Nhân ngày hôm qua, hai người cho nhau thẳng thắn thành khẩn, ấn kí đã hoàn toàn nở rộ, liên hệ càng thêm sâu sắc. Nếu ngày trước nó chỉ là một sợi lông vũ, thì giờ đây đã trở thành cánh chim đầy đặn. Không chỉ cảm ứng được vị trí đối phương, mà còn có thể vượt qua thời không cảm ứng đối phương sinh tử. Lợi hại nhất chính là ấn kí có thể giúp Lạc Cẩm Y đỡ lấy một lần sát chiêu. Tuy rằng nó sẽ cần một tháng mới có thể kích hoạt trở lại.
____________________
Sói: Một chút ngọt ngào trước thềm giông bão °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°
Cho mình vài gợi ý viết ngược sao cho hay với. Với viết vài bình luận phân tích nhân vật nữa.
Không ai cho là mình ngâm truyện đó nha _(=3 」∠ )_