Đại Ma Vương Thỉnh Giữ Lấy Mạng

Chương 53




Sáng sớm, Nam Cung Huyền mở mắt ra lại thấy cảnh chính mình biến thành gối ôm hình người, sau đó rất bình tĩnh nhắm mắt lại ngủ tiếp. Bất quá, đại khái còn dư âm hôm trước, họ vừa tỉnh liền trêu chọc cô không ngừng. Nam Cung Huyền cảm thấy hai má của mình sắp bị véo rớt rồi. Trên người còn có vài bàn tay hư hỏng chạy khắp nơi sờ soạng nữa. Ngay lập tức, cô bật người dậy, nhanh như chớp nhảy khỏi giường, bộ dạng cảnh giác nhìn chằm chằm họ.

"Thương tâm quá. Phu quân của ta không cho ta động chạm nàng." Nữ vương hứng thú mở miệng trêu chọc cô.

"Hừ, phụ lòng hán." Đổng Vân Nhu cũng hùa theo nàng.

"Mỹ mạo của ta còn chưa đủ hay sao mà người còn chưa dao động ?" Lạc Cẩm Y hiếm thấy đứng về phe Nữ vương, hoá thành hình người cùng cô liếc mắt đưa tình.

"Giấy đều đã kí, ngươi bây giờ muốn thất hứa sao ?" Long Thanh Hàn đỉnh một trương nghiêm túc mặt nói như vậy cô đều mau tin là thật.

"Em... em muốn bỏ lại chị sao ?" Bộ dạng uỷ khuất của Thải Nhi thật dễ dàng khơi gợi lên cảm giác áy náy của người khác.

"Không có. Không phải. Không cần nói bậy." Nam Cung Huyền tại chỗ nổ mạnh, thật uỷ khuất mà ngồi xổm trên đất vẽ vòng tròn.

"Ai biểu ngươi lúc nào cũng kháng cự bọn ta động chạm làm gì. Đợi đến lúc động phòng ngươi vẫn như vậy thì ta tìm ai khóc đây." Nữ vương bước xuống giường, khom lưng nâng cằm cô lên mà hỏi.

Từ góc độ của mình, cô chỉ cảm thấy Nữ vương càng thêm phong tình vạn chủng, có thứ gì đó muốn tháo gông xiềng xích mà thoát ra. Nhìn ánh mắt đột nhiên sáng lên của cô, Nữ vương cảm thấy sống lưng chợt lạnh, giống như bị mãnh thú dòm ngó. Nàng vội thu hồi dáng vẻ cao cao tại thượng, đẩy cô đi thay y phục trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Nam Cung Huyền cũng bị hành động nàng lộng ngốc, nhất thời quên mất ý niệm tìm tòi cảm xúc của mình khi nãy. Bởi vậy, con mãnh thú trong cô lại chìm vào giấc ngủ say, chờ đợi chủ nhân đánh thức mình lần nữa. Nữ vương cũng không biết phải giải thích như thế nào cho hành động vừa rồi của mình. Nhưng bản năng mách bảo nàng tốt nhất không nên tiếp tục trêu chọc cô, bằng không hậu quả rất thảm thiết. Hiển nhiên, bởi đây chỉ là linh tính nhất thời, Nữ vương thật mau đã quên mất.

Tại một ngày nào đó trong tương lai...

Trên giường, hai khối thân thể dán sát lấy nhau, không một tia khoảng cách. Nam Cung Huyền hôn lên đôi môi Nữ vương, không ngừng đòi lấy càng nhiều, mãi cho đến khi người dưới thân mềm nhũn ra vì thiếu dưỡng khí. Sắc mặt ửng hồng, mắt ngấn lệ, thêm vào khí chất yêu mị làm người muốn đem nàng dằn vặt càng nhiều. Những dấu hôn cứ như mưa rơi xuống thân thể tuyết trắng của nàng. Nữ vương cũng tuỳ ý rêи ɾỉ theo con sóng tình dần dần ập đến.

Nam Cung Huyền đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng ngày xưa người này trêu chọc bản thân, chuyển hôn thành cắn, như là muốn trả thù. Cái cảm giác tê dại đột ngột xuất hiện này khiến Nữ vương bừng tỉnh. Đập vào mắt nàng là đôi mắt sáng đến kinh người của cô, như một mãnh thú đang rình rập con mồi của mình. Nàng thoáng chút giật mình, nhưng càng nhiều là cảm xúc hưng phấn, khơi dậy du͙ƈ vọиɠ muốn trêu chọc con quái thú, thử xem bộ dạng mất khống chế của là gì. Đôi tay nàng như có như không lướt lên lưng cô, châm lửa du͙ƈ vọиɠ cháy càng thêm mãnh liệt.

"Đến đây nào ~"

Vài tiếng sau...

"Bình tĩnh lại rồi sao ?" Nữ vương thích ý nằm yên chờ cô phục vụ.

Nam Cung Huyền không nói chuyện, cẩn thận dùng nước ấm giúp nàng lau thân thể. Cô thật không hiểu nàng ta rõ ràng đã mệt đến cả người hoá thành một vũng nước, đến cùng lấy đâu ra sức lực tiếp tục trêu chọc chính mình.

Đợi đến khi cô nằm xuống bên cạnh, đôi tay Vân Đan Sa La lại bò lên người cô, nhưng lần này động tác cực kì ôn nhu, mang theo vài phần cẩn trọng lướt lên từng vết sẹo. Nam Cung Huyền cũng tuỳ nàng đi, thoải mái úp sấp trên giường. Đây là thói quen không phải mình nàng có mà những người khác cũng vậy. Cô biết cảnh tượng khi ấy cùng khoảng thời gian xa cách đã để lại những tổn thương rất lớn. Rốt cuộc lấy tốc độ hồi phục kinh người của cô mà để lại sẹo thì những vết thương đó đều thập phần nghiêm trọng. Dù sao khi ấy, cô mang suy nghĩ dù chết cũng phải bảo vệ họ, cực kì liều mạng.

"Ngô... Như thế nào lại cắn rồi ?"

Nữ vương không đáp lời, cắn xong nàng liền thoả mãn nằm trên người cô ngủ mất. Nam Cung Huyền thật sự vô ngữ, chính là trong mắt cô lại tràn ngập sủng nịnh, khoé môi còn cong cong ngay cả cô cũng không phát hiện.

"Ngủ ngon."

******

Quay lại với hiện tại, Long Ngạo Thiên rốt cuộc cùng Kiều Tuyết xảy ra quan hệ, dấu hôn trên cổ nàng ta cực kì rõ ràng. Hiển nhiên là để giải tỏa cơn ghen hắn nghẹn suốt thời gian qua, đồng thời thể hiện sự chiếm hữu của mình. Nam Cung Huyền không để ý nhiều, chỉ lo chăm chú chế tạo mấy món bảo bối. Với lại, cô còn dành thời gian để giúp Thải Nhi luyện tập. Đợi đến khi phi thuyền đã được sửa gần xong, họ bất ngờ nghe được một tin vui khi mà có người phát hiện ra mỏ Kháng ma thạch trên hòn đảo này. Nữ vương chỉ có thể dời lại ngày khởi hành, ra lệnh mọi người dùng toàn lực thu gom chúng nhiều nhất có thể.

Bởi vậy, họ đến được nơi ở của Thú Nhân tộc đã là chuyện của nửa tháng sau. Tộc trưởng của họ là một Thú Nhân tên Khắc Nhĩ. Hắn có vẻ ngoài săn chắc, đầu đội mũ lông, vai trái đeo một vật hình đầu lâu bằng sắt. Hắn để trần nửa người, phía dưới mặc quần dài được giữ một chiếc thắt lưng, sau đó quấn thêm một tấm da thú bên ngoài. Gương mặt hắn không có nhiều biểu tình cho đến khi nhìn thấy Từ Nhiễm.

"Ngươi còn dám quay về đây ?"

"Nếu không phải vì nhiệm vụ, ngươi cho là ta muốn trở lại nơi này."

Mắt thấy hai người tranh chấp nhau, một đạo thanh âm nhu mì vang lên, thành công đem cả hai hấp dẫn.

"Hai người có thể không cần cãi nhau sao ?"

"Tiểu Diệp. Sao ngươi lại ra đây ?"

"Ta chỉ muốn xem chúng ta liên minh cùng ai. Có điều, ta không nghĩ sẽ lại nhìn thấy A Nhiễm lần nữa."

Người tới là một nữ nhân, dáng vẻ nàng mảnh mai, trên đầu có một cặp sừng nhỏ. Cùng những Thú Nhân khác so sánh, nàng đối Từ Nhiễm ôn hoà hơn rất nhiều, còn chủ động chào hỏi.

"A Nhiễm, ngươi rốt cuộc chịu trở về."

"Ừ. Lâu rồi không gặp."

Nam Cung Huyền nhận ra người tới là Ninh Diệp, thanh mai trúc mã với Khắc Nhĩ. Hắn là một chiến binh và là một thủ lĩnh tài ba trên chiến trường, nhưng về tính cách thì... Nhìn hắn ta nóng nảy như vậy, Nam Cung Huyền sâu sắc hoài nghi Thú Nhân tộc ánh mắt không tốt lắm, bằng không như thế nào chọn một kẻ tố chất kém như vậy lên làm tộc trưởng.

"Nữ vương Nhân tộc, ta không nghĩ tới các ngươi dám chứa chấp một kẻ mang Hắc khí trong người." Khắc Nhĩ chưa gì hết đã dùng lời lẽ công kích Nữ vương.

"Hử ?" Nữ vương chỉ hơi chút nhướng mày, một bộ không quan tâm trong khi những người khác nhỏ giọng nghị luận lên.

"Còn không phải sao ? Ngươi có dám cởi bỏ áo choàng hay không ?" Hắn như bắt thóp được Từ Nhiễm, kích động làm nàng lộ ra khuôn mặt mình.

Hắn ta khiêu khích nhìn nàng, Từ Nhiễm hơi quay đầu chú ý tới Nữ vương. Thấy nàng gật đầu, nàng ta mới tháo bỏ cái mũ trùm, lộ ra đôi tai trên đỉnh đầu cùng những đường vân màu đen chạy dài một bên mặt. Những Thú Nhân vừa thấy liền lớn tiếng hét to, lùi về sau vài bước. Ngược lại, phía thuộc hạ của Nữ vương chỉ đơn thuần tò mò nhìn vài cái, thậm chí có người còn bị dung mạo của nàng làm kinh diễm. Nàng cùng Long Thanh Hàn là một dạng, khuôn mặt thanh lãng, ánh mắt lạnh lẽo, những đường vân kia tô điểm gương mặt nàng thêm phần anh khí mà không phải là đáng sợ.

"Vì... vì sao các ngươi không sợ hãi ?" Hắn đã làm tốt chuẩn bị nhìn gương mặt những người này lộ ra vẻ hoảng hốt, hoài nghi, nhưng bọn họ lại một dạng 'ngươi bị ngốc' sao nhìn hắn. Này không giống như hắn tưởng à.

"Ta đối thuộc hạ của mình có tin tưởng, hơn nữa Quang minh chi tử đều không nói gì, hiển nhiên Từ Nhiễm không mang trong mình Hắc khí."

"Không thể nào !?!"

"Làm sao có thể ?"

"Ai là Quang minh chi tử ?" Một kẻ to con bước ra từ đám đông, giọng nói tràn ngập khinh bỉ.

"Là ta."

"Chỉ là một con nhóc cũng dám mạnh miệng. Quang minh thần đã hồ đồ tới mức sai sử một đứa trẻ tới đây."

Lời này cô nghe nhiều, cho nên không thèm phản ứng hắn, nhưng đoàn người phía sau đã rút vũ khí ra sẵn sàng chiến đấu. Lúc này, thêm một kẻ khác xuất hiện, nhưng lửa giận của hắn hướng về phía Nữ vương khi mà hắn cho rằng bọn họ không tôn trọng Thú Nhân tộc.

"Nữ vương Nhân tộc, ngươi vì sao không quản thuộc hạ của mình, để bọn họ dám rút kiếm tại đây."

"Ta thấy họ làm đúng. Thần minh của chúng ta không thể bị xúc phạm."

Khắc Nhĩ có lẽ ôm hận bị bọn họ coi thường, cho nên không có ra tay ngăn cản tộc nhân, muốn mượn cơ hội này phát huy khí thế, chèn ép họ một đầu. Chính là hắn không ngờ tới người của mình dám ra động thủ, còn tiếp tục nhục mạ Nam Cung Huyền và Nữ vương. Nam Cung Huyền thậm chí để thần uy bộc phát, một đấm đánh người bay xa vài thước, nửa cái mạng đều không còn.

"Dám xúc phạm Thần minh, còn sống đã là ta nhân từ."

"Muốn đánh Nữ vương, mười cái mạng đều không đủ bồi."

Long Ngạo Thiên có thể nói tranh thủ mọi thời cơ liêu muội, tự mình xông ra bảo vệ Nữ vương, chớp mắt đem người khống chế trên mặt đất, lưỡi kiếm sắc bén kề sát cổ khiến hắn phải ngoan ngoãn ngậm miệng.

Bởi Khắc Nhĩ dung túng nhân tộc làm bậy, triệt để chọc giận Nữ vương, nàng sắc mặt cực kì âm trầm, ngay cả mặt ngoài công phu đều lười. Nếu không phải hắn lập tức phản ứng lại đây, mau chóng nhận lỗi, đem thành ý tỏ đủ, nàng đã ra lệnh khởi hành, từ đây cùng Thú nhân là địch. Dù vậy, suốt buổi nói chuyện, nàng một điểm suy nghĩ hợp tác đều không có. Cho nên chỉ có thể nói tự làm bậy không thể sống.

"Nữ vương Nhân tộc, nơi nghỉ ngơi ta đã chuẩn bị tốt, mọi người có thể dọn vào."

"Cảm tạ, nhưng xin miễn cho kẻ bất tài. Ta không muốn người của mình lại khởi tranh chấp. Cho nên chúng ta còn là đóng quân ở bên ngoài đi." Nói rồi, nàng dắt người rời khỏi.

"Khắc Nhĩ, lần này là ngươi xung động."

Nghe nàng gọi cả đầy tên hắn là Khắc Nhĩ liền biết chính mình lại bị giáo huấn. Nhưng hắn không dám cãi lời nàng, mấy năm nay nếu không có nàng ở một bên kiềm chế hắn thì hắn đã bị tước bỏ chức vụ Tộc trưởng này rồi.

"Nếu Nữ vương Nhân tộc không chịu mở miệng cùng chúng ta hợp tác, Thú Nhân tộc đến cuối cùng chỉ có thể trở thành nô ɭệ cho Thủ lĩnh U hồn. Ta sẽ thay ngươi đi cùng họ thuyết giáo, nhưng để họ đồng ý chỉ có thể coi hành động của ngươi."

"Ta đã biết."

______________

Sói: _(– _— 」∠)_