Đại Ma Vương Thỉnh Giữ Lấy Mạng

Chương 52




"Hộc... hộc... hộc... Cuối cùng cũng bắt được nó." Nam Cung Huyền ngồi bệt xuống đất, mồ hôi ướt đẫm cả trán.

Sinh vật lạ kia đang vùng vẫy không ngừng, cát bụi bay mù mịt, từ trong cổ họng phát ra những tiếng rít dài. Đáng tiếc, phần đầu của nó đã bị Thánh Kiếm xuyên qua, gắn chặt xuống đất.

"Đó là thứ gì vậy ?" Cô hỏi Khả Noãn.

[ Nó là một con Tinh Xà, có khả năng sử dụ ma pháp không gian. Thông thường, nó tạo hai lỗ hổng không gian thông với nhau, hai lỗ này cách nhau khá xa. Sau đó, phần đầu thông qua lỗ hổng để tấn công bất ngờ. Nếu như con mồi né tránh hoặc phản công thì nó cũng lập tức rụt lại. Bởi vậy, các cuộc tấn công của Tinh Xà rất khó phòng bị, hơn nữa con mồi phần lớn thường ngất trước khi thứ gì cắn mình. ]

"Làm gì với nó đây ?"

[ Nó là một tài liệu cực kì trân quý, chuyên dùng để luyện chề vũ khí. Vũ khí luyện ra tự thân liền có ma pháp không gian. ]

Nghe vậy, cô đem toàn thân nó lôi ra khỏi cái lỗ hổng. Thân mình vừa bị lôi ra hết, nó đã ngay lập tức tặng cô một cú quất đuôi cực mạnh. Nam Cung Huyền trong chớp mắt đã dịch chuyển ra xa khỏi tầm tấn công của nó. Dù sao nó cũng không phải kẻ duy nhất ở đây sở hữu ma pháp không gian. Cô dựng một cái chuồng đất đem nó nhốt lại, ngồi xổm bên ngoài nghe động tĩnh.

"Vì cái gì nó còn chưa chịu chết a ?" Ngồi chờ được một lát, cô đi tới bên người Thải Nhi, đem nàng ôm vào lòng.

Tựa người vào ngực cô, Thải Nhi nghĩ lại cảnh vừa nãy liền cảm thấy toàn thân run rẩy, nàng thậm chí còn tưởng chính mình phải chết. Cái miệng há to để lộ hai cái răng nanh nhọn hoắt bất ngờ xuất hiện từ sau lưng, tiếng thở phì phò sát bên tai, nước dãi nhỏ lên người lạnh buốt... Nếu không phải Nam Cung Huyền quyết đoán tấn công thì chắc lúc ấy trên người nàng đã nhiều thêm hai cái lỗ và nàng cũng không may mắn ngồi ở đây.

Mấy lần nó tấn công sau đó đều ngay lập tức bị cô phát hiện, nhưng không kịp phản sát thì nó lại mất tăm biệt tích. Đến cuối cùng, họ phải giả vờ lơi lỏng, đợi nó áp sát, cô liền liều mạng dùng tay không nắm lấy phần thân phía sau đầu ghì nó xuống. Còn nàng dù đang sợ hãi cũng nhanh chóng cầm lấy Thánh Kiếm cắm thẳng vào đầu nó.

Hai người ôm ấp hồi lâu mới thấy Thảo Dương Thú mang theo Thụ Yêu ra khỏi hang động. Thụ Yêu dường như đang khóc, có nước từ lá chảy ra, tí ta tí tách rơi xuống lông của Thảo Dương Thú. Hoá ra, con Tinh Xà kia sắp tiến giai, gặp nho nhỏ Thụ Yêu liền bắt đi. Thụ Yêu dọc đường liều mạng phản kháng, đứt mất một cái rễ, lá cùng thân đầy vết cắt. Nếu bọn họ đến chậm thêm chút nữa, Thụ Yêu rất có thể đã bị nuốt mất, cuộc chiến của họ chỉ biết càng thêm gian nan. Mà Thụ Yêu được cứu ra không còn toàn vẹn như bây giờ.

Con Tinh Xà rốt cuộc đã chết, nhưng vì phòng hờ, cô vẫn lấy dây buộc chặt nó, nhất là cái miệng hung hãn kia, sau đó ném nó vào không gian riêng của mình. Thải Nhi cũng đem Thảo Dương Thú cùng Thụ Yêu thu hồi trở lại, để cả hai có thể dưỡng thương. Cô đem nàng ôm lấy, theo đường cũ mà bay trở về. Tới nơi, hầu hết mọi người đều đã vào lều, chỉ còn vài người gác đêm bên ngoài. Hai người dự định riêng phần mình tắm rửa, thay đổi quần áo rồi mới đi tìm Nữ vương.

Những người khác chưa biết họ đã trở về, vẫn đang lo lắng chờ đợi. Đổng Vân Nhu cứ đi đi lại lại, miệng không ngừng lẩm bẩm, làm Vân Đan Sa La cùng Lạc Cẩm Y cực kỳ đau đầu. Long Thanh Hàn thì đã chìm đắm trong thế giới riêng, nhất thời tránh thoát ma âm tra tấn.

"Được rồi. Dừng lại đi."

"Nga..."

Bị la, Đổng Vân Nhu ỉu xìu ngồi xuống ghế, Nữ vương thở dài một hơi, đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương, chân mày vẫn nhíu chặt lại. Không gian yên tĩnh lại, Lạc Cẩm Y rốt cuộc có thể bỏ xuống hai chân vẫn che kín lỗ tai nãy giờ. Chỉ có điều, hiện tại nàng chỉ còn nghe thấy những tiếng ù ù trong tai. Bởi vậy, khi vừa thấy tấm màn che bị cánh tay quen thuộc vén lên, nàng không chút nghĩ ngợi mà phòng thẳng tới. Nam Cung Huyền không ngờ nàng lại làm vậy, vội vàng ngồi xổm xuống đỡ lấy tiểu hồ ly. Đối phương nằm ngửa lên, hai mắt mở to, bốn chân ôm lấy cái đuôi xù, cọ đầu vào ngực cô, có vẻ đáng thương lại vô cùng đáng yêu.

"Nàng đây là làm sao vậy ?"

"Bị Vân Nhu toái toái niệm làm ù tai. Ngươi cứ mặc kệ Xú Hồ đi."

Lạc Cẩm Y tuy rằng nghe chữ được được chữ mất, lại làm sao không đoán được Nữ vương nói gì, căm giận trừng nàng, nhanh nhẹn nhảy lên vai cô nằm yên, giả bộ mình là một cái khăn quàng cổ. Nam Cung Huyền đã quen thuộc, liền tuỳ ý nàng, đem chuyện báo lại cùng Vân Đan Sa La. Đổng Vân Nhu đợi nàng nói xong, liền chạy tới bên cạnh đem cô trên dưới sờ soạng qua một lần, sau đó giả vờ như không có chuyện gì. Đại não cô đã bị hành động lớn mật của nàng ta lộng ngốc, tạm thời đình chỉ hoạt động.

"Hanh, người quá yếu, bắt một con rắn cũng lâu như vậy."

Rõ ràng quen thuộc ngữ điệu, quen thuộc biểu tình, hành động lại sai tới vậy. Hiển nhiên chủ mưu đằng sau dùng đầu ngón chân đều đoán ra được.

"Không. Cần. Dạy. Hư. Người. Khác." Cô nhìn Nữ vương nghiến răng nghiến lợi mà nói.

"Đấy gọi là chia sẻ kinh nghiệm. Ngươi sinh hoạt sau này sẽ rất hạnh phúc nga~" Nữ vương là nhân tinh, đương nhiên không bị cô doạ sợ, còn trả lại cô một cái nháy mắt.

"Không cần. Cảm ơn."

Cô bóp trán thở dài, tự hỏi hiện tại chính mình đem Nữ vương cách ly có bao nhiêu khả năng thành công. Lúc trước đáng lẽ ra không nên để họ cùng Nữ vương học tập, để đến bây giờ chính mình chỉ có thể nghẹn. Thật không biết tiết tháo cùng đứng đắn của nàng ta đã chạy đi nơi nào. Nhìn biểu tình ảo não của cô đổi tới đổi lui, Vân Đan Sa La cảm thấy rất hảo chơi. Nàng mới không nói vì nhìn cô rối rắm mới làm ra những chuyện này. Rốt cuộc, sống hơn ba mươi năm, khoảng thời này là nàng qua được hài lòng nhất. Lười biếng có thể đem việc ném cho cô, nhàm chán liền đem cô câu dẫn, nhìn cô phản ứng giải trí. Thượng chiến trường, người này không cần nói liền toàn lực bảo hộ nàng, tuy rằng còn có những người khác. Nếu như ngay cả tính dục sinh hoạt liền làm tốt thì quả thực là một cái hoàn mỹ ái nhân. Đàng tiếc, điều kiện không cho phép, đối phương lại giống như bị lãnh cảm.

Nam Cung Huyền không biết Nữ vương suy nghĩ đã quải thập bát cong, còn cho rằng chính mình lãnh cảm rồi. Nàng hiện tại đang bận tranh thủ cùng Long Thanh Hàn câu thông, không cần lại tham gia một hồi huấn luyện địa ngục.

"Ngươi kiếm thuật còn yếu, khi chiến đấu dễ xảy ra sơ hở, phản ứng cũng chậm hơn người khác."

"Không cần a. Ta còn chưa chuẩn bị xong quà cho những người khác nữa."

"Lâu như vậy người còn chưa xong ?"

"Đương nhiên nha. Quà của mọi người đều thuộc loại thượng phẩm, nguyên liệu đã hiếm còn khó tìm. Thanh kiếm của ngươi được ta làm từ vảy cùng xương rồng, người khác nằm mơ đều không thể cầm."

Tuy cô chỉ nói thầm nhưng mọi người ở đây đều nghe được rõ ràng, đã biết chúng tinh quý, lại không ngờ chúng là độc nhất vô nhị. Cứ việc cô đầu óc dài quá một căn gân, nghiêm túc lại không biết nói lời ngon ngọt, họ cũng vô pháp kiềm chế chính mình càng ngày càng thích, thậm chí ái cô. Nam Cung Huyền hoàn toàn không cố ý làm họ cảm động, Nữ vương lại tình ý trán lan đối cô một trận mãnh hôn. Kết quả, cô ghét bỏ nàng thân chính mình một mặt nước miếng, bị nàng lại gặm lại cắn.

"Ngươi thuộc cẩu sao ?"

"Không, ta thuộc ngươi nha." Nữ vương vừa định tiếp tục, lại thân trúng một đống lông xù.

"Ngươi..." Nàng tức giận nhìn chăm chú kẻ phá đám.

Lạc Cẩm Y mặc kệ nàng, dùng đuôi che chắn mặt cô gắt gao, bản thân vươn đầu lưỡi lướt qua cổ Nam Cung Huyền. Trên cổ truyền tới cảm giác ướŧ áŧ khiến cô rùng một cái, vội đưa tay tách đầu nàng ra xa. Nữ vương canh chuẩn thời cơ đem tiểu hồ ly bắt lấy, cả hai lại bắt đầu tranh cãi với nhau. Đổng Vân Nhu tiến tới ôm chặt eo cô, cái gì cũng không nói. Cô từ trên nhìn xuống chỉ thấy đối phương nhỏ bé oa trong ngực mình, lỗ tai cùng cổ đã nhuộm một màu đỏ rực rỡ. Trên vai chợt nặng, hoá ra Long Thanh Hàn đem đầu nàng gục lên.

"Cảm ơn." Thanh âm thanh lãng, so thường ngày nhiều thêm một phần ôn nhu, dịu dàng.

"Không có gì. Sau này không cần nói những lời này."

"Ừm."

Thải Nhi đúng lúc này tiến vào, căn bản là không hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn tưởng rằng Nam Cung Huyền chuẩn bị đi làm chuyện gì đó rất nguy hiểm, tâm liền nhấc lên tới cổ họng.

Mười phút sau.

Nam Cung Huyền rốt cuộc giải thích đầu đuôi câu chuyện lại cho nàng nghe. Thải Nhi thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng ngực có thể buông xuống. Mọi người ngồi bên nhau nói chuyện, thảo luận tiếp công việc ngày mai. Nói được một nửa, bụng Nam Cung Huyền vang lên, Nữ vương sai người chuẩn bị bữa ăn khuya, phần lớn đều vào bụng cô. Dù sao cô vừa nãy tiêu hao rất nhiều sức lực, bữa tối cũng ăn chưa no, đánh nhau xong liền không còn lại gì. Ăn no rồi, cảm giác mệt rã rời kéo tới, cô cường chống một hồi liền gục đầu ngủ mất. Mọi người thương cô, cẩn thận thay cô tháo giày, đặt ngay ngắn lên giường, cẩn thận đắp chăn, làm xong mới tiếp tục nhỏ giọng thảo luận. Một đêm này, cô ngủ thật sự say.

___________

Sói: Buổi trưa vui vẻ :)