Vài ngày kế, Vân Đan Sa La bận rộn chỉnh đốn trị an, giới quan quân tại đây. Xét thấy ma pháp không gian dễ luyện tập nhất, Nam Cung Huyền dành hầu hết thời gian trốn trong phòng luyện tập. Đôi khi lại quá mức đầu nhập, Long Thanh Hàn buộc phải kề kiếm lên cổ uy hiếp cô mới chịu ăn cơm. Đổi lại trình độ của cô tăng vượt bậc, Khả Noãn cũng cho thêm vài bài luyện tập mới. Hiện tại có thể mở không gian riêng, Nam Cung Huyền càng thêm chuyên tâm nghiên cứu và luyện tập.
Đến ngày khởi hành, Nam Cung Huyền hứng khởi đứng trên mạn thuyền ngắm biển khơi. Thuỷ thủ đoàn cùng thuyền trưởng là những người tinh nhuệ, nhiều kinh nghiệm trong việc vượt Tường Bão. Địa điểm đó mang tên như vậy vì thường xuyên xuất hiện các cơn lốc xoáy trải dài thành hàng. Tương truyền rằng khi trận chiến cuối cùng kết thúc, Thần vì bảo vệ cho tộc Tinh linh đã dùng sức mạnh kêu gọi gió từ khắp mọi miền đất nước hội tụ về đây. Từ đó Tường Gió xuất hiện, che chở Thiên Đường Xanh khỏi những kẻ ngoại lai với mưu đồ thương tổn tộc Tinh linh.
Hiện tại, vào một khoảng thời gian đặc biệt trong ngày, khi Tường Gió biến mất, mọi người có thể lên đảo, thường là để trao đổi nhu yếu phẩm cùng thuốc men. Quan hệ của các ngư dân và Tinh linh được cải thiện từ sau khi Nữ vương kết hôn. Tinh linh vốn dĩ có tuổi thọ rất nhiều nhưng khi cùng tộc khác kết giao, đợi đến lúc đứa con được sinh ra, tuổi thọ sẽ bị rút nhanh đến cực hạn. Do đó, hoàng phu mới sớm mất, đem mọi tinh hoa truyền lại cho con gái mình.
Tận hưởng gió biển lành lạnh lướt trên da mặt, Nam Cung Huyền sảng khoái hít thật sâu, cảm giác tâm tình thả lỏng, dễ chịu không thiếu. Trái lại với cô, có người đang phải chịu đựng cơn say sóng hành hạ. Đổng Vân Nhu lần đầu tiên cảm nhận cơ thể vô lực đến vậy. Dạ dày luôn cuồn cuộn theo từng nhịp lên xuống của con tàu, đầu óc quay cuồng, mọi vật đều trở nên mơ hồ. Rõ ràng muốn đi thẳng, cơ thể cứ nghiêng sang hai bên, thậm chí đứng thẳng cũng không làm được.
"Này, không sao chứ ?"
"Không... có gì !" Không cần để người khác thấy mình yếu đuối.
"Mặt ngươi xanh lắm đấy."
"Đã bảo là chẳng sao rồi mà. Ngươi thật phiền !"
"Mệt quá ! Khó chịu quá ! Phải nhanh chóng về phòng thôi."
Nhìn cô nàng cứng đầu như vậy, Nam Cung Huyền thật sự hết cách, ôm trán thở dài. Cô còn chưa kịp nói gì nữa thì người kia đã ngã xuống boong tàu rồi, đành vội vàng chạy tới xem thử.
"Ngươi, tới bế nàng đi !" Vân Đan Sa La ra lệnh cho Nam Cung Huyền.
"Ui, sao lại là ta... thần ?" Vốn theo thói quen không dùng kính ngữ nhưng dưới hàng loạt ánh mắt 'quan ái' bắn tới đây, cô thấy mình nên sửa miệng lại mới tốt.
"Bởi vì chỉ có ngươi thích hợp nhất." Thánh nữ không phù hợp, Long Thanh Hàn tương đối không thích cùng người khác tiếp xúc gần, nữ hộ vệ là người xa lạ, còn lại đều là nam nhân.
Nam Cung Huyền nghe vậy phải nhận mệnh, khom người xốc bế Đổng Vân Nhu lên, hướng phòng nàng ta mà đi. Rõ ràng ôm thêm một người như vậy, cước bộ của cô vẫn thật vững vàng, chẳng có nửa điểm mệt nhọc.
Đổng Vân Nhu trong cơn mơ màng cảm giác được mình rơi vào một cái ôm ấm áp, cả người đều thoải mái không thiếu. Mệt mỏi theo thời khắc nàng buông lỏng liền đánh ấp, hai mắt dần nặng trĩu, không bao lâu đã thiếp đi. Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn bên tai, Nam Cung Huyền thở dài trong lòng.
"Đây là suy yếu tới mức nào."
Cô cẩn thận đem người đặt lên giường, dịch hảo góc chăn, để Thải Nhi kiểm tra cho. Nhìn cảnh tượng này, cô không khỏi nhớ tới những ngày còn ở 'nhà'. Một con ma bệnh như cô, bệnh viện từ lâu đã biến thành nơi cô sống. Vài ba hôm sẽ lại nằm trong căn phòng bệnh quen thuộc, làm đủ loại kiểm tra. Ngày còn nhỏ, mỗi khi đi học về, cô đều đến bệnh viện, học bài, làm tác nghiệp đều ở đó. Nếu có gì không biết có thể hỏi mọi người trong phòng hoặc bác sĩ, hộ tá đều được. Kết quả cô quen biết với rất nhiều người, khả năng giao tiếp cũng tốt.
Nhưng cũng vì vậy, việc quen dần cách nói chuyện với người lớn như một bức tường ngăn cách đứa trẻ như cô khỏi những người bạn cùng trang lứa. Trưởng thành sớm làm cô nhận ra hiện thực của thế giới này, có thể đọc hiểu cảm xúc thật, biết khi nào họ nói dối. Điều đó càng làm cô muốn tránh xa tất cả, nguyện ý cô lập chính mình cũng không chấp nhận bản thân hoà nhập vào thế giới đó. Bệnh tật thì sao ? Suốt ngày chỉ biết rút mình vào góc đọc sách thì thế nào ? Vô số lời ác ý quanh quẩn bên tai như âm hồn lôi kéo cô vào hố sau tuyệt vọng. Đã từng có lúc cô nghĩ sao mình không sớm rời khỏi thế giới này một chút nhỉ ? Sự tồn tại của bản thân chỉ đem tới đau khổ cho người mà cô quan tâm thôi. Rồi vài chuyện xảy ra, cô dần chống lại tử thần, kiên quyết giành lấy từng giây của sự sống.
"Huyền, Cung Huyền, chủ nhân... "
"Là ai ? Ai đang gọi tên mình ?"
Nam Cung Huyền bừng tỉnh khỏi những dòng suy nghĩ, nhìn thấy mọi người mặt trên lo lắng nhìn mình, ngay cả Khả Noãn cũng xuất hiện.
"Làm sao ?"
"Em có chỗ nào khó chịu không ? Khi nãy sắc mặt em nhìn không tốt lắm."
"Không có gì. Chỉ nghĩ tới vài chuyện ngày còn nhỏ thôi cùng một chút nhớ nhà." Cô cười đạm, nói ra thực nhẹ nhàng.
[ Chủ nhân muốn trở về nguyên bản thế giới sao ? ]
"Liệu còn có thể trở về sao ?"
[...] Khả Noãn trầm mặc, không cho bất cứ đáp lại nhưng cô biết đáp án. Có thể ! Chỉ là mọi kí ức của cô cùng mọi người sẽ bị xoá sổ mà thôi. Vậy cũng tốt. Đợi sau này khi mọi chuyện kết thúc, nếu chẳng còn gì lưu luyến tại nơi đây, vậy thì dù có rời đi cũng không khiến ai phải đau khổ.
Biết chính mình đợi ở đây càng làm bầu không khí thêm nặng nề, Nam Cung Huyền đứng dậy rời đi, lưu lại một bóng lưng cô độc. Những người trong phòng nghĩ rằng chuyện này sẽ như hạt mầm gieo vào lòng họ. Đợi đến lúc nhận ra, nó khiến họ làm ra một quyết định điên rồ mà chính người trong cuộc cũng ngỡ ngàng. Thật lâu sau đó, khi nhớ đến, giả sử lúc này cô vẫn trưng ra bộ mặt tươi cười hay vô cảm thường ngày, hẳn họ sẽ đánh mất cái tên làm người ta vừa hận vừa yêu này.
Ngày hôm sau, mọi người đều lựa chọn quên đi chuyện này, nên hưởng thụ thì hưởng thủ, phải chịu thống khổ vẫn không cách nào giảm bớt. Nam Cung Huyền thấy rất lạ, trừ bỏ cô nàng ngạo kiều kia thì ai cũng khoẻ mạnh, vậy mà chỉ có mình cô bị oán giận. Làm nội tâm cứng rắn của cô cũng không chịu nổi nữa, chỉ muốn hét lên thật bất công.
"Không cần như vậy nhìn ta."
"Ta thích !"
"Còn nhìn ta sẽ bỏ ra ngoài."
"Ngươi dám ? Nữ vương đã ra lệnh. Hơn nữa, người nghĩ mình đấu lại kiếm pháp của Long Thanh Hàn sao ? Người ta được mệnh danh là Đệ nhất kiếm sĩ, không phải loại tân binh như Long Ngạo Thiên đâu." Tuy bệnh tới mức không thể xuống giường, kĩ năng miệng pháo của Đổng Vân Nhu như cũ đầy điểm.
Nhớ tới lưỡi kiếm lạnh như băng của Long Thanh Hàn, Nam Cung Huyền không khỏi lạnh run. Chẳng hiểu người này mấy ngày nay bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, một lời không hợp liền động thủ. Nếu không phải cố kỵ trên tàu động thủ dễ chìm thuyền, nàng ta đã cho cô lãnh cơm hộp từ sớm. Quá rảnh rỗi, Nam Cung Huyền ngẫm lại toàn bộ cốt truyện, tuy đến Thành phố Biển sớm hơn nguyên tác, thời gian nán lại đã làm cuộc khởi hành xuất phát cùng thời điểm trong truyện. Trên biển thì chỉ có học tỷ bị say sóng, nam chủ xung phong lãnh trách nhiệm chắm sóc, hai người bồi dưỡng tình cảm một phen. Rồi tiểu cô ghen, Nữ vương ghen, nam chủ hoa ngôn xảo ngữ một phen lấy lòng mỹ nữ.
Sau đó bị U hồn tập kích, mọi người nhất thời không kịp phản ứng lâm vào tình trạng nguy hiểm. Nam chủ đánh một hồi thì mở bàn tay vàng, còn hoa hoa lệ lệ cứu giúp một Tinh linh. Nhưng hắn vì lo lắng lão bà, tạm thời buông xuống sắc tâm, để người rời đi.
Đến lúc lên đảo, đủ loại nguy hiểm nối tiếp nhau xuất hiện, lạc đường, nhiễm độc, lọt bẫy... Rồi Nữ vương trúng xuân dược cùng nam chủ quay cuồng các loại. Sau khi đến Tinh linh tộc, biết thân phận thiếu nữ lúc trước lại nhấc lên một hồi truy lão bà, mở rộng hậu cung làm người ta ứa gan.
Càng nghĩ càng đau đầu, Nam Cung Huyền tin tưởng nội dung vở kịch sẽ tiến hành theo hướng đi định trước. Không thể ngăn cản, chỉ có thể nghĩ biện pháp đối phó.
"Khả Noãn, hiện tại có cách nào giúp mọi người tuỳ thời có thể liên lạc với ta hay không ?"
[ Đang tra cứu... Đinh. Đã tìm thấy một kết quả: Hộ vệ tinh thạch.
Hộ vệ tinh thạch được chế tác bằng cách ngưng thụ ma pháp thành thực thể dạng tinh thể. Có tác dụng kết nối với người tạo ra và bảo hộ người sử dụng nó. Năng lực bảo vệ tuỳ thuộc vào loại ma pháp được dùng. Có thể nâng cấp khi năng lực người chế tác nâng cao.
Độ khó (Xét theo năng lực): 3 sao ]
"Ui, ta đi làm chút đồ vật, ngươi ngoan ngoãn nằm yên đó đi." Nói xong liền tiến vào không gian.
"Khả Noãn, tác dụng riêng của từng loại ma pháp là gì ?"
Vì lý do đặc thù, ở trong không gian, Khã Noãn có thể huyễn hoá hình người. Cứ nghĩ bộ dạng kia nhìn khá giống nam, biến đổi xong mới phát hiện đó là một nữ hài trạc tuổi mười một, mười hai. Tóc mang màu nắng, thật dài quá lưng, uốn lượn như sóng, mềm mại tựa mây. Mắt to tròn, lung linh với màu cam chạng vạng, làm người ta không khỏi đắm mình vào đó. Làn da trắng ngần, không chút tì vết, trên người vẫn khoác bộ trang phục quen thuộc. Đôi cách trắng rũ xuống sau lưng, theo mỗi bước đi lại nhẹ nhàng rung động.
[ Hoả: thiêu đốt - Thuỷ: cản trở
Phong: tăng tốc - Thổ: phòng vệ
Mộc: trói buộc - Quang: chữa thương
Thời không: dịch chuyển tức thời
Lôi: tê liệt - Băng: đóng băng ]
"Nếu muốn bổ sung năng lượng ma pháp cho Đá thì làm thế nào ?"
[ Chủ nhân có thể sử dụng ma pháp của mình hoặc viên đá tự hút từ môi trường xung quanh. ]
"Tiện lợi thật. Vậy muốn sử dụng chúng thì sao ?"
[ Những viên đá này sau khi nhận chủ sẽ kết nối với tâm trí người đó. Chỉ cần người đó cảm giác bản thân gặp nguy hiểm tới tính mạng, chúng sẽ tự kích hoạt. ]
Đã biết được những gì cần biết, Nam Cung Huyền bắt tay vào chế tác theo công thức của Khả Noãn. Tuy nhiên, với trình độ của cô hiện tại không ít lần thất bại. Hoả thạch thì phát nổ làm mặt cô biến đen, Phong mất kiểm soát khiến tóc rối bù như tổ quạ, Quang phát ánh sáng không ngừng làm người loá mắt,... Khả Noãn đứng ngay bên cạnh cũng bị liên luỵ, chật vật không chịu nổi.
[ Chủ nhân, nam chủ mưu đồ gây rối ! ]
Khả Noãn đột nhiên lên tiếng doạ Nam Cung Huyền giật mình, ma pháp đưa vào quá nhanh, vượt quá giới hạn. Càng tệ hơn lúc này cô đang ngưng tụ Lôi thạch, các tia sét ầm ầm đánh ra, không gian chống đỡ không bao lâu thì tan vỡ.
Bên ngoài, Long Ngạo Thiên cảm giác bản thân đã bình phục từ trận đấu hôm trước, lập tức muốn tìm tiểu cô trò chuyện. Khi ngay qua phòng Đổng Vân Nhu, vô tình liếc mắt tới thiếu nữ suy yếu trên giường, tâm không khỏi dâng lên du͙ƈ vọиɠ muốn bảo vệ. Hắn chải chuốt lại vẻ ngoài, bày ra bộ dạng thân sĩ tiến vào bắt chuyện. Trò chuyện câu được câu không, hắn nhìn thấy làn da trắng nõn như ngọc, tay ngứa ngáy muốn chạm thử. Đưa chén nước cho nàng, hắn giả vờ cầm không vững, làm nước thấm ướt một mảng trên người Đổng Vân Nhu. Thừa dịp nàng không thể phản kháng, hắn lộ vẻ mặt áy náy, bày tỏ muốn lau giúp để chuộc tội. Mắt thấy chỉ còn vài li có thể chạm tới, một tia sét từ sau lưng xoẹt qua kèm theo giọng nói của ác ma vang lên.
"Ngươi đây là muốn làm gì ?"