Đại Ma Vương Thỉnh Giữ Lấy Mạng

Chương 12




Khi Thải Nhi tỉnh lại thì mặt trời đã đến phía tây chân trời. Nàng cẩn thận rời giường trách cho đánh thức người bên cạnh. Vén rèm ra ngoài, nhìn bầu trời nhuốm màu cam, tâm tình không khỏi có chút nghĩ suy. Những suy nghĩ giấu kín trong lòng nhẹ nhàng xao động, nhấc lên từng đợt sóng triều.

"Thánh nữ !" Đột nhiên vang lên tiếng ai đó cắt ngang dòng suy tư, nàng nhanh chóng bình ổn lại.

"Xin hỏi có chuyện gì ?"

"Nữ vương truyền lời rằng Nam Cung Huyền đã tỉnh thì chúng ta có thể bắt tay vào thu xếp hành lý, chuẩn bị khởi hành."

"Ta đã biết. Cảm ơn." Thải Nhi vừa dứt lời người đó liền lập tức rời đi.

Nghĩ tới lúc Nam Cung Huyền tỉnh lại sẽ đói bụng, nàng liền hướng phía bếp đi tới. Đầu bếp thấy Thánh nữ xuất hiện thì tỏ rõ thái độ cung kính, tuỳ ý để nàng chọn món ăn. Thải Nhi cùng họ nói vài câu rồi lựa một số món thanh đạm mang trở về.

Chờ Thải Nhi bước vào lều, Nam Cung Huyền cũng vừa vặn thức, đang tội nghiệp mà xoa cái bụng đói meo của mình. Nhìn thức ăn nóng hổi, hai mắt cô sáng lên, tham trùng biểu tình mạnh mẽ.

"Được rồi. Mau rửa mặt rồi chúng ta cùng ăn."

Thải Nhi buồn cười trước hành động của cô. Ngượng ngùng gãi đầu, Nam Cung Huyền đem chính mình thu dọn hảo liền không khách khí động đũa, thỉnh thoảng sẽ gắp vài miếng đặt vào chén Thải Nhi, thúc giục nàng cùng ăn. Lấy tốc độ nhanh nhất quét sạch một bàn đồ ăn, cô thoả mãn vỗ bụng, đánh một tiếng nấc.

"Ăn no."

"Tốt lắm. Em mau trở lại trên giường nằm đi."

"Mới không cần. Em không phải là heo."

"Ngoan, em vừa bình phục, cần phải tĩnh dưỡng."

Nam Cung Huyền không phục nhưng cũng không dám trái lời, bẹp miệng nằm trên giường lăn qua lăn lại. Nháo một lát thấy không ai để ý, cô đành thành thật rút vào trong chăn, chỉ lộ mỗi cái đầu bên ngoài. Nằm không rất nhàm chán, cô nằm được một lúc liền bật dậy chạy đi cầm một quyển sách thuốc, rồi lại chạy trở lại giường đọc. Càng đọc càng hăng say, thời gian trôi qua cũng chẳng để ý, phải đợi đến khi một bàn tay trắng nõn che lại trang sách mới miễn cưỡng rời mắt.

"Trời đã khuya, đi ngủ thôi."

Nam Cung Huyền gật gật đầu, đem sách thả lại trên bàn, lần nữa vệ sinh. Xong xuôi cô lên giường, rất tự nhiên ôm lấy Thải Nhi mà ngủ. Thải Nhi hiện tại đã quen thuộc việc này, điều chỉnh cơ thể tìm vị trí thoải mái cũng nhắm mắt lại.

Qua hai ngày kế, Nam Cung Huyền đã hoàn toàn khoẻ mạnh, bay nhảy như chim trời. Vân Đan Sa La thấy vậy liền ra lệnh lập tức xuất phát, hướng tới Thành phố Biển. Nam Cung Huyền nhìn đoàn người trừ bỏ nam chủ, nữ chủ cộng bản thân chỉ có thêm sáu người, đều là bậc tinh anh lão luyện dưới trướng Nữ vương. Mười hai người tất cả được chia ra làm hai xe, nữ một xe nam một xe. Cô cảm giác được tầm mắt nóng bỏng như thiêu đốt của nam chủ bắn về phía mình. Quay đầu nhìn lại, Nam Cung Huyền mới để ý thấy hắn so với trước càng thêm nảy nở, cường tráng. Cũng không thể trách cô, mỗi ngày không phải luyện tập chính là vây quanh các mỹ nhân nói chuyện phiếm, đâu dư thời gian tới chú ý hắn.

Long Ngạo Thiên vừa thấy Nam Cung Huyền đã suýt không kìm được ý nghĩ tiêu diệt cô. Nữ nhân nơi này không nhiều, có sắc có tài càng hiếm hoi, đối tượng hắn vừa mắt đều bị tên kia cướp hết mọi chú ý. Ngay cả Tiểu cô đối với chuyện của hắn cũng chỉ nói vài câu liền lạnh nhạt rời đi. Trái lại Nam Cung Huyền vừa ngã bệnh liền muốn đi thăm. Hắn không biết thực lực cô mạnh tới mức nào nên vẫn không dám tuỳ tiện hành động. Bất quá hắn sẽ không để một đứa trẻ choi choi qua mặt mình. Lần ra ngoài này chính là cơ hội tốt để hắn thể hiện tài năng bản thân.

Tâm tư nam chủ Nam Cung Huyền không mấy để tâm bởi theo nguyên tác ít nhất tam quan hắn đủ tốt để không chơi trò ngáng chân. Với lại bây giờ cô bận cảnh giác bọn U hồn nhảy ra tập kích bất ngờ. Họ đi được hai ngày chưa hề gặp chuyện nguy hiểm, nhưng lúc này lại ẩn ẩn cảm giác bất an. Hiện tại đoàn xe đang đi trong rừng rậm, dù mặt trời trên đỉnh đầu cũng chỉ vài vệt nắng lẻ loi xuyên thấu qua tán lá dày đặc. Và cô cảm nhận được Hắc khí lởn vởn trong không khí tuy rất yếu ớt.

"Có chuyện gì sao ?" Nữ vương thấy thần sắc cô không ổn, chân mày nhíu lại liền hỏi.

"Có U hồn quanh đây."

Nghe vậy, bầu không khí trong xe lập tức trầm trọng, họ biết chuyện này nguy hiểm tới mức nào. Vân Đan Sa La đã gặp một lần tập kích suýt bỏ mạng, không nghĩ gặp lại cảnh đó lần hai, nàng lập tức hạ lệnh để mọi người cảnh giác, đồng thời tăng nhanh tốc độ ra khỏi đây. Có lẽ bị hành động của bọn họ làm bất ngờ, lũ U hồn không kịp phản ứng đuổi theo, Nam Cung Huyền cảm giác Hắc khí càng thêm mờ nhạt rồi biến mất.

Ra tới đường chính, thần kinh căng thẳng được thả lỏng tạm thời ngừng không ai dám buông tha cảnh giác. Trong lúc nghỉ ngơi, Nam Cung Huyền ngồi ngẫm lại cốt truyện. Theo đó, nếu họ không phát hiện bị U hồn bám đuôi thì đến khi mặt trời khuất bóng đoàn người vẫn chưa ra khỏi rừng liền bị tập kích. Còn bây giờ có được sự cảnh báo của cô, họ đã đề phòng sẵn, địa điểm dừng chân cũng khác biệt nhiều. Nếu bọn chúng muốn tấn công nhất định phải dè chừng khu vực trống trải này.

Ăn lương khô, nghỉ ngơi chốc lát để hồi sức, đoàn người tiếp tục khởi hành, vừa đi vừa thảo luận biện pháo đối phó. Bất tri bất giác trời đã về chiều đành ngừng lại ven một hồ nhỏ, Thải Nhi cùng một Ma pháp sư hệ Hoả chuẩn bị cơm tối. Vài người khác đem thức ăn và nước uống cho hai con Thạch tê kéo xe. Nam Cung Huyền theo chân một nhóm khác rà soát xung quanh, thuận tiện đặt vài cái bẫy nhỏ. Còn lại đều tập trung lại thảo luận tiếp.

Trong lúc đặt bẫy, Nam Cung Huyền phát hiện một loại thảo dược kì lạ nhưng không nhớ được tên, cô lấy chiếc mắt kính ra đeo. Chưa biết nó là thứ gì liền nghe tiếng mọi người hô trở về. Nội tâm giãy giụa giữa hai lựa chọn, cuối cùng bắt buộc chứng phát tác, cô phất tay ra hiệu để họ đi trước rồi quay lại nghiên cứu. Kết quả là phí công, loại này cô chưa đọc qua nên không biết. Bất quá Khả Noãn trong không gian bảo nó không độc, cô liền quyết tâm mang trở về. Nào ngờ chưa chạm vào được, cái cây đã cuộn rễ bỏ chạy.

"Hả ? Cây biết đi ?" Nam Cung Huyền khó tin dụi mắt "Quả nhiên thật sự biết bỏ chạy. Ta không tin không bắt được ngươi."

Sau đó cô lao vào vật lộn cùng cái cây quái dị, không ít lần phải 'vồ ếch' đau đớn, quần áo lấm lem buồn đất. Sau bao phen thất bại, cô cuối cùng cũng chộp được, gắt gao nắm trong tay không buông. Lê tấm thân tàn trở về tụ họp cùng mọi người, tình trạng của cô doạ họ giật nảy. Nhất là Đổng Vân Nhu ra vẻ ghét bỏ, đuổi cô nhanh nhanh đi tắm. Nam Cung Huyền chỉ kịp ném thứ sinh vật kia cho Thải Nhi liền bị đẩy xuống hồ, quần áo đều chưa cởi ra.

"Ôi trời, người này không những ngạo kiều, còn rất hung dữ nữa."

Ngâm nước một phen, Nam Cung Huyền lên bờ, so với khi nãy càng thêm chật vật. Một Ma pháp sư hệ Phong tốt bụng giúp cô thổi khô, chính là lực gió có điểm mạnh, mái tóc vốn mềm mại liền bị biến thành ổ quạ. Đám người còn lại không khách khí đều nở nụ cười trêu chọc, thậm chí băng sơn như Long Thanh Hàn cũng cong cong kéo môi. Nội tâm triệt để vỡ nát, cô tuỳ tiện cầm lấy phần của mình ăn, giả làm người vô hình.

Cười đủ rồi, bầu không khí cũng chẳng áp lực như trước, Nữ vương đem lực chú ý đặt lên thứ Nam Cung Huyền mang về. Đó là một thứ củ màu trắng dài chừng mười phân, phía trên có một cái lá với cuống dài cùng một bông hoa tí xíu, bên dưới là bốn cái rễ mập mạp chia thành bốn hướng.

"Đây là thứ gì ?"

"Ừm... Đây là mầm non một loại Thụ yêu, trong sử sách từng kể rằng loại này khi còn nhỏ thường ẩn sâu trong đất, một tháng chỉ ló cái lá của mình vào ngày rằm. Hơn nữa nó có tốc độ phi thường nhanh, nhiều người thử bắt đều bỏ cuộc. Lúc lớn lên thì quả và hoa của nó có rất nhiều tác dụng nhưng giờ đây loại Thụ yêu này sở hữu vũ lực lớn thêm vào đó là khí mê tạo ảo giác nên rất khó thu hoạch.

"Vậy là đứa nhỏ này chộp được món tiện nghi lớn rồi. Có điều muốn trồng thứ này thì làm sao ?"

Nếu như bình thường, họ chỉ cần mang đi trồng, mỗi ngày ra chăm sóc là được. Còn bây giờ đang đi du hành, mang theo thứ này thật sự không dễ dàng.

"Chúng ta chỉ cần kiếm thứ nào đó đủ dài để khi cho đất vào thì lấp kín được nó là ổn."

Mọi người nghe vậy liền tản ra tìm kiếm các vật dụng mang theo. Kết quả thật sự có đồ vật thoả yêu cầu nhưng...

"Không thể !" Nam Cung Huyền cương quyết giữ chặt chiếc giỏ của mình. Thứ này là một vật phẩm hệ thống tặng, có tác dụng giữ tươi cực kì hiệu quả. Giờ phải đưa cho nó không đành lòng chút nào.

"Tôi biết tác dụng của chiếc giỏ. Nó thật sự hữu ích trong việc này. Đáng lí ra dùng không gian cũng được nhưng lại khiến chúng ta không thể theo dõi tình trạng thụ yêu. Nếu xảy ra chuyện nhất định trở tay không kịp. Do đó chiếc giỏ đó là lựa chọn thích hợp nhất." Long Thanh Hàn còn chịu khó cùng cô giảng đạo lý chứng tỏ trình độ coi trọng của mấy người này.

"Được rồi. Đợi tôi lấy đồ đạc ra."

Sau đó trước sự ngạc nhiên của cả bọn, Nam Cung Huyền lôi ra nào thịt, nào cá, còn có một ít rau củ tươi ngon. Sau đó nhận mệnh đem thứ đáng ghét kia thả vào, giữ cuốn lá của nó ló ra khỏi miệng giỏ, thêm đất, còn cẩn thận tưới nước. Mọi người nhìn gương mặt cô rõ ràng là ghét bỏ, cứ tưởng thô bạo nhanh chóng, không nghĩ tới lại nhận chân làm việc. Cảm giác có chút vi diệu.

Thời gian tiếp tục trôi, tất cả đều chuẩn bị nghỉ ngơi, vì Thải Nhi và Nam Cung Huyền đều có khả năng chống lại Hắc khi cho nên hai người được phân ra hai ca. Thải Nhi canh ca đầu, Nam Cung Huyền trải chăn trên đất,phân phó Khả Noãn gọi cô dậy, nằm một chút liền ngủ, hẳn là do cuộc vật lộn khi nãy đã tiêu tốn nhiều năng lượng trong cô.

Thải Nhi buồn chán ngắm trời đêm, những người khác sẽ không tuỳ tiện cùng cô trò chuyện như em ấy. Nghĩ trăng đêm nay rất tròn, nàng thả Thảo Dương Thú ra ngoài. Nó thích thú cọ đầu vào tay nàng vài cái, rồi chạy quanh tìm thảo dược. Sau đó ánh mắt liền bị cái lá của Thụ yêu hấp dẫn, mon men lại gần. Có lẽ cảm nhận nguy hiểm rình rập, Thụ yêu lập tức rút cái lá vào trong giỏ. Thảo Dương Thú cứ chăm chăm nhìn vào, không cũng không thèm động, cứ như bị đông cứng tại đó.

Cho nên lúc Nam Cung Huyền đổi ca bắt gặp được cảnh tượng kì quái đó, cô lắc lắc đầu, ý đồ làm mình tỉnh táo lên. Đến bên Thải Nhi, nhẹ huých nàng, chỉ tay ra hiệu cho nàng đi ngủ. Thải Nhi nhìn cô một lát, đứng dậy hướng phía đó đi tới. Nam Cung Huyền bị gió lạnh làm run rẩy, trên người nhiều thêm một cái chăn.

"Cẩn thận. Đừng để mình cảm lạnh."

Quay lại nhìn, cô thấy Long Thanh Hàn, liền tặng nàng một nụ cười sáng lạn, vỗ vỗ chỗ bên cạnh bảo nàng ngồi cùng mình. Hai người cứ yên lặng ở bên nhau suốt một đêm lại không cảm thấy ngượng ngạo chút nào. Quan hệ lại được cải thiện một chút, ít nhất Long Thanh Hàn cảm giác hận cô đã giảm chút rồi.