Đại Ma Đầu

Chương 466: Đạo sinh tồn (hạ)





Vì thế, hạ được huyết vốn cũng không thiếu. Điều này cũng là nguyên nhân căn bản khiến hắn có thể tiêu diêu tự tại cho tới giờ.

Hắn cũng nhìn ra được, Lôi Động có tâm tư cùng hắn giao hảo. Lôi Động này chính là đệ tử hạch tâm của đỉnh cấp tông phái Âm Sát Tông nổi tiếng ở Khang Châu, trong nhà lại có hậu đài cường ngạnh là tu sĩ Nguyên Anh, như vậy liền khác với tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thương rồi. Cùng hắn tương giao, mặc dù có khúc mắc, nhưng lần này quả thật đã nhận nhân tình của hắn, mặt khác dựa vào xuất thân của hắn, tương giao coi như là một loại đầu tư. Bởi vì có thể khiến cho tu sĩ Nguyên Anh trong nhà ân sủng như thế, không tiếc các loại đồ vật cực phẩm mà ném hết vào người trẻ tuổi như hắn, nhất định là vô cùng tốt. Nói không chừng hai ba trăm năm sau hắn có thể thành Nguyên Anh cũng nên. Nếu không, cũng có thể tại Khang châu lôi kéo chút quan hệ a.

Về phần tiểu tử này cùng mình có một chút cừu hận... Bạch Cốt Ma Quân cũng đã thoáng nghĩ qua, dù sao hắn cũng đã vì bổn sự của mình, cùng mình bỏ chạy, ân oán vốn nên xóa bỏ. Như vậy chính mình ngược lại không nên canh cánh trong lòng nữa.

Đương nhiên, tư duy con người cũng có đôi khi kỳ quái như thế. Ngang cũng là một mặt, thẳng cũng là một mặt. Bạch Cốt Ma Quân sở dĩ có thể cân nhắc theo hướng tốt như thế, cũng là do biểu hiện hậu đài và thực lực tiềm lực của Lôi Động, tự nhiên cũng không thể bỏ qua công lao. Nếu không cùng là thân phân tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lại làm sao có thể thật sự kết giao như vậy?

Sau khi nghĩ thông suốt, Bạch Cốt Ma Quân đối với Lôi Động tự nhiên không chút khách khí rồi, lạnh nhạt nói:

- Bản tôn trên người vốn mang hơn mười miếng linh thạch, vừa vặn mấy ngày nay tiêu hao hầu như không còn. Về phần Nhân Uân Đan này, đối với bản tôn tác dụng không lớn.

Dứt lời, lăng không nhiếp tới cực phẩm linh thạch, liền trực tiếp nhắm mắt bắt đầu dưỡng khí trong Ác Quỷ Chướng của Lôi Động, thể hiện một lòng tín nhiệm đối với hắn.

Lôi Động thấy vậy, trong lòng cũng có chút vui vẻ. Nhìn ra lão ma này đã bị nhân tình của mình cảm hóa rồi. Nếu không cũng sẽ không có tư thái như vậy. Đương nhiên, hắn ngồi tĩnh toạ như thế, Lôi Động biết hắn tuyệt đối sẽ không để mình có cơ hội thừa dịp rồi. Dù sao cũng không phải người ngu đúng không? Nếu trong lòng mình thật sự có quỷ, chỉ sợ sẽ gặp nhiều thua thiệt, không thì cũng vô cùng nguy hiểm. Có trời mới biết, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ tại thời điểm suy yếu, sẽ có bao nhiêu thủ đoạn bảo vệ tánh mạng?

Thả lỏng tạp niệm trong lòng, uống một viên Nhân Uân Đan, phân ra một nửa tâm thần tiếp tục dùng Ác Quỷ Chướng phi hành, một nửa còn lại mau chóng khôi phục chân khí.

Một lúc sau, trời đã hoàn toàn chuyển đen. Thừa dịp ban đêm gió lớn, chính là thời điểm Ác Quỷ Chướng ẩn giấu. Lôi Động tăng tốc lần nữa, dùng Ác Quỷ Chướng hướng đại sơn mạch mà đi. Lại là hai ba canh giờ sau, Lôi Động đã ở khu vực biên giới sơn mạch, kiếm được một sơn động để ẩn nấp. Trực tiếp điều khiểu Ác Quỷ Chướng tiến vào. Nhảy xuống khỏi Ác Quỷ Chướng, Lôi Động triệu hồi Phệ Hồn Ảnh Hổ và Quỷ Tướng, để chúng tiềm phục tại cửa ra vào huyệt động. Bây giờ hắn mới bắt đầu an tâm khôi phục chân khí. Sáng hôm sau, chân khí Lôi Động đã hoàn toàn khôi phục, cả người sảng khoái tinh thần không thôi. Nguy hiểm liên tiếp, nhất là bị Bạch Cốt Ma Quân cưỡng bức chạy trối chết, ngược lại đã kích phát không ít tiềm lực của hắn, hắn thoáng cảm giác được bình cảnh có chỗ đột phá.

Đương nhiên, loại cảm giác này còn thập phần yếu ớt. Nhưng dù vậy, cũng đã làm cho người hắn hưng phấn không thôi. Bởi vì một khi xuất hiện loại cảm giác này, thường sau đó sẽ trở nên ngày càng mãnh liệt, đây chính là dấu hiệu đột phá.

Bất quá, Bạch Cốt Ma Quân kia cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Vẫn ngồi trên Ác Quỷ Chướng luyện khí, mí mắt đóng chặt, toàn thân nửa điểm cũng không động đậy, phảng phất như là người ở thời kỳ thái cổ, hơn nữa bộ dạng như là vĩnh viễn ngồi đó. Thực lực cảnh giới kém khá xa, không biết hắn là thăm dò hay là thật sự ngồi đó điều trị đây a?

Tóm lại, Lôi Động đã quyết định nịnh nọt, tự nhiên sẽ nịnh nọt đến cùng. Giả vờ giả vịt, bắt đầu làm bộ dạng nơm nớp lo sợ, tư thế giúp đỡ hộ quan. Thần niệm hướng chung quanh không giây phút nào không kiểm tra. Tuy nói nơi này là biên giới đại sơn mạch, nhưng trong đại sơn mạch lại hung tàn cũng không rõ vị trí tọa độ. Biên giới có khả năng xuất hiện yêu thú a. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Quả nhiên, sau bảy tám ngày. Trong phạm vi thần niệm của Lôi Động, xuất hiện một tia xúc động nhàn nhạt, như có như không, như ẩn như hiện. Nội tâm hắn liền có chút xiết chặt, càng xúc động như thế, càng không thể xem nhẹ. Một ít yêu thú rác rưởi thô bỉ, ngược lại sẽ khiêu khích động tĩnh rất lớn. Thường thường ở loại tình huống này, rất có thể yêu thú so với mình lợi hại hơn rất nhiều, có nhiều khả năng là yêu thú Kim Đan kỳ.

Nhưng Lôi Động ngược lại muốn đi chém giết một phát, chỉ là cân nhắc nếu ở chỗ này động thủ, có thể kinh động đến Bạch Cốt Ma Quân. Hơi do dự một chút, lại đành thôi. Nhưng chính vào lúc này, bên tai truyền đến một thanh âm ôn hòa:

- Muốn đi giết liền giết đi, thương thế bản tôn không còn đáng lo ngại nữa rồi.

- Tiền bối đã tỉnh?

Lôi Động sắc mặt cuồng hỷ, đứng dậy.

- Đại khái không đáng ngại nữa, chỉ là nguyên khí và thần niệm mất đi, cũng không phải một lát có thể khôi phục được.

Bạch Cốt Ma Quân thần tình lạnh nhạt nói:

- Thần niệm của ngươi quả nhiên không kém, xem ra lão tổ tông của ngươi cho ngươi rất nhiều chỗ tốt. Đó là một đầu Tam Vĩ Linh Hồ Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong, giá trị xa xỉ, bất quá lúc này nó đã bị thương. Lấy thủ đoạn của ngươi, có lẽ có thể thắng được.

Một đầu Tam Vĩ Linh Hồ bị thương? Lôi Động ngây người, trong lòng vui vẻ, Tam Vĩ Yêu Hồ, đây chính là mặt hàng đáng giá a, yêu thú rất hi hữu. Cho dù đều là yêu thú Kim Đan, nhưng vì tài liệu hoặc diệu dụng trên người yêu thú bất động nên giá trị cũng sẽ sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đương nhiên, yêu thú Kim Đan có hiệu dụng đặc biệt bình thường đều tương đối hi hữu, như đầu Tam Vĩ Linh Hồ này là một ví dụ. Linh Hồ thực lực càng mạnh, đuôi sẽ càng nhiều. Mà Tam Vĩ Linh Hồ trên trán sẽ kết xuất một viên ngọc châu óng ánh, là một bảo bối để tư nhuận lớn mạnh thần hồn. Có ngẫu nhiên sẽ xuất hiện trong đấu giá hội, thường thì sẽ khiến mọi người tranh đoát đến táng gia bại sản, thường xuyên có giá hơn một ngàn vạn linh thạch.

Lôi Động tuy rằng có nhiều linh thạch, nhưng hơn một ngàn vạn linh thạch cũng không phải là số lượng nhỏ. Càng huống hồ, dù có muốn mua, cũng phải có cơ duyên mới được, vật ấy rất hiếm thấy. Sau khi biết là bảo bối như thế, Lôi Động có chút không kiềm được nữa, đứng dậy chắp tay nói với Bạch Cốt Ma quân:

- Đa tạ Ma Quân nhắc nhở, vãn bối đi sẽ về ngay.

Dứt lời, Lôi Động liền hóa thành một đạo hư ảnh nhàn nhạt, thành thạo thi triển ra thân pháp Quỷ Ảnh Độn lướt về phía thần niệm chấn động kia.