Đại Ma Đầu

Chương 422: Đại phát tài (hạ)





Hơn nữa, trong Triệu châu này hắn sống không quen, nếu như không thành lập quan hệ với tu sĩ bản địa, dò đường cũng có thể làm bản thân mình chết.

Triệu hồi Phệ Hồn Ảnh Hổ ra, Lôi Động đem sinh hồn của Kim Đan, trực tiếp ném cho nó.

Phệ Hồn Ảnh Hổ rất hưng phấn, cái sinh hồn này, bản thân nó có cảm giác chính là đại bổ vật. Phi thân tiến lên, đột nhiên khẽ hấp, cái sinh hồn kia, giống như sắt bị nam châm hút, trong giây lát bị Phệ Hồn Ảnh Hổ hút vào trong miệng. Chỉ thấy nó um một ngụm, liền đem con sinh hồn kia nuốt vào trong bụng. Có lẽ là sinh hồn cấp Kim Đan, đối với Ảnh Hổ mà nói, thật sự là đại bổ vật. Sau khi ăn xong, thoải mái dễ chịu liên tục kêu lên. Phi thân quay chung quanh người của Lôi Động, lại cọ lại mài, sau đó nhảy lên xuống, lăn lộn quay cuồng cuống quít, hết sức nịnh nọt.

Lôi Động cũng bị dáng điệu ngây thơ của nó chọc cười, sau đó dùng ngón tay điểm lên đầu của nó, nói:

- Ngươi so vận khí tốt hơn ta, ăn sống hồn phách là có thể tiến giai. Lão tử phải tân tân khổ khổ tu luyện, một bước một đi lên, mệnh khổ a. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nói thật, trong nội tâm của Lôi Động đúng là có chút căm giận bất bình, mà Phệ Hồn Ảnh Hổ là trời sinh dị chủng, hậu duệ huyết mạch thần thú Viễn Cổ, thật đúng là tốt số, không cần giống như mình, tu luyện cực kỳ vất vả.

Trong lúc nói chuyện, Quỷ Tướng cũng thôn phệ huyết nhục của tu sĩ Kim Đan sạch sẽ, khí tức màu đen trên người càng đậm đặc hơn trước, đoán chừng cần không ít thời gian để tiêu hóa, mới có thể hoàn toàn tiêu hóa. Lôi Động thu hồi Quỷ Tướng đang thoải mái kia lại, đưa về Dưỡng Hồn Tháp nghỉ ngơi. Mà hắn, lại cầm hai món pháp bảo thần hồn do Quỷ Tướng thôn phệ xong lưu lại, lưu cùng với một thứ vô cùng tinh xảo, đó là trữ vật thủ trạc phong cách cổ xưa.

Mà trữ vật thủ trạc do tu sĩ Kim Đan lưu lại, Lôi Động không có bổn sự làm thần niệm lưu lại biến mất. Hơi chút thu thập lại, liền quay người đi tìm Tiền La. Sau khi mọi người tề tựu, Lôi Động trước nói rõ một chút sinh hồn và thân thể tu sĩ Kim Đan hắn đã dùng mất. Còn lại một ít sinh hồn tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Lôi Động cũng muốn lấy toàn bộ.

Vốn, chúng các đồng bạn mặc dù biết Lôi Động có Quỷ Tướng lợi hại, nhưng đối với chuyện tiêu diệt cường giả Kim Đan. Bản thân đã ôm lấy tâm lý sợ hãi và hoài nghi nhất định. Nhưng mà lúc này, Lôi Động cùng Tiền La, thật sự lại hành động vĩ đại, đó là đánh chết tu sĩ Kim Đan. Ngoài hưng phấn ra, thình lình còn mang theo tâm tính sợ hãi Lôi Động. Đây chính là tu sĩ Kim Đan a, là tồn tại đáng sợ bị giết chết. Tu sĩ nhân loại, đối với cường giả, thập phần kính sợ từ bản năng. Đối với việc Lôi Động dùng một ít sinh hồn, không có người nào ý kiến nửa điểm. Dù sao, bây giờ là Tiền La cùng Lôi Động mang tới cho mọi người.

Đương nhiên, Lôi Động cũng liên tục dặn dò Tiền La. Chính mình dùng chiến lợi phẩm, cuối cùng thống nhất thời điểm phân phối khấu trừ lại. Đối với sinh hồn tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Lôi Động cũng không có ý định cho Phệ Hồn Ảnh Hổ ăn, đưa tất cả vào trong Vạn Quỷ Phiên mà tế luyện. Đều là sinh hồn của tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, hậu kỳ, luyện chế thành ác quỷ, càng thêm hung hãn. Mà lúc giết địch, có thể vào thời khắc mấu chốt, biến thành pháo hôi mà sử dụng.

Tiền La, đương nhiên là dốc sức liều mạng phá giải thần niệm của tu sĩ Kim Đan lưu lại lên trữ vật thủ trạc. Kỳ thật, cho dù không kể tới đồ vật trong trữ vật thủ trạc. Mọi người lúc này, cũng đã phát tài. Chiến lợi phẩm đoạt được trên người bảy tu sĩ Trúc Cơ cũng có rất nhiều thứ đáng giá. Còn có chiếc tàu cao tốc kia, giá trị cũng rất xa xỉ. Đương nhiên, đợi tới khi Tiền La phí hết sức chín trâu hai hổ, loại trừ thần niệm của tu sĩ Kim Đan trên trữ vật thủ trạc, mọi người mới biết rõ, lần này, quả nhiên đại phát tài. Không nói tới đồ vật trong trữ vật thủ trạc, chỉ cái trữ vật thủ trạc này, giá trị đã xa xỉ. Trọng yếu nhất là, có lẽ đám người kia biến mất thật lâu, mười tám đầu yêu thú Kim Đan đã bị xử lý thỏa đáng, bị phóng vào trong đó.

Trừ việc đó ra, tài sản của tên tu sĩ Kim Đan này, cũng rất có lực hấp dẫn rất lớn. Một đống linh thạch đặc biệt lóe sáng xuất hiện trước mặt. Tài liệu luyện khí, tài liệu luyện đan.

Một ít linh khí trân tàng không biết đoạt được từ đâu, pháp bảo, cũng với không ít đồ vật thượng vàng hạ cám, giá trị vô cùng xa xỉ. Bỏ ra trọn vẹn một ngày, Tiền La mới suất lĩnh tiểu đội, đem tất cả chiến lợi phẩm phân phối cho mọi người, liệt kê ra một cái danh sách. Tài vật trên người tu sĩ Trúc Cơ, sau khi khấu từ các loại hao tổn ra, giá trị cuối cùng đoạt được hơn ngàn vạn linh thạch. Lướt đến yêu thú Kim Đan, tổng giá trị đạt tới một ngàn năm trăm vạn linh thạch. Mà tài vật trên người của tên Kim Đan bị tiêu diệt kia, trải qua một hồi tính toán cũng có giá trị một ngàn sáu trăm vạn linh thạch. Còn có chiếc tàu cao tốc kia, giá trị ước chừng sáu trăm vạn linh thạch.

Lần chiến đấu này, tổng thu hoạch đạt tới bốn ngàn bảy trăm vạn linh thạch. Mấy chữ này vừa hiện ra, làm cho tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh. Mụ nội nó, đây là cái khái niệm gì? Lăn lộn cả đời, cũng không lăn lộn ra được con số lớn như thế. Nhưng mà, chỉ cần đi cướp bóc một lần, có thể thoáng cái đạt được nhiều linh thạch như vậy?

Đây quả thực, chính là món lợi kếch sù. Chỉ con số thôi đã làm cho hô hấp của Lôi Động dồn dập, cướp bóc đội ngũ có được Kim Đan dẫn đội, quả nhiên là phát tài không có con đường thứ hai.

Sau quãng thời gian ngây người là thời điểm mọi người hô hoán vui vẻ. Đây cũng không phải là mọi người nhìn thấy món tiền mấy ngàn vạn linh thạch mà như vậy. Đơn giản chỉ là một con đường tươi sáng đang hiện ra trước mắt, một con đường đi thông tới phú quý, con đường cường thịnh. Mọi người đều biết, tuy tư chất tu tiên cực kỳ trọng yếu, nhưng không có linh thạch, tuyệt đối không thể làm nên chuyện gì. Mặc dù trong lòng mọi người không có tâm đánh cướp, nhưng đối mặt với lợi ích phong phú như thế, cái cảm giác chịu tội ném lên chín tầng mây. Tất cả mọi người giống như bị Lôi Động làm xấu.

Mang theo tâm tình nóng bỏng, bắt đầu ở trong hải vực bao la mờ mịt, tìm kiếm mục tiêu. Yêu thú cấp Kim Đan, đương nhiên phải tìm. Nhưng trọng yếu nhất là, chính là muốn đi săn người khác. Không đề cập tới Lôi Động bên này, đang đánh cướp phát tài.

Khang châu xa xôi, trong Âm Sát Tông, Vạn Quỷ Quật. Đầy khí thế không giận tự uy, Vạn Quỷ lão tổ phát ra uy nghiêm, ngồi ngay ngắn ở trên bảo tọa, gương mặt dữ tợn.

Hai mươi mấy môn nhân đứng phía dưới, không ngừng run rẩy run rẩy, thở mạnh cũng không dám. Bởi vì tâm tình của lão tổ không tốt, tâm tình không tốt, tiếp theo đó tâm tình của hắn cực kém, sẽ tìm người trút giận. Sắc mặt có chút âm trầm nói:

- Còn chưa tìm được nơi hạ lạc của Lôi Động? Đám người các ngươi, có thể làm chuyện gì bây giờ?