Sau khi thoải mái xong, Diệp Minh liền bắt đầu làm chính sự.
Chỉ thấy Diệp Minh vươn tay ra đặt lên đỉnh đầu Phạm Tuấn, một cái hư ảo bóng mờ bị hắn kéo ra khỏi thân thể Phạm Tuấn, đây chính là linh hồn của hắn.
Phạm Tuấn vẻ mặt phức tạp nhìn Ngạo Tuyết, bỗng nhiên nói:""Ngươi cuối cùng cũng ra tay với ta rồi sao? Huyền Thiên Ma Môn Thánh Nữ, Ngạo Tuyết?""
"Ngươi..ngươi biết thân phận ta?Ngươi biết từ lúc nào?"" Ngạo Tuyết kinh ngạc hỏi.
Trên mặt Phạm Tuấn lộ ra vẻ đắng chát, gật đầu nói: "Từ ngươi ngày đầu tiên đi ngươi đến bên cạnh ta, ta liền nhận ra, tuy Huyền Thiên Ma Môn Thiên Biến Thuật thần kỳ khiến vẻ ngoài của ngươi giống hệt nàng, Biến Âm chi thuật khiến ngươi có giọng nói giống nàng, Đoạt Hồn thuật khiến ngươi có ký ức của nàng, nhưng ngươi vĩnh viễn không thể là nàng, phu thê chung sống với nhau ngần ấy năm chẳng lẽ ta không nhận ra ngươi và nàng khác nhau? Chưa kể nàng chính là thanh mai trúc mã của ta, từ lúc ta còn thiếu niên khinh cuồng đã thầm mến nàng, ta quen thuộc nàng từ dáng đi, từ cử chỉ điệu bộ của nàng, từ sở thích đặt biệt của nàng, từ ánh mắt của nàng nhìn ta, nhưng ngươi không giống...ngươi không phải là nàng..""
Ngạo Tuyết trầm mặc nửa ngày, lúc này mới nói: "Vậy gần mười năm trôi qua, vì sao ngươi không có vạch trần ta? Còn đối ta cưng chiều cùng yêu thương hết mực, tựa như ta chính là chân chính thê tử của ngươi?""
Phạm Tuấn thở dài một tiếng nói: "Từ Lúc đầu ngươi xuất hiện, ta chỉ là hoài nghi thân phận của ngươi, lơ đãng ta cảm nhận ngươi tu vi không kém gì ta, lúc đó ta biết nàng bị ngươi hạ độc thủ, ta muốn giết ngươi trả thù cho nàng nhưng ta nghĩ lại, để ngươi ở bên người ta, nhìn xem ngươi muốn làm gì, ngươi âm thầm đóng vai thê tử ta, nhưng không có sát ý với ta, ta nghi ngờ ngươi có âm mưu gì nhằm vào Thiên Kiếm Tông, vừa lúc dẫn xà xuất động, một mẻ hốt gọn..""
Nhưng càng về sau, tâm ý của ta ngươi chẳng lẽ không cảm giác được sao nương tử? Ta yêu ngươi a...Chỉ có yêu ngươi, ta mới cưng chiều yêu thương ngươi như nàng!"
Trên mặt Ngạo Tuyết lộ ra thần sắc kinh ngạc, không thể tin được nhìn Phạm Tuấn.
Nàng tưởng hắn không biết thân phận mình nên mới vô tư sống bên cạnh hắn, nếu Phạm Tuấn có ác ý từ đầu thì nàng chết lúc nào không biết.
""Còn Diệp Minh, ta không ngờ ngươi chính là Huyền Thiên Ma Môn người, lại là người yêu của Ngạo Tuyết, thiệt thòi lúc ngươi xuất hiện ta nghĩ ngươi chính là được thần gửi xuống để giúp đỡ Thiên Kiếm Tông quật khởi...Ngươi lừa ta, lừa các sư huynh đệ của ngươi..lừa Thiên Kiếm Tông thật khổ a.."" Phạm Tuấn vẻ mặt đau đớn nhìn Diệp Minh, nói.
"Lừa dối?"
Diệp Minh nở nụ cười, không biết là đang đùa giỡn hay chỉ là đơn thuần buồn cười.
Nhìn Phạm Tuấn, Diệp Minh ôn hòa nói: "Ta không có lừa dối ngươi, thật đáng tiếc, đây chẳng qua là ngươi ảo giác.""
"Ngươi ảo tưởng hết thảy về ta, ta đã bao giờ cố ý lừa dối ngươi cái gì chưa?Là ngươi tự nâng ta lên, ta chỉ đơn thuần gia nhập Thiên Kiếm Tông mà thôi, hết thảy ta có là ngươi cung cấp cho ta....""
""....Với lại ta không phải là người của Huyền Thiên Ma Môn, ta là Diệp Gia người.""
Giọng nói của Diệp Minh ôn hòa, vang vọng khắp căn phòng, vẻ mặt vô tội nói.
""Là ta...tự gây nghiệt a....Diệp gia người? Ngươi chính là kẻ đầu sỏ hại Phong Nhi?"" Sắc mặt Phạm Tuấn kinh hãi, không dám tin run rẩy chỉ thẳng mặt Diệp Minh.
""Là ta, sư phụ bất ngờ chứ?"" Diệp Minh gật đầu, không chút do dự thừa nhận.
""Nghiệt đồ...hiện tại...ngươi..muốn làm gì?"" Phạm Tuấn vẻ mặt phẫn nộ hỏi, hắn muốn liều mạng điều động thiên địa chi lực, nhưng hắn cảm giác linh hồn mình bị một đạo phong ấn phong cấm hết thảy ý niệm, khiến hắn không thể động đậy, nếu không thì kẻ hèn Đại Võ Tông tuy chỉ còn một cái linh hồn hắn cũng tùy tiện diệt sát Diệp Minh.
""Ta cho sư phụ hai con đường, một là thuần phục ta, ngươi vẫn là Thiên Kiếm Tông tông chủ, Ngạo Tuyết sư nương vẫn là nương tử của ngươi, ta vẫn là đồ đệ của ngươi, Diệp Gia chỉ là một cỗ thế lực phụ thuộc mà thôi, ta chính là Trung Châu Vương Gia người, chỉ cần nghe lời ta, ngươi có cơ hội bước vào Võ Tôn chi cảnh, Vương Gia ta không bạc đãi người trung thành.."" Diệp Minh ngừng lại một chút, tiếp tục nói:
""Con đường thứ hai chính là tử, linh hồn ngươi ta sẽ cho thuộc hạ thôn phệ, ngươi hồn phi phách tán vĩnh viễn tan biến khỏi thiên địa, ngay cả luân hồi chuyển thế cũng không thể, thuộc hạ ta đoạt lấy thân xác ngươi, sau này thân thể ngươi vẫn trung thành với ta, vẫn làm việc cho ta, dù ngươi tuyển cái nào ta đối với ta cũng như nhau."" Diệp Minh ôn hòa mỉm cười nhìn Phạm Tuấn, nói.
Sắc mặt Phạm Tuấn khó coi, đây gọi là tuyển sao? cả hai con đường đều như nhau, con đường thứ nhất sống như đã chết, con đường thứ hai là chết cũng thành công cốc.""
""Ta chọn thứ nhất!" Phạm Tuấn dứt khoát nói.
Nếu có thể sống, ai lại muốn chết đâu?
Tu chân để sống lâu, cái mạng không còn thì hết thảy chỉ là ảo vọng.
""Tốt, ăn vào cái này, sư phụ vẫn là sư phụ của ta."" Vẻ mặt Diệp Minh như thể đoán Phạm Tuấn sẽ lựa chọn con đường này, bản thân bức ra một giọt máu, ý bảo Phạm Tuấn ăn vào.
Phạm Tuấn không do dự nuốt vào, hắn cảm giác huyết mạch linh hồn bị hòa tan, cảm giác sinh tử của bản thân dựa vào một ý niệm của Diệp Minh, khiến hắn tùy thời tử vong.
""Sư phụ, ngươi tốt."" Diệp Minh đẩy linh hồn của Phạm Tuấn trở về thân thể, chỉ trong giây lát Phạm Tuấn đứng dậy, vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Minh.
""Giờ ta phải làm gì?"" Phạm Tuấn hơi khom người, hỏi.
""Chuẩn bị chiến tranh, hết thảy thế lực không phục liền diệt sát, thống nhất cái Thương Mang thành này."" Diệp Minh ngẩn lên không trung, vẻ mặt tự tin nói.
""Keng..ký chủ xúi dục con trai mạnh mẽ xxx lão bà của kẻ địch trước mặt hắn, lại bắt hắn cam nguyện thuần phục không dám phản kháng cùng oán hận, không tốn quá nhiều binh tốt liền thu phục nhị lưu tông môn, quả không hổ là phong phạm Ma Đầu, đặt cách thưởng ký chủ Thanh Danh điểm: 1000000 điểm, thỉnh ký chủ nhanh chóng bình định Thương mang Thành, hoàn thành đệ nhất nhiệm vụ của hệ thống.""
Vương Bá Ngưu đang tàn sát Túy Tiên Lâu còn sót lại cao thủ, liền nghe hệ thống thông báo.
""Hết thảy đều nằm trong sự khống chế của ta."" Vương Bá Ngưu nhếch môi, tiện tay chặt đầu một tên không biết sống chết xông lên, thầm nói trong lòng.
Tôn chỉ của hắn là diệt cỏ tận gốc, có thể khiến hắn bớt phiền toái, còn có thể vớt vác thêm một khoảng sát lục điểm tội gì không đồ sát, chỉ trong chốc lát, gần ba ngàn bộ thi thể từ già trẻ lớn bé, nam nữ hay bê đê toàn bộ ngã xuống đất, rất nhiều thi thể không đầu tùy ý ngã xuống đất, tay cụt chân cụt khắp nơi, cá biệt còn có thi thể bị đánh thành bãi thịt nát văng tung tóe khắp Túy Tiên Lâu, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất, tụ lại thành một dòng nước máu tươi chảy dài ra ngoài đường.
Tràng cảnh như tu la địa ngục như thế khiến một đám người đứng đằng xa xem mãnh liệt nuốt nước miếng, trong lòng cuồng loạn.
Vương Bá Ngưu khinh thường rời đi, chỉ sau khi hắn rời đi nữa tiếng, mọi người ở nơi này mới dám mở miệng kinh hãi hét to, vô số thanh âm hoảng sợ, vô số người nôn mửa, vô số người ngất xỉu, khiến khắp con đường loạn thành một đoàn.
“Hơn ba ngàn người chết rồi, toàn bộ chết rồi, trung niên nam tử kia quá kinh khủng, quá tàn nhẫn, phủ thành chủ người có đến nhưng cũng không dám đi vào, người kia thực lực có lẽ rất khủng bố đi?” Mọi người kinh hãi đến cực hạn, đơn giản không dám tin vào hai mắt của mình.