Diệp Minh khi trở về tông môn, liền bị Phạm Tuấn điều đi lên Thiên Kiếm Phong ẩn tu, bởi vì Phạm Tuấn nghĩ rằng việc đạo phỉ có Võ Hoàng cảnh cường giả đứng sau chắc chắn nhằm vào Thiên Kiếm Tông thiên tài, sợ rằng hắn bị hạ độc thủ, ở trên Thiên Kiếm Tông có hai vị thái thượng trưởng lão bế quan, an toàn của Diệp Minh liền được bảo đảm.
Trên đỉnh Thiên Kiếm Phong trơ trụi không một ngọn cỏ, càng không có lấy một gốc cây, ngoại trừ cái sơn động thì không còn gì nữa. Thiên kiếm Phong vốn cây cỏ tươi tốt, cảnh sắc thâm u, nhưng đỉnh núi này lại là ngoại lệ, trước nay tương truyền là nơi Thiên Kiếm Tông tổ sư đời thứ nhất từng trấn áp tà ma dưới Thiên Kiếm Phong, sau này lịch đại tổ sư lấy đỉnh núi này làm nơi bế quan, chủ yếu là bởi nơi này không cây không cỏ, không chim không thú, lúc bế quan sẽ không bị ngoại vật ảnh hưởng, không bị phân tâm.
Trên Thiên Kiếm Phong có khá nhiều sơn động, là do các đời tổ sư cùng trưởng lão, tông chủ bế quan tạo ra, Diệp Minh tùy ý chọn lựa một sơn động không người, bước vào đó.
Tiện thể dùng vài Phong võ kỹ quét dọn sạch sẽ cát bụi mạng nhện trong sơn động, hắn mới đi ra ngoài.
Diệp Minh huýt một tiếng sáo dài, phóng ra khỏi động, ngay giữa không trung hắn khẽ xoay người một cái, mới nhẹ nhàng hạ mình xuống đất, cước bộ trụ vững, lúc này mới mở mắt nhìn ra, chỉ thấy hai chân vừa vặn đáp ở trên vách núi cheo leo, cách bờ vực chỉ có hai mươi xen ti mét, giả như dùng sức thêm chút nữa, hạ xuống xa thêm hai mươi xen ti mét thì đã rơi xuống vực sau vạn trượng, biến thành đống thịt nát rồi.
Diệp Minh ngạo nghễ đứng trên vách núi cheo leo, hai mắt nhắm lại, dường như sông suối núi non đều ở cả dưới chân mình, cảm giác như trời đất đều thu tại trong lòng.
Đứng ở nơi này, có thể trông thấy rất nhiều ngọn núi nhỏ, một cảm giác cô tịch lạnh lẽo bủa vây hắn, giờ khắc này Diệp minh sâu sắc cảm nhận được cường giả cô độc, hắn không nhịn được mở miệng ngâm khẽ:
""Vô địch thật tịch mịch, cao xử bất thắng hàn..""
- Thơ hay, thơ hay!!" Đột nhiên nghe thấy phía sau có người vỗ tay cười nói:
- Không ngờ tiểu sư đệ ngươi không những đảm thức hơn người, mà còn có tài văn chương như thế, thật là hiếm có."
Người tới dĩ nhiên là Linh Nhi.
Diệp Minh có chút ngỡ ngàng, xoay người lại, chỉ thấy trên tay Linh Nhi xách một giỏ cơm, cười dài nói:
""Diệp sư đệ, ta đến đưa cơm cho ngươi."
Đặt giỏ cơm xuống, bước vào trong động, ngồi xuống tảng đá lớn, nói:
"" Ngươi đứng ở trên vách đá cheo leo đó trông có vẻ rất là tiêu sái, chi bằng ta cũng thử xem!"
""Nguy hiểm lắm!" Diệp Minh lắc đầu.
Có gì mà không được, ta là sư tỷ của ngươi, ngươi làm được, chẳng lẽ ta lại không thể sao?" Linh Nhi hừ nhẹ, quyết hơn thua với Diệp Minh, hai chân điểm xuống, thân hình bắn lên, cũng trên không trung khẽ xoay người một cái, tung người về phía trước.
Linh Nhi quyết ý hơn thua cho nên lúc nhảy vận lục khá lớn, đứng gần miệng vực hơn Diệp Minh, lúc bàn chân hạ xuống, Diệp Minh lặng lẽ dậm nhẹ bàn chân một cái, một cỗ kình lực từ dưới chân hắn truyền tới mặt đất chỗ bàn chân Linh Nhi khiến nàng trượt chân.
Bất chợt kinh biến khiến nàng lập tức cảm thấy sợ hãi, mở mắt ra nhìn, chỉ thấy trước mặt là thâm cốc sâu không đáy, kinh hãi hét to một tiếng.Nỗi sợ hãi giờ khắc này chiếm hết cả phương tâm nàng, tự nhiên cũng không xác định được phương hướng nữa, thân thể rơi xuống, mắt thấy sẽ rớt xuống vực sâu vạn trượng.
- Sư tỷ, cẩn thận..." Diệp Minh giả vờ kinh hãi vươn tay ra ôm lấy Linh Nhi, hai người ôm nhau lăng không xoay tròn trên không trung, trong sát na ấy, bốn mắt nhìn nhau, tâm hồn thiếu nữ mới lớn nhất thời nổi lên một trận rung động, loại cảm giác kỳ quái này, vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào.
Diệp Minh ôm Linh nhi chậm rãi hạ xuống đất, chỉ thấy hai chân hắn cách vách đá ước chừng năm xăng ti mét.
""sư tỷ không sao chứ?" Diệp Minh lo lắng hỏi.
""Hừ, Ta không việc gì, ngươi buông tay." Linh Nhi xấu hổ, giả vờ tức giận hờn dỗi hừ nhẹ một câu, tránh thoát khỏi lồng ngực Diệp Minh.
Linh nhi kinh sợ qua đi, cười nói:
""Ta là sư tỷ ngươi, ngươi không có việc gì, ta làm sao mà có chuyện được."
Nàng trong miệng mặc dù nói mạnh, nhưng trên mặt lại sợ đến không còn chút máu, Diệp Minh thấy vậy cũng không vạch trần, chỉ mỉm cười nói:
""Sư tỷ đương nhiên là lợi hại, bất quá nơi này rất nguy hiểm, sau này đừng đùa như thế, nếu để sư phụ, sư nương biết, sẽ phạt ta.""
""Hừ, cha ta nói ngươi là tông môn hi vọng, hắn cưng ngươi còn chưa hết nói gì trách phạt."" Linh nhi chu mỏ nói, sau đó nàng đi đến phiến đá trước mặt mở ra giỏ cơm, lấy ra hai đĩa thức ăn, lại đem một đôi bát đũa đặt lên trên phiến đá.
Diệp Minh nghi hoặc nói:
- Hai cái bát sao?"
Linh Nhi cười nói: Ta cùng ngươi ăn, ngươi xem, đây là cái gì?" Nói rồi từ trong giỏ lấy ra một chiếc hồ lô nhỏ.
- Rượu?!" Diệp Minh kinh ngạc.
Linh Nhi thấy phản ứng của Diệp Minh kỳ quái, mới nghi hoặc hỏi:
""Nam nhân các ngươi chẳng phải đều thích uống rượu sao? Ta thấy mấy sư huynh đều là tửu như mệnh, chẳng lẽ ngươi lại không uống?"
Diệp Minh lắc đầu, mỉm cười nói:
""Uống rượu không tốt, sẽ không tỉnh táo, mà ta lúc nào cũng phải tỉnh táo, cuộc sống nhiều nguy hiểm rình rập, cho nên không thể mất tỉnh táo được.""
""Hảo, nam nhân không uống rượu? Như vậy mới là nam nhân tốt." Linh Nhi vui vẻ nói.
- Nam nhân tốt?!" Diệp Minh ngẩn người, nghi hoặc hỏi:
- Sao sư tỷ lại nói như vậy?"
Linh Nhi ngây ngô giải thích:
""Mẫu thân nói, nam nhân uống rượu sẽ làm lỡ việc, vì thế nam nhân không uống rượu mới làm được đại sự, cha ta không uống rượu, cho nên người mới làm được tông chủ."
Diệp Minh lắc đầu, trong lòng nghĩ thầm:
""Nếu cha ngươi được lên làm tông chủ không phải vì không uống rượu, mà là bởi vì tu vi cao cường, nếu chỉ không uống rượu là đủ điều kiện, thế thì số người trong thiên hạ có thể làm tông chủ sẽ nhiều không kể xiết. Bất quá, từ điểm này xem ra, Linh Nhi thật là đơn thuần đáng yêu, không hề có tư tâm, hỉ nộ ái lạc đều biểu hiện cả ra mặt, dể xuất thủ.
Xuất thủ chính là kế hoạch thứ ba mà phụ thân an bài cho hắn.
Linh Nhi rót cho Diệp Minh nửa chén rượu, lại cũng tự rót cho mình nửa chén, nói:
- Hôm nay chúng ta uống một chén."
- Được." Diệp Minh giơ chén rượu lên, cùng Linh Nhi cụng chén một cái, sau đó ngửa cổ uống cạn.
- A, cay quá..." Linh Nhi nhấp môi một chút, lập tức mở to hai mắt lè chiếc lưỡi nhỏ ra, vừa dùng bàn tay quạt lấy quạt để, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng khả ái.
Diệp Minh nhìn thấy vậy cũng không kìm được bật cười, nói:
""Thì ra cuối cùng sư tỷ cũng có chỗ không bằng sư đệ."
Linh Nhi ngừng lại động tác, không chịu thua trừng mắt nhìn Diệp Minh, ngạo kiều nói:
- Uống rượu đâu tính là bản lãnh, hơn nữa, ta là lần đầu tiên, ngươi lại là nam nhân, uống thắng rượu một nữ nhân cũng lấy làm tự hào sao?"
""Rồi rồi, sư tỷ không thua ta, được chưa!"" Diệp Minh lắc đầu, giả vờ cười khổ nói.
Linh nhi là thiếu nữ đơn thuần, Diệp Minh dù sao lịch duyệt nhiều, mỗi lần hắn nói đều khiến Linh Nhi cười khanh khách, người nói người cười, rốt cuộc khiến bữa cơm trưa trở nên ngon miệng.
Hai ngươi ăn cơm xong. Linh Nhi không xuống núi, trái lại cùng Diệp Minh tán gẫu, nói chuyện đến hơn năm sáu canh giờ, tới khi sắc trời nhá nhem, lúc này mới xếp dọn bát đĩa đi xuống núi.
Từ đó mỗi lúc giờ trưa, Linh Nhi đều tự mình đem cơm lên núi, hai người cùng nhau ăn. Diệp Minh thân là tuyệt thế thiên tài, khuôn mặt loại có chút soái ca, nghệ thuật nói chuyện đều là tông sư, Cứ thế, cảm tình trong lòng Linh Nhi cứ lớn dần, đã vượt ra khỏi quan hệ đồng môn sư tỷ sư đệ bình thường, hơn nữa Linh Nhi là thiếu nữ tình đầu, cứ mỗi ngày không gặp Diệp Minh là trong lòng cứ nhớ thương, hình ảnh Diệp Minh cũng không thể phai mờ.
Tuy nhiên Linh Nhi không thể nào biết được, nàng có cảm tình với Diệp minh hết thảy đều nằm trong kế hoạch của Vương Bá Ngưu.
Vì hoàn thành kế hoạch, Vương Bá Ngưu từ trong hệ thống hối đoái Tán gái bảo điển nhờ tàn hồn truyền cho Diệp Minh.
Đột nhiên, kế hoạch xuất hiện ngoài ý muốn.
Ba ngày dần trôi, Linh Nhi thủy chung vẫn không có xuất hiện đưa cơm cho hắn, thay vào đó là đệ tử ngoại môn khác đưa cơm, khiến Diệp Minh trong lòng lo lắng, e sợ kế hoạch xảy ra biến cố.
Nhưng có một điều trong lòng Diệp Minh không thừa nhận, hắn đã thật sự thích Tiểu sư tỷ ngu ngốc này....
Thật sự thích...
Lúc này vừa vặn bên ngoài mưa to, trời đất u ám, sấm chớp ầm ầm, đột nhiên từ ngoài sơn động vang lên giọng nói của Linh nhi.
"" Tiểu Minh tử, tiểu Minh tử..."
Tiểu Minh Tử là biệt danh "thân thương" Linh Nhi đặt cho hắn, Diệp Minh thấy Linh Nhi tội nghiệp, cũng không cùng nàng so đo, chỉ nói rằng, khi nào có riêng hai người mới được kêu như vậy.
- Tiểu sư tỷ?!" Diệp Minh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội chạy ra vách đá, hoàn toàn không để ý tới mưa xối xuống người, chỉ thấy Linh Nhi cầm một cây dù đã bị gió thổi rách nát, đang lần từng bước trên sơn đạo trơn trượt đi lên đỉnh núi.
Diệp Minh vội vàng chạy đến đón, đưa tay ôm thấy thân hình nàng đang lảo đảo trong mưa, sau đó bế nàng tiến lên đỉnh núi. Chỉ thấy toàn thân Linh nhi dính đầy nước mưa, y phục ướt đẫm, dính cả vào người, lộ ra vóc dáng lung linh như ngọc, không ngờ một nữ tử chưa đầy mười sáu tuổi như nàng, lại có thể phát triển nhanh như thế. Nhưng Diệp Minh càng thêm lo lắng chính là, phía trái trên trán nàng còn sưng lên một cục to, giống như quả trứng gà, máu tươi vẫn còn đang rỉ ra.
Diệp Minh ánh mắt lóe lên một tia đau lòng, lo lắng nói:
- Tiểu sư tỷ...ngươi không sao chứ?"
Linh Nhi chiếc miệng nhỏ nhắn như mếu, đột nhiên bật khóc, nói:
- Trời mưa đường trơn... Ta bị té, làm rớt giỏ cơm xuống núi rồi, tiểu Minh tử, ngươi... Ngươi hôm nay phải chịu đói..."
Trong lòng Diệp Minh vừa cảm kích lại vừa thương xót, kéo ống tay áo nhẹ nhàng lau vết thương cho nàng, ôn nhu nói:
- Tiểu sư tỷ, sơn đạo trơn như vậy, tỷ thật sự không nên lên núi."
Linh Nhi ngây ngô nói:
- Hôm nay bão to, các đệ tử ngoại môn tu vi yếu không thể vượt bão đưa cơm cho ngươi, ta lo ngươi không có cơm ăn, hơn nữa... Hơn nữa, đã ba ngày rồi, ta cũng muốn gặp ngươi."
Giọng nói Diệp Minh lộ ra một tia đau lòng, nói:
""Trời mưa nguy hiểm, ta không ăn một hai bữa cũng đâu có việc gì, nhưng nếu tỷ chẳng may rơi xuống sơn cốc, ta làm sao ăn nói với sư phụ?"
Linh Nhi mỉm cười nói:
"" Nhìn bộ dáng gấp gáp của ngươi kìa, ta không phải là vẫn đang tốt lành sao? Chỉ tiếc là ta thạt vô dụng, sắp tới được vách đá thì lại té ngã làm rớt mất giỏ cơm."
Diệp Minh vỗ ngực cười nói:
- Chỉ cần tiểu sư tỷ bình an, ta có mười năm không ăn cơm cũng không hề gì."
""Hừ đồ ngốc, ngươi chưa tới Võ Quân chi cảnh, một năm không ăn ngươi sẽ chết, nói gì mười năm, với lại ngươi chết rồi ta đưa cơm cho ai."" Linh nhi phì cười, đáp.
Diệp Minh nghe được Linh Nhi nói như vậy, trong lòng không hiểu tại sao lại dâng lên một cảm giác ấm áp, cả con tim đều nóng bừng, xúc động đến nỗi hắn đủ dũng khí kéo nàng ôm chặt vào trong lòng.
Bị Diệp Minh ôm chặt trong lòng, Linh nhi thoáng ngơ ngác.
""Yên tâm, ta nói không chết là sẽ không chết, tỷ cũng phải tự mình bảo trọng mới được." Diệp Minh buông nàng ra, vội vàng giúp Linh Nhi cầm máu, lại lau sạch vết thương trên trán, sau đó lấy ra một bộ y phục khô ráo của mình đưa cho nàng, nói:
""Tiểu sư tỷ mau thay y phục, tránh bị cảm lạnh."
Linh Nhi gật đầu, tiến vào trong sơn động thay y phục. Diệp Minh cũng nhóm lên một đống lửa, sau đó lấy y phục Linh Nhi thay ra hong khô.
Linh Nhi mặc y phục nam của Diệp Minh, thân hình có phần hơi rộng, nhưng lại càng lộ ra vẻ đẹp trai, nếu qua ba năm nữa, Linh Nhi nhất định sẽ là siêu cấp mỹ nữ.
"" Ta đi được nửa đường thì, dưới chân đột nhiên trơn trượt, ta đề khí tung người nhảy lên, đã hạ xuống sườn dốc bên cạnh năm gốc tùng, lúc đó ta thật sợ sẽ rơi xuống sơn cốc." Linh Nhi một bên thay y phục, một bên không quên giảng giải quá trình lên núi của nàng.
Diệp Minh nghiêm mặt nói:
- Tiểu sư tỷ, ngươi phải hứa với ta, sau này ngàn vạn lần đừng vì ta mà mạo hiểm, không may tiểu sư tỷ té xuống, ta sẽ rất đau lòng."
Linh Nhi trong mắt ánh lên niềm vui sướng vô hạn, nói:
- Tiểu Minh tử, thật ra ngươi không cần phải lo lắng, ta đưa cơm cho ngươi trượt ngã, là do ta không cẩn thận, ngươi cần gì phải đau trong lòng như thế?"
Diệp Minh chậm rãi lắc lắc đầu, nói:
""Không phải vì trong lòng bất an. Tiểu sư tỷ, giả như người đưa cơm là người khác, ta sẽ không đau lòng, nhưng nếu tiểu sư tỷ ngươi rớt xuống, dù ngươi đã chết hay còn sống, ta sẽ vẫn nhảy xuống!"
Linh Nhi lúc này chính là lúc thiếu nữ tình yêu nụ hoa mới chớm nở, nàng có thể hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của Diệp minh, vì vậy thấp giọng nói:
- Nếu ta như thế chết đi, ngươi cũng thật sự không muốn sống?"
Diệp Minh lúc này cũng là sóng lòng dào dạt, nói:
- Đúng vậy. Tiểu sư tỷ, không chỉ có chuyện đưa cơm, cho dù là vì cái gì đi nữa, chỉ cần tiểu sư tỷ... xảy ra chuyện, ta, ta đều không muốn sống."
Linh Nhi trong lòng chấn động, bất kể cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân, nắm chặt lấy bàn tay Diệp Minh, trong lòng nhu tình vô hạn, miệng khẽ gọi “ Tiểu Minh tử...”
Linh Nhi cho dù chưa tới mười sáu tuổi, nhưng nữ hài dậy thì nhanh hơn nam hài, hơn nữa lại là người tu luyện cho nên cũng làm thân thể phát dục nhanh hơn, bởi vậy bộ dáng thẹn thùng của Linh Nhi lúc này, chính là tình đầu mới nở.
Diệp minh ánh mắt lạnh lùng đột nhiên lóe ra vẻ si mê, vì vậy kìm không được kéo nàng ôm vào trong lồng ngực.
- Tiểu Minh tử, ngươi..." Trái tim Linh nhi bắt đầu run rẩy, cả người chẳng biết phải làm sao, nàng là lần đầu tiên cùng nam nhân tiếp xúc thân mật như vậy, cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của nam nhân, trong lòng nàng dấy lên một loại cảm giác cực kỳ vi diệu, thân thể mềm mại như nước, suýt chút nữa đã hoàn toàn ngã vào ngực Diệp minh, nàng cố gắng hết sức lấy lại bình tĩnh, nói:
- Tiểu Minh tử, ta, ta là sư tỷ ngươi, như vậy không được, ngươi... Ô a." Thì ra trong lúc nàng đang nói, Diệp Minh đã dùng tay che đi miệng nàng, hắn ghé đầu bên tai nàng thấp giọng thỏ thẽ:
- Tiểu sư tỷ, ta yêu nàng..."