Vô tận hắc ám, alucard đi mãi, đi mãi trong bóng tối vô tận, không có điểm dừng.
Không biết trải qua thời gian bao nhiêu lâu, hắn nhìn thấy một thân ảnh, thân ảnh rất quen thuộc, bóng lưng gầy gò khiến người ta thương tiếc.
""Đệ đệ, tỷ tỷ đi trước, ngươi hảo hảo sống!!"" Thân ảnh thiếu nữ mơ hồ không nhìn thấy rõ mặt, nhưng ánh mắt của nàng lại chứa đầy cảm giác ôn nhu, thương tiếc, đau lòng nhìn hắn.
""Tỷ tỷ, không nên đi, một mình ta cô độc sống ở thế gian này có ích gì!! "" Alucard chạy theo thân ảnh của tỷ tỷ, nhưng hắn chạy mãi, chạy mãi, cũng không đuổi kịp nàng.
Đột nhiên, Quang minh xuất hiện..
hắn thấy mình nằm trong căn phòng tồi tàn...bên chiế giường tre ọp ẹp cũ nát.
""Thức rồi sao, tiểu tử? Ăn chút tráng miệng đi."" giọng nói Vương Bá Ngưu dường như vĩnh viễn lạnh như vậy, hắn chỉ hướng năm sáu nhân loại bị đánh tàn tay chân vứt ở góc xó, trong đó đàn ông phụ nữ trẻ em đủ cả.
""Ta...!"" Alucard xác thực rất đói bụng, nhưng..
""Tỷ tỷ ta không cho ta hút máu người!"" Alucard thèm khát nhìn đứa trẻ, nhưng hắn cố dằn đi cơn thèm máu sắp lu mở ý chí của hắn, đáp.
""Tại sao?"" Vương Bá Ngưu hứng thú hỏi, ánh mắt thì kỳ quái nhìn Alucard, không phải hút máu người chính là phần không thể thiếu với huyết tộc tộc nhân sao?
""Tỷ tỷ ta nói, hút máu nhân loại là sai trái, ta không được phép làm hại nhân loại, nếu không tỷ tỷ sẽ giận ta, tỷ tỷ nói, tổ tiên chúng ta là nhân loại, nên chúng ta không thể đi giết đồng loại của mình. Với lại, thân thể ta suy nhược từ nhỏ, ngay cả phàm nhân không có tu vi ta cũng đánh không lại.."" Alucard xấu hổ nói.
""Nhân loại từng xem các ngươi là người chưa?"" Vương Bá Ngưu mỉa mai hỏi.
""Chưa bao giờ, chúng ta không làm hại ai, nhưng bọn họ luôn săn giết chúng ta, nói chúng ta là quỷ hút máu!!"" Alucard vô cùng phẫn nộ đáp.
]
""Thân là quỷ hút máu, ta cùng tỷ tỷ rất căm hận cái thân phận chết tiệt này, luôn bị loài người đối đãi bất công. Thế giới này, ta chỉ có mỗi tỷ tỷ, chúng ta kéo dài hơi tàn nương tựa, dựa dẫm nhau để sống sót, tìm kím lẫn nhau cảm giác an toàn, cảm giác yêu thương, để làm dịu đi hơi thở cô độc!!!
""Nhưng...tỷ tỷ của ta lại bị loài người hại chết, trong khi chúng ta chưa từng làm hại loài người.""" Nói đến đây, ánh mắt Alucard thị huyết, khát máu, tàn bạo, thù hận nhìn đám nhân loại đó, trong đó nhân loại khiến hắn thèm khát nhất chính là đứa bé gái tầm tám tuổi, hắn chạy vội đến, dùng mười cái móng tay yếu đuối rạch một đường trên cổ đứa bé gái, dưới ánh mắt hoảng sợ đau đớn của bé gái, há miệng tiếp thu từng dòng chất lỏng màu hồng không ngừng rớt xuống.
""Cô Độc sao......?"" Vương Bá Ngưu chợt ngẩn người, nhìn lên tinh không vô tận, bóng đêm hắc ám vô cùng.
Hắn cảm giác được cô độc.
Cô độc khôn cùng!!
Cảm giác này không phải là là vì hắn là xuyên việt giả, hay cường giả cô độc.
Mà chính là cảm giác cô độc khi bản thân tồn tại trên thế giới này, mỗi một sinh mệnh có ý thức trên vũ trụ này đều cô độc, bất kể là bên cạnh có bao nhiêu người đi chăng nữa, bởi vì mỗi người là một cá thể độc lập!
Người giống như là một tảng băng trôi nổi bất định trên biển rộng bao la.
Người cùng người gặp nhau, giống như tảng băng trôi va chạm với các tảng băng khác, chỉ cần là va chạm, dù va chạm nhỏ hay lớn, đều sẽ bị ảnh hưởng.
Có đôi khi, tảng băng nhỏ dính chặt lấy tảng băng lớn, tảng băng mang đủ lọai tên “Ích lợi”, “Thân tình”, “Hữu tình”, “Tình yêu”, “Cừu hận”
Nhưng là cuối cùng, chúng nó cũng phải tách rời nhau thành các mảnh nhỏ, số phận cuối cùng là tan chảy dưới dòng nước vô tình!
Đây là chân tướng của nhân sinh!
Đáng tiếc, mọi loại sinh vật có ý thức, nhất là loài người, luôn sợ hãi cô độc, đa số đều yêu thích náo nhiệt, thiểu số tuy không thích náo nhiệt, nhưng lại sợ không có chuyện gì để làm.
Bởi vì khi bọn hắn đối diện với cô độc, thường sẽ đối diện chung với thống khổ.
Nhưng là một khi có thể đối diện với thống khổ, sẽ sinh ra cường giả. Cho nên trên đời này có lưu truyền một câu tục ngữ ""Cường giả tất cô độc.""
“Đây là cảm giác cô độc à, mỗi khi thưởng thức cô độc, thưởng thức tịch mịch, càng làm ta kiên định quyết tâm theo đuổi đỉnh phong đại đạo của ta!!"" Vương Bá Ngưu mỉm cười, nói thầm trong lòng.
Alucard chén xong bữa tráng miệng, hút máu người, cũng không thể khiến thù hận của hắn giảm bớt, trái lại càng tăng thêm!!
""Tiểu tử, ngươi đã bao giờ nhìn lên bầu trời ban đêm xinh đẹp kia bao giờ chưa? "" Vương Bá Ngưu bất chợt hỏi.
Alucard ngẩn người, ngẫm lại câu hỏi của Vương Bá Ngưu, hắn liền vô ý thức nhìn lên bầu trời xa xăm rộng lớn kia, lòng hắn lúc này đột nhiên không thể bình tĩnh.
Trước đó, cuộc sống của hắn và tỷ tỷ khó khăn gian nan, mỗi một giây một phút đều vì sinh tồn mà dãy dụa, căn bản là không có thời gian nhìn lên tinh không thần bí, xinh đẹp.
Nay, hắn nhìn tinh không, dòng suy nghĩ rời đi thân thể, tùy ý trôi nổi lên trên trời. Hắn không khỏi giật mình nghĩ chính mình, nghĩ cuộc sống trước kia của mình vô vị cỡ nào, hèn mọn, nhỏ yếu, ăn bữa nay lo bữa mai, đần độn sinh tồn dưới thế giới khắc nghiệt này.
“Ai, trước kia, khi còn sống với tỷ tỷ, tỷ tỷ ta rất mạnh mẽ, nàng chăm sóc ta chu đáo, nhưng dù sao cũng chỉ có hai người sống ở thế giới chủng tộc loài người thống trị này, cuộc sống gian nan vô cùng. Hiện tại không có tỷ tỷ, hôm nay ta còn sống, ngày mai lại bị loài người tìm thấy rồi bắt giữ, tử vong cũng không ngoài ý muốn. Tỷ tỷ đã mất, hiện tại nếu ta chết, thế giới này còn có ai nhớ đến ta, không có tỷ tỷ, còn ai vì ta còn tồn tại mà vui sướng, ai sẽ vì ta chết đi mà bi thương?”
Nghĩ đến đây, Alucard liên tục thống khổ lắc đầu.
Thế giới này, bây giờ chỉ còn hắn là quỷ hút máu, làm gì còn có người khác?
Alucard CÔ ĐỘC!!