Sáng sớm ngày thứ hai, ánh sáng mặt trời buổi sớm mai nhẹ nhàng chiếu xuống đại địa, từng tia nắng xen qua từng phiến lá phản chiếu một màu xanh đẹp đẽ.
Diệp Minh đã tới từ lâu, nhìn từng đám sương mờ chưa kịp tan biến lượn lờ trên đỉnh núi, khiến trong lòng hắn yên tĩnh lạ thường.
"Nguyên lai sư đệ đã tới từ lâu, sư huynh còn chuẩn bị gọi người tìm ngươi."
Giữa lúc Diệp Minh đang hòa mình vào thiên nhiên yên tĩnh, đột nhiên một thanh âm nhu hòa từ đằng sau truyền tới.
Diệp Minh xoay người nhìn lại, phát hiện chủ nhân thanh âm chính là Thanh Phong, sau lưng hắn chính là vài đệ tử, hiển nhiên là những đệ tử tham gia lịch luyện lần này, mà đi bên cạnh hắn chính là hai vị trưởng lão Thiên Kiếm Tông.
Và một người trong đó Diệp Minh quen thuộc, chính là Tiếu Nhất.
""Chào Diệp Sư Huynh!"" Tiếu Nhất đứng xa ôm quyền.
Diệp Minh gật đầu, xem như đáp lại.
"Hôm nay chính là thời buổi rối loạn, lần này xuống núi chư vị sư đệ phải chú ý an toàn của bản thân."" Thanh Phong nghiêm nghị căn dặn.
Hành tẩu ra ngoài xã hội không đơn giản, chỉ cần sơ ý một chút là thân tử đạo tiêu.
Sau khi căn dăn xong, Thanh Phong dẫn đầu xuống núi, các đệ tử im lặng đi đằng sau lưng hắn.
Dọc đường đi, Thanh Phong bắt đầu quán thâu lịch luyện tri thức, kỹ năng sinh tồn, kỹ năng đối phó tình huống nguy hiểm có thể bất ngờ ập đến khiến các đệ tử được thụ lợi rất nhiều.
""Chúng ta đi đâu vậy sư huynh?"" Một vị nồng cốt đệ tử dò hỏi.
""Theo nguồn tin đáng tin cậy, nhóm đạo phỉ này ẩn hiện trong Cửu Long sơn mạch, chúng ta sẽ đi tới Nin Hoa thôn gần đó trú ẩn, tiện thể âm thầm thu thập tin tức, bắt vài tên đạo phỉ tra khảo thông tin về bọn chúng, rồi mới thiết lập kế hoạch một lướt bắt hết."" Thanh Phong theo thói quen vuốt tóc lên, ánh mắt lóe lên vẻ cơ trí nói.
""Thanh Phong sư huynh quá tuyệt, ta cảm giác lần này chúng ta sẽ trả thù được cho các sư huynh đệ bị đạo phỉ giết hại!""
""Kế hoạch quá tốt, không hổ là Thanh phong sư huynh..""
""...."" Chúng đệ tử từng người vuốt mông ngựa, khen lấy khen để.
""Haha, các vị đệ quá khen,chẳng qua ta trải qua nhiều rồi, nên ta mới có thể nghĩ ra kế hay như thế, sau này các vị sư đệ sẽ như ta mà thôi."" Thanh Phong mỉm cười, khiêm tốn nói, nhưng trong ánh mắt để lộ vẻ đắc ý.
""Tuổi trẻ a...""
Diệp Minh lắc đầu, quả nhiên là một lũ ô hợp, cái kế hoạch mà Thanh Phong nghĩ là hoàn mỹ ấy, trong mắt Diệp Minh tràn đầy kẽ hở.
Nếu bọn đạo phỉ này dám ở trong cửu long sơn mạch thành lập băng cướp, và bọn hắn dám cướp đồ của Thiên Kiếm Tông, hiển nhiên bọn hắn chắc chắn cho dù Thiên Kiếm Tông có cho ra cường giả tới cũng không thể vây quét, tìm ra chỗ bọn hắn ẩn náu.
Nghĩa là bọn họ có sắp xếp chặn gác ngầm xung quanh ngoại vi Cửu Long sơn mạch, chỉ cần có người lạ đi vào là bọn hắn liền biết, nhân viên ở đó sẽ lập tức liên lạc cho tổng bộ, khiến bọn hắn rút lui ẩn núp.
Mà nin hoa thôn, chắc chắn sẽ có trạm gác ngầm giả danh thôn dân sinh sống ở đó.
Đi vào đó khác gì đi vào tầm ngắm của bọn đạo phỉ, bọn họ chơi chết ngươi lúc nào không hay.
Hắn lặng lẽ quan sát hai vị trưởng lão kế bên Thanh phong, hắn tinh mắt nhận ra hai vị trưởng lão sau khi nghe kế hoạch của Thanh phong bọn họ liền nhíu mày.
Nhưng hai vị trưởng lão này vẫn không nói gì, Diệp Minh biết là bọn họ hẳn không cho rằng đi vào đấy sẽ gặp nguy hiểm gì, nhiệm vụ của bọn họ là quan sát, âm thầm bảo vệ Thanh Phong bọn họ.
Đám người đi một đoạn đường, chợt một tiếng sói tru từ đằng xa truyền tới.
Tiếng sói tru xen lẫn tiếng đánh nhau truyền vào trong tai bọn họ.
Thanh Phong bọn người nhìn nhau, lập tức đi vào phụ cận.
Xuất hiện trước mặt bọn họ là ba cái thân ảnh đang cùng bốn con sói hoang cùng nhau đại chiến.
Ba cái thân ảnh là hai nam một nữ, đều khoảng mười hai mười ba tuổi, tu vi khoảng chừng võ sĩ chi cảnh.
Ba người đều ăn mặc trang phục thợ săn, tuy bọn họ còn nhỏ nhưng kinh nghiệm chiến đấu khá phong phú, bốn đầu sói hoang đều không phải đối thủ của bọn họ, nhanh chóng bị săn giết.
Ba người sau khi giết chết đầu sói mới phát hiện Thanh Phong đám người, ánh mắt bọn họ lộ ra vẻ cảnh giác nhìn bọn hắn.
""Các ngươi là ai?"" Tiểu Cô Nương mở miệng dò hỏi.
""Tiểu cô nương đừng sợ, bọn ta chỉ đi quang qua thôi, không có ý gì đâu."" Thanh Phong mỉm cười, ôn hòa nói.
""Vâng!"" Tiểu Cô Nương gật đầu, ánh mắt vẫn duy trì cảnh giác, thu thập sói hoang thịt bỏ vào trong chiếc giỏ đằng sau lưng, rời đi.
Đi một đoạn đường, thấy Thanh phong bọn họ vẫn đi đằng sau lưng, tiểu cô nương không nhịn được hỏi:
"Các vị đại ca làm sao theo bọn ta làm gì?""
""Bọn ca đi Nin Hoa Thôn, chẳng hay tiểu cô nương cũng đi nin hoa thôn?"" Thanh Phong nghi hoặc hỏi.
""Nin hoa thôn là nhà ta, các vị đại ca đi tới thôn không biết có việc gì không?"" Tiểu Cô Nương đề phòng hỏi.
""Có chút chuyện mà thôi."" Thanh Phong mỉm cười, hời hợi đáp.
....
Đi chung với nhau một đoạn đường, ba đứa nhóc liền buông xuống lòng đề phòng, đứng sát bọn hắn làm quen, Thanh Phong bản thân là soái ca, liền dể dàng để tiểu cô nương không chút do dự kể hết về bản thân, thông qua tiểu cô nương nói, nàng tên là tiểu Nguyệt, trong đó một thiếu niên khuôn mặt chất phác trung thực tên là Tiểu Ngưu tử, rất ít nói chuyện, mà thiếu niên còn lại lớn hơn tiểu nguyệt cùng tiểu ngưu một tuổi gọi là Tiểu Cẩu, nhìn có vẻ nhanh nhẹn láu cá, là người đứng đầu tổ đội săn bắn này.
Trong thôn làng cơ hồ đều đi săn thú để tu luyện, bọn họ hấp thụ tinh khí trong thịt thú đơn giản cải tạo thân thể, tăng cường khí lực, chứ bọn họ không có tâm pháp để tu luyện, bọn họ cả đời sống trong Nin Hoa Thôn, rất ít khi ra ngoài.
"Phong đại ca, thế giới bên ngoài là như thế nào, ba ba mụ mụ không cho ta ra ngoài thôn, nhiều nhất là ở trong Lạc Sơn trấn đi dạo." Tiểu Nguyệt dịu dàng hỏi.
""Thế giới bên ngoài rất thần kỳ, có Tiên Nhân phi thiên độn địa không gì không làm được, trong một ý niệm di sơn đảo hải, cũng có võ giả quyền trấn sơn hà, nhấc tay nhật nguyệt tinh thần liền vẫn lạc, dùng thân thể hoành độ hư không.."" Thanh Phong mỉm cười, nói.
""Thật thần kỳ vậy sao Phong ca ca?"" Ánh mắt tiểu nguyệt lóe ra vẻ hướng tới, hào hứng hỏi.
""Nhưng cũng rất nguy hiểm, phàm nhân đi ra ngoài tùy thời đều đối mặt với nguy cơ, thế giới này ngoài nhân loại còn có yêu ma hoành hành phàm nhân như sâu kiến tùy thời sẽ vẫn lạc.."" Thanh Phong lắc đầu, trầm giọng nói.
"Phong đại ca, chúng ta đến thôn rồi!"
Thanh Phong bọn họ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy đằng xa là một dãy hàng rào bằng gỗ bao quanh một dải đất dài, bên trong là nhiều ngôi nhà gỗ to nhỏ, xác thú rừng chất đầy một đống, nhiều vị thôn phụ đang vặt lông, trong đó một đám đàn ông vai hùm lưng gấu đang chặt nhỏ con mồi.
"Ta về trước đi thông báo một tiếng!"
Tiểu cẩu tử nhanh chóng nói một tiếng, sau đó hắn khiêng hơn 100 cân thịt sói hoang chạy nhanh về phía thôn.
Chỉ chốc lát hắn liền chạy đến cửa thôn, đem thịt sói hoang đặt ở một bên, sau đó đi vào trong thôn tìm thôn trưởng.
Chưa được vài phút, một lão giả cùng năm vị nam tử cơ bắp từ bên trong thôn đi ra đón tiếp Thanh Phong bọn họ.
""Chào các vị thiếu hiệp!"" Lão giả hai mắt vui mừng chắp tay chào, ánh mắt co rụt lại khi nhìn thấy hai vị trưởng lão đằng sau Thanh Phong.
"Ha ha, thôn trưởng không cần khách khí, bọn ta chỉ đi ngang qua nơi đây, chỉ muốn tạm thời nghỉ ngơi một phen, làm phiền quý thôn quá..""
Thanh Phong lộ ra dáng chấc phác, khiêm tốn nở nụ cười!
"Các vị thiếu hiệp nói đùa" lão giả mở miệng nói ra: "Ngài có thể tới thôn chúng ta là vinh hạnh của chúng ta, thỉnh các vị vào bên trong!"
Nói xong lão thôn trưởng cúi người giơ tay biểu hiện Thanh Phong bọn họ có thể đi vào.
Thôn dân chứng kiến Thanh Phong bọn họ đều nở nụ cười thuần khiết, khiến Thanh phong bọn họ cảm giác rất tốt.
"Đại ca ca, ngươi là từ ngoài trấn đi vào sao, bên ngoài rất thú vị sao?" Một đứa bé trai lau nước mũi chạy tới nắm lấy quần Thanh phong, ngây thơ hỏi.
"Rất thú vị, khi ngươi lớn có thể tự mình ra ngoài trấn nhìn xem!" Thanh Phong sờ lên đầu bé trai, ôn hòa nói.
Lão thôn trưởng dẫn Thanh Phong đến một gian nhà gỗ lớn nhất trong thôn, mỉm cười nói: "Qúy khách có lẽ đã mệt mỏi sau chặn đường dài rồi, đây là nhà để đón tiếp khách phương xa tới chơi, mọi người tạm thời nghỉ ngơi, ăn uống đã có chúng ta lo, chúng ta có nhiều việc cần làm, liền không quấy rầy quý khách rồi!"
Lời của thôn trưởng phù hợp với suy nghĩ của Thanh phong bọn họ, mục đích bọn họ tới đây là điều tra đạo phỉ, nếu lão thôn trưởng cứ kè kè kế bên sẽ ảnh hưởng kế hoạch, và khiến bọn họ không thể tự do.
"Vậy thì quấy rầy quý thôn!"
Thanh Phong mỉm cười đáp, liền mở cửa ra tiến vào, mọi người thấy vậy cũng bắt đầu đi theo sau.
Trong căn phòng bày trí khá đơn giản, hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng tắm rửa vệ sinh, một phòng bếp.
Tiện tay đóng cửa phòng, mọi người chia nhau ở từng phòng.
Mà trong lúc Thanh Phong bọn họ đi vào phòng, thì ở một mật thất bí mật, lão thôn trưởng, tiểu nguyệt, tiểu cẩu tử, tiểu ngưu tử đều tụ tập ở nơi đây.
""Lão Cương, con mồi đã xuất hiện, quả đúng như chủ nhân dự liệu!" Cái đầu tiểu cẩu tử đột nhiên đứt ra, một thân ảnh tà ác từ trong thân thể tiểu cẩu tử chui ra, là một trung niên nam tử vẻ mặt tà khí.
Tiếp sau đó, từ trong thân thể tiểu nguyệt, tiểu ngưu tử đều có hai thân ảnh khác xé rách thân thể tiểu nguyệt tiểu ngưu chui ra, một nam một nữ, nữ thì xinh đẹp tuyệt trần, nam thì tà ác lãnh ngạo.
""Hắc hắc, lão Cương ngươi thấy môn tuyệt học của Nhân Ma Tam Tuyệt chúng ta thế nào?"" Nam tử phụ thân Tiểu Cẩu tử tà ác cười lớn, đắc ý hỏi.
"Hắc, quả nhiên không hổ là Nhân Ma Tam Tuyệt, môn công phu này tà dị hơn cả Đại Đạo chi thuật, Đại Biến Hóa Chi Thuật của ta, và có vẻ hoàn mỹ hơn rất nhiều trong việc bắt chước một người, các ngươi phụ thân là chiếm giữ hết thảy ký ức của bọn họ, quả thật khâm phục."" Lão thôn trưởng tán thưởng nói.
""Haizz, thế nhưng vẫn bị chủ nhân phát hiện ra..."" Nam tử trẻ tuổi phụ thân tiểu ngưu tử buồn rầu nói.
"Hừ, các ngươi được đi theo chủ nhân là vận may tề thiên, đừng có mà cảm giác không phục.""
Lão Thôn Trưởng không vui hừ lạnh, nói.
""Bây giờ chúng ta?"" Vị nữ tử xinh đẹp phụ thân tiểu nguyệt vội vã đứng ra hỏi, nhằm ngăn cản hai người xung đột.
Giờ phút này lão thôn trưởng hai mắt lóe ra vẻ tà ác, hắn cười lạnh nói:
""Hẳn là nên thực hiện bước thứ ba, dương đông kích tây, nhưng việc này cần Thiếu chủ hoàn thành!!""