Giờ khắc này Diệp Minh linh hồn liền trở về thân thể, hắn phát hiện mình vẫn ở trong luân Hồi tháp, mà những gì hắn trải qua trong Luân hồi vẫn khắc họa rõ nét bên trong trí nhớ của hắn, giống như hắn vừa mới trải qua một đời vậy.
""Ta là Hàn Như Băng, hay là Diệp Minh?"" Ánh mắt Diệp Minh thoáng ngơ ngác.
""Tỉnh lại con trai ta...ngươi vẫn là ngươi, mà Hàn Như Băng cũng là ngươi, những gì ngươi trả qua trong mộng cảnh đều là ngươi!"" Thanh âm Vương Bá Ngưu quanh quẩn trong đầu hắn.
""Phụ thân...là ngươi sao?"" Diệp Minh bừng tỉnh lại, giờ khắc này, hai cỗ ký ức bắt đầu dung hợp với nhau, sau một lát, hắn chân chính đem phần ký ức Hàn Như Băng hợp lại làm một, hắn vẻ mặt từ thanh niên tuổi trẻ khí huyết phương cương chợt trở nên tang thương già dặn và phong trần, không thích hợp xuất hiện trên mặt một thanh niên hai mươi năm tuổi.
Hắn đi ra khỏi Luân Hồi Tháp, hắn ngạc nhiên phát hiện giờ khắc này hắn thấy hầu như những người tham gia khảo hạch đều đã đi ra Luân Hồi tháp, chỉ còn mình hắn là chưa đi ra.
""Diệp Minh hoàn mỹ xông Luân Hồi Tháp một trăm tầng, Ý chí đánh giá: Đỉnh Cấp!"" Đột nhiên, một thanh âm nặng nề phát ra từ bên trong Luân Hồi Tháp, chính là Thanh Âm của Luân Hồi Khí Linh.
Phạm Luân cùng chúng trưởng lão ánh mắt lửa nóng nhìn Diệp Minh, bọn hắn biết hoàn mỹ xông quan một trăm tầng có ý nghĩa gì, nghĩa là Diệp Minh hoàn mỹ sinh tồn trong luân hồi thế giới mà chưa hề mất mạng, dưới mười tầng luân hồi tháp đều chỉ là nhân sinh của những người bình thường, mạnh nhất chỉ là Võ Quân cảnh, Từ Mười tầng đến ba mươi tầng chính là nhân sinh của sinh linh đạt tới Võ Vương Cảnh, từ ba mươi tầng đến năm mươi tầng là nhân sinh của sinh linh đạt tới Võ Hoàng cảnh, từ Năm mươi tầng đến bảy mươi tầng là nhân sinh của Võ Tôn cảnh sinh linh, mà từ bảy mươi tầng đến một trăm tầng chính là nhân sinh của Võ Đế cảnh đến Thần Đế chi cảnh.
Mà Diệp Minh hoàn mỹ xông một trăm tầng là ý vị gì?
Nghĩa là hắn trải qua một đời nhân sinh của cường giả đỉnh cấp của vũ trụ này, Thần Đế chi cảnh, từ cảm ngộ, kỳ ngộ, công pháp, võ học, đại đạo lĩnh ngộ của vị Thần Đế chi cảnh ấy, giờ khắc này đều thuộc về Diệp minh.
Chính là giống như Diệp Minh là Thần Đế cường giả trọng sinh về vậy, nắm giữ hết thảy ký ức, cảm ngộ, kỳ ngộ, đại đạo lĩnh ngộ, chiến đấu ý thức..
Nếu Diệp Minh biết những thứ này chắc hẳn hắn chỉ cười khổ, Hàn Như Băng tu luyện theo hướng Thể tu, thân mang Thần Tộc huyết mạch hắn đơn giản là một đường thôn phệ hết thảy sinh linh, cho đến khi tiến hóa đến bước bốn đỉnh phong hắn có thể dùng thân thể đơn giản diệt sát Thần Đế chi cảnh.
Thần tộc tiến hóa theo các bước: Bước 1: Dị Chủng Thần thể, phân biệt là đem Lôi chi thần thể,Phong chi thần thể, Quang Minh Thần Thể, Hắc Ám Thần Thể đều tiến hóa đến đỉnh phong, có thể dung hợp bốn loại lực lượng thần thể này thành một thể duy nhất, gọi là Dị Chủng Thần Thể, thân mang Phong, Lôi, Quang minh, Hắc Ám thuộc tính, bất kỳ tu sĩ tinh tu bốn loại Phắp Tắc này đều không thể tổn thương Diệp Minh mảy may, còn có thể bị hắn hấp thu lại lực lượng.
Lúc này đây Diệp Minh từng dùng Dị Chủng Thần Thể phản sát giết chết bốn tên Cái Thế Hoàng Cảnh của Thạch gia tìm đến truy sát hắn.
Bước hai là Ngũ Hành Thần thể, phân biệt là đem Hỏa chi thần thể, Thổ chi thần thể, Mộc chi Thần Thể, Kim chi thần thể tiến hóa đến đỉnh phong, có thể tiến hóa thành Ngũ Hành Thần Thể, tuy nhiên Ngũ Hành Thần thể chỉ mạnh hơn Dị Chủng Thần Thể một chút, Có thể chiến Võ Tôn cảnh, bất kỳ tu sĩ tinh tu Ngũ Hành phắp tắc không thể tổn thương hắn.
Bước ba chính là Ngũ Hành Dị Chủng Thần Thể, hắn đem hai loại thần thể kết hợp lại thành một thể duy nhất, lúc này đây Tự Nhiên lực lượng đều không thể làm gì hắn, Hắn giống như chấp chưởng Thiên Đạo, Tự Nhiên chi lực đều được hắn tùy ý điều khiển, cho dù cùng cảnh giới đều bị hắn đơn giản diệt sát, cho dù Đế cảnh cường giả tinh tu Tự Nhiên chi đạo đều không thể dùng Tự Nhiên lực lượng giết chết hắn vì thân thể hắn miễn dịch hết thảy tự nhiên lực lượng đánh vào, nhưng hắn cũng không thể làm gì Đế cảnh cường giả, lúc này đây Ngũ Hành Dị Chủng Thần Thể có thể chiến Đế Tôn chi cảnh.
Bước Bốn chính là đem Sinh Tử thần thể, Tạo Hóa Thần Thể, Luân Hồi Thần Thể, Niết Bàn Thần Thể tiến hóa đến đỉnh phong, tạo thành một thể duy nhất gọi là Duy Ngã Độc Tôn chi thể, lúc này ngay cả Thần Đế chi cảnh đều không thể tổn thương đến hắn, cho dù tinh tu Sát Phạt thủ đoạn Thần Đế có thể ổn thương đến hắn, chém hắn đứt tay, đứt chân, ngũ mã phanh thây thành bãi thịt nát, chỉ còn sót lại một miếng thịt vụn hắn đều có thể dùng Vô hạn sinh cơ tái tạo lại thân thể, cho dù có thể giết chết hắn, hắn đều có thể dùng Niết bàn đặc tính sống lại, thân mang Tạo Hóa thuộc tính, Diệp Minh càng đánh càng mạnh, khiến đối thủ tuyệt vọng.
Chưa hết, có một lần Thiên Đạo thế gia gọi Tiên cảnh Thiên Đạo Thế gia cường giả ở Chúng Thần giới dùng Tiên Hồn hàng lâm, ý đồ tru diệt Diệp Minh, vị Tiên Cảnh ấy cường đại đến mức tuyệt vọng, chỉ là một phân hồn đều đơn giản bóp chết Diệp Minh, xóa sạch hết thảy vết tích, khiến cho Tạo Hóa, Sinh Tử, Niết Bàn Thuộc tính đều không thể khiến hắn sống lại, cuối cùng chỉ còn Luân Hồi thuộc tính, Diệp Minh một bộ phận hồn phách dấu trong Luân Hồi bánh xe sống lại, trọng tố thân thể, vị Tiên Cấp cường giả đó tưởng hắn chết rồi trở về Tiên Giới, Diệp Minh liền tìm hành xuất hiện trong Thiên Đạo tinh, giết sạch Thiên Đạo thế gia truyền nhân, thôn phệ hết thảy, gần như sắp đột phá Tiên Cấp cảnh giới, nhưng hắn thủy chung đều không thể đột phá, đơn giản là Luân Hồi Thần Đế chỉ là Thần Đế chi cảnh, không có diễn sinh tiếp tục Tiên Cấp, cuối cùng khi hắn cưới Ninh Điệp Điệp, hắn ngộ ra Hồng trần chân lý, chính thức thoát khỏi Luân Hồi mộng cảnh, trở về thực tại.