"Làm sao đến giờ còn chưa trở lại..."
Mạc Khinh Vũ cố lết thân thể đau đớn đi ra cổng sơn động, khi nhìn thấy sắc trời tối dần mà thân ảnh Sở Dương vẫn chưa trở lại, trong lòng nàng thiêu đốt như lửa nóng.
"Tiểu tử này, bày đặt anh hùng cứu mỹ nhân trong khi tu vi yếu ớt, đồ ngốc.." Nghĩ đến đây, nàng không khỏi bĩu môi, trong lòng một mảnh ngọt ngào, cười khúc khích, khẽ nói: "Còn bày đặt ta là nam nhân phải gánh vác...nhiều nhất là thiếu niên chưa mọc lông là cùng!"
Nhẹ nhàng cười một lát, sắc mặt nàng lại lộ ra lo lắng.
Nàng lúc này mới phát hiện, trong bất tri bất giác, thiếu niên ngây ngô ngu đần mới gặp đã nói thích nàng nguyên lại đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng Nữ Đế như nàng, để nàng khó mà dứt bỏ khỏi suy nghĩ.
"Tuyệt đối không nên xảy ra chuyện, cho dù ngươi bị nó đánh gần chết cũng không vấn đề, chỉ cần ngươi còn một hơi trở về, ta có biện pháp cứu ngươi.." Mạc Khinh Vũ lo lắng thì thào, con ngươi nàng đột nhiên nổi lên một vệt lạnh lẽo, sát ý nói: "Nếu như ngươi chết, ta phải để trăm ngàn dặm yêu thú phải bồi táng ngươi..."
Đúng lúc này, một tiếng bước chân từ ngoài sơn động truyền đến.
Nàng giật mình, cảnh giác nhìn về phía cửa hang, khi ánh mắt của nàng phát hiện một thân ảnh quen thuộc ở ngoài cửa hang, vẻ cảnh giác liền biến thành vẻ kinh hỷ.
"Sở Dương!"
Nàng ngạc nhiên kêu một tiếng, nguyên bản gương mặt xinh đẹp tràn đầy ưu sầu trong nháy mắt bị vẻ vui sướng thay thế, có vẻ như hành động quá khích của nàng chạm tới vết thương, khiến nàng trong nháy mắt đứng khựng lại, đau đớn nhíu mày.
"Ha ha... Ta cuối cùng... Trở về..."
Khắp người Vương Bá Ngưu đều là vết máu, trên mặt đều mang vết thương, tay trái vô lực chống ngay vách đá, sau đó dường như thân thể không còn chịu đựng được, hắn dựa vào vách đá vô lực ngã xuống.
"Sở Dươngggg!!!!!!"
Mạc Khinh Vũ hoảng hốt quát lên, cố nén đau đớn chạy tới đỡ được Vương Bá Ngưu, có lẽ là quá nóng vội lo lắng, cho nên nàng cũng không để ý nam nữ thụ thụ bất thân, mặc kệ trên người hắn máu me, mạnh mẽ ôm chầm hắn vào lòng.
Một nháy mắt, Vương Bá Ngưu cảm giác mặt mình bị ép vào trong hai đồi núi co dãn mềm mại, mùi hương từ vải vóc, mùi máu xử nữ và mùi từ chỗ đó xộc vào mũi hắn khiến hắn say mê, tiểu jj ở phía đũng quần nhô lên, Nhưng hắn không có hành động thiếu suy nghĩ, bàn tay lén lút đè xuống tiểu jj, trong lòng âm thầm an ủi:"" Tiểu đệ đệ a, phải nhẫn, sau này ta sẽ để ngươi quang minh chính đại xuất hiện!""
Cảm thụ được mặt của Vương Bá Ngưu úp ở trước ngực của mình, gương mặt xinh đẹp liền ửng đỏ, thậm chí ánh mắt nàng lóe lên vẻ đau đớn, dù sao thì ở giữa nơi đó của nàng bị tổn thương nặng. Nàng muốn đem mặt của hắn đẩy ra, nhưng nhìn xem gương mặt tuấn lãng chằn chịt vết thương, trong lòng nàng chợt mềm lại, nàng nghĩ tới hắn vì cứu mình mà mới chịu tổn thương như vậy, trong lòng không đành lòng đẩy ra, liền vừa ôm hắn lết từng bước vào bên trong.
Đặt Vương Bá Ngưu nằm xuống, nàng nhìn gương mặt tuấn lãng chằn chịt vết thương, sắc mặt nàng hơi biến hóa một chút, giãy dụa một hồi lâu, tựa hồ hạ quyết tâm, bỉu môi nói: "Bản Đế lần đầu tiên hầu hạ người khác, ngay cả lão sư phụ cùng phụ mẫu song thân bản Đế cũng chưa từng hầu hạ, xem như tiện nghi tiểu tử ngươi!"
Nói xong, nàng từ nhẫn trữ vật lấy ra một cái bình ngọc, đổ dung dịch ra cái chén, đặt đầu của Vương Bá Ngưu nằm trên đùi mình, bàn tay ngọc ngà bóp miệng hắn, đổ chén dung dịch vào miệng.
""khục...khục.."" Nàng đổ nước quá thô lỗ khiến hắn bị sặc, biết là không thể giả bộ được nữa, sắc mặt đỏ chót mở mắt.
"Ngươi tỉnh?!"
Đôi mắt đẹp sáng lên, nàng mảy may không biết mình vô tình phá hủy kế hoạch giả ngất của Vương Bá Ngưu, tưởng rằng Ngọc Hồi Dung dịch hiệu quả, vẻ mặt nàng kinh hỷ reo lên.
"Aizz... Ta nếu không tỉnh liền bị sặc chết..." Vương Bá Ngưu sắc mặt suy yếu, cười khổ nói.
"Ta... Ta lần thứ nhất làm chuyện này, cho nên. không.. rành.." Mạc Khinh Vũ cúi đầu xuống, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, có chút xấu hổ, có lẽ là bởi vì thực lực biến mất đi, tính cách lãnh ngạo ngày thường hoàn toàn không xuất hiện.
"Nguyên lai là thế....vậy ta bị sặc cũng đáng..."
Vương Bá Ngưu giả bộ kinh hỉ, có chút thụ sủng nhược kinh, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Mạc Khinh Vũ.
"Ta... Đi nướng cá cho ngươi ăn đi..."
Bị Vuơng Bá Ngưu nhìn chằm chằm, nàng bất giác có cchút xấu hổ, liền lấy cớ đứng dậy nhặt lên túi cá Vương Bá Ngưu vứt ở một góc đi tới đống lửa, sắc mặt phím hồng, bước chân hơi lảo đảo, thể hiện sự bối rối trong nội tâm nàng.
"Thành công!" Nhìn xem Cao lạnh nữ đế biến thành cừu non, trong lòng hắn kích động không thôi, hắn biết thành công đã được một nữa.
"Bất quá... Cá nướng..."
Vương Bá Ngưu nhìn thấy Mạc Khinh Vũ cầm cá nướng lật tới lật lui, Vương Bá Ngưu ngửi thấy vị không đúng, hắn thoáng nhíu mày, nhưng đột nhiên lại giãn ra, khoé miệng nhếch lên một vòng tà ý.
Cũng không lâu lắm, một con cá nướng được đưa đến trước mặt hắn.
Vương Bá Ngưu chậm rãi quan sát con cá nướng, con cá nướng này bên ngoài cháy khét, bên trong lại chưa chín hẳn nên bộc phát ra mùi tanh gay mũi, thậm chí con cá còn chớp chớp mắt đau đớn nhìn hắn.
Con cá tuyệt đối còn sống.
Cách nướng cá này giống cá chiên âm dương cách thủy bên nhà hàng trung quốc kiếp trước hắn ăn, thân dưới cá đều chiên vàng, chừa phần đầu không chiên nên con cá hoàn toàn còn sống.
Lặng yên nuốt ngụm nước bọt, Vương Bá Ngưu lần đầu tiên nhận ra chỗ đáng sợ khi đàn bà lần đầu tiên vào bếp, mặc dù chưa có ăn qua, nhưng hắn biết con cá này rất khó ăn.
Tuy hắn xúi dục Diệp Minh tiểu tử ăn thịt sống để hấp thu 100% tinh hoa, nhưng bản thân hắn lại chưa từng ăn đồ sống a.
Hắn đem bản thân hố.
Kiếp trước xem phim ngôn tình có một kịch bản nổi tiếng, đại khái là nhân vật nữ chính lần đầu vào bếp nấu ăn cho nam chính và nam phụ ăn, nàng cố ý nấu món ăn quá dở để thử lòng hai người, nam phụ ăn vào liền mắc ói sơ ý phun vào mặt nữ chính, còn nam chính cố nén buồn nôn ăn hết tất cả, luôn miệng khen ngon, nữ chính nhìn thấy hành động của nam chính liền cảm động đến thẳng chảy nước mắt, đồng ý làm bạn gái hắn..
Chính là bởi vì diễn cái kịch bản này, hắn liền chọn món mà chỉ cần bất cứ nữ nhân nào lần đầu vào bếp mà thực hiện liền sẽ bị khét hoặc nữa sống nữa chín, cho nên hắn mang cá chứ không mang thịt yêu thú về bởi vì thịt yêu thú bản thân là đồ bổ, chỉ cần không quá vụng về liền có thể ăn được.
Không hề nghi ngờ, lần này hắn hố bản thân thực thảm a.
Nữ Đế cao cao tại thượng lần đầu vào bếp quả thật...
Trong lúc nhất thời, Vương Bá Ngưu cảm giác mình nên dừng lại không diễn màn này.
"Vì đạt được lợi ích không từ thủ đoạn là tôn chỉ của ta, cho nên, liều!"
Sau ba giây ngắn ngủi đấu tranh tư tưởng, Vương Bá Ngưu hung ác quyết tâm liều một phen.
Tục ngữ nói “càng gặp tình huống khó khăn, trải qua khó khăn thì càng nhận về lợi ích càng lớn.”
Nếu con cá này quá khó ăn thì đến khi nàng nhận ra được, tình cảm trong lòng nàng đối với hắn càng lớn.
"Đây là ta lần thứ nhất ta tự làm đồ ăn.....có lẽ sẽ không ngon..." Gương mặt Mạc Khinh Vũ nổi lên vẻ ửng đỏ, thanh âm bé như muỗi nói.
Nhưng lập tức khoé miệng nàng nhếch lên, kiêu căng khẽ nói: "Nhưng coi như ăn khôg ngon, ngươi cũng phải ăn, vì đây là lần đầu tiên Lão nương nấu ăn, nhất là nấu cho người khác giới ăn.!"
"Ok!" Vuơng Bá Ngưu vội vàng gật đầu, vẻ mặt thoả mãn, nói: "Ngươi nấu ta nhất định ăn hết!"
Diệp Minh giờ khắc này đang ôm bụng cười khúc khích.
“Quả nhiên Ngưu lão, sáo lộ quá thâm ảo!”
Hắn ánh mắt chờ mong nhìn Ngưu lão ăn con cá này.
Bàn tay Vương Bá Ngưu run rẩy cầm con cá nướng trên tay, khi ánh mắt hắn chạm tới con mắt ngập nước đánh thương của con cá, dưới ánh mắt van xin của con cá cùng ánh mắt xinh đẹp đầy vẻ chờ của Mạc Khinh Vũ, trong lòng Vương Bá Ngưu thở dài “Ngư huynh, ủy khuất nguơi, lên đường bình an a.” Trong lòng mặc niệm xong, hắn nhẹ nhàng cắn một cái.
“Oanh”
Một cổ huyết tinh bắn vào trong họng hắn, đây tuyệt đối là não cá cùng con mắt bị hắn cắn nát, vô số mùi máu tanh cùng vị chát chát của mắt cá, não cá xộc vào não hắn, nội tâm Vương Bá Ngưu giờ khắc này trống rỗng.
"Thế nào? Có ngon không?"
Mạc Khinh Vũ khẩn trương nhìn Vuơng Bá Ngưu, trong con ngươi mang theo chờ mong, nắm tay Ngọc ngà Giờ khắc này bị nàng nắm chặt, Đây là món ăn lần thứ nhất nàng nấu, hiển nhiên mang ý nghĩa trọng đại.
Vương Bá Ngưu mãnh liệt nuốt xuống đống hỗn hợp ghê tởm này, một phần tinh thần áp chế ở dạ dày bốc lên, còn một phần tinh thần khác nhanh choáng che dấu vẻ mặt khó coi, lộ ra nụ cưới cứng ngắt, nước mắt không tự chủ trào dâng, hắn xúc động nghẹn ngào nói: "Ăn ngon, đây là con cá ngon nhất ta từng ăn!"
Nói xong, hắn liền mặc kệ phần thân cá cháy khét cùng thịt bên trong chưa chín hung hăng cắn nuốt hết, vẻ mặt u buồn thì thào nói: "con cá ngon như thế này đoán chừng sau này ta không thể được ăn nữa..."
“Hứ, sau này ngươi muốn ăn cứ đến Huyền Nữ Cung tìm ta, ta tuỳ thời nấu cho ngươi ăn.” Mạc Khinh Vũ ngọt ngào nói, nàng tưởng Vương Bá Ngưu lo lắng sau này cả hai tách ra hắn không còn được ăn món cá ngon do nàng nấu nữa.
“Thật chứ?” Vương Bá Ngưu lộ vẻ kinh hỷ, nói.
"Thật! Để ta thử xem ta nấu ngon thế nào." Trên mặt lộ vẻ hạnh phúc, nàng cầm lấy con cá khác nếm thử.
Vuơng Bá Ngưu hơi biến sắc, đoạt lấy con cá trong tay nàng, vẻ mặt khẩn trương nói: "Ngươi đừng đoạt của ta, tất cả con cá này đều để cho ta, muốn ăn thì lần sau làm.”
"Thật ăn ngon như vậy sao?" Mạc Khinh Vũ hơi nghi ngờ nhìn Vương Bá Ngưu một chút, nàng phát giác biểu lộ và cử chỉ của Vương Bá Ngưu có chút không đúng.
Đây là Vương Bá Nhiều chủ động lộ ra manh mối cho nàng biết.
"Tuyệt đối ăn ngon!" Vương Bá Ngưu liên tục gật đầu, sau đó vùi đầu vào gặm, giống như quỷ đói sống lại.
Nhìn xem hành động của Vương Bá Ngưu, ánh mắt Mạc Khinh Vũ lấp lóe mấy lần, thoáng trầm mặc một chút, Thông tuệ như nàng liền nhận ra sự thật, nàng buồn bã nói: "Nhất định rất khó ăn đi..."
"Cái gì?!"
Vương Bá Ngưu trừng mắt, vẻ mặt dại ra ngạc nhiên nhìn nàng.
P/s: Aizz, truyện càng ngày ít người xem, nhưng không sao, ta viết tự ta xem cũng được, bởi ta viết thể loại này quá kén người xem, cảm ơn bạn nongtiencuong vẫn ủng hộ nhé