""Chắc các ngươi không biết thân phận hắn...""
""Hắn tên Thạch Hiên, cha hắn là Thạch Hạo, đại trưởng lão Linh Uyển Cung, còn ông nội hắn là Thạch Phá Thiên, người hộ đạo Linh Uyển Cung..."" Thương trưởng lão trầm giọng nói, ánh mắt lóe lên vẻ trí tuệ, nhìn về phía Hàn gia cao tầng.
""Cái gì, Thạch Hạo? không phải là Chiến Cuồng Thạch Hạo sao? năm hai mươi mấy tuổi từng một thân một ngựa vì hồng nhan mà đánh nổ Đạo Thống nhị lưu, cướp hồng nhan về làm lão bà..năm ba mươi mấy tuổi đã cùng các nhất lưu tông môn chưởng môn ngồi ngang hàng, năm bốn mươi mấy tuổi đột phá Võ Đế chi cảnh, trở thành hàng ngũ cường giả đỉnh cao Ma Vũ Đại Lục.. ""
""Thạch Phá Thiên, người hộ đạo Linh Uyển Cung, chiến lực vô địch Ma Vũ đại lục, tu vi đã gần như chạm tới Đại Đế chi cảnh, tính cách nóng nảy cuồng bạo, rất tự bênh người nhà, từng sai Thạch gia huyết vệ huyết tẩy một gia tộc nhất lưu vì ỷ đông hiếp yếu đụng tới Thạch Hiên cháu hắn.""
""Xem ra Hàn gia không thể ỷ lớn hiếp yếu, nếu không đụng tới lão gia hỏa sau lưng Thạch Hiên động nộ thì có quả đắng ăn, dù cho Hàn gia hậu trường là Đại La Thiên Tông đi chăng nữa!"" Một tộc nhân Hàn gia nói.
Vương Khinh Tuyết khẽ cau mày, nếu thật là thiếu niên này chính là Thạch Hiên, thì nàng cũng phải cẩn thận đối xử, kẻo gây ra hai tông đại chiến.
Thạch Hiên ánh mắt cao ngạo từ trên cao nhìn xuống Diệp Minh, hắn trông giống con trai của thần khinh thường phàm nhân. Hắn đi đến bên cạnh Bắc Thanh Hàn, đặt bàn tay lên vai nàng, kéo nàng ra sau lưng hắn, hắn biểu tình đạm mạc, một đôi mắt rực rỡ như tinh thần, trong đó phù văn huyễn diệt, diễn hóa vạn vật nhìn thẳng vào Diệp Minh.
Tuy nhiên giờ khắc này trong lòng Thạch Hiên điên cuồng yy: ""Móa, tên này quả nhiên là quý nhân của ta, hắn không chỉ sỉ nhục Thanh Hàn sư muội, còn gán ghép ta với Thanh Hàn sư muội, giờ chỉ cần ta đứng ra sỉ nhục tên phế vật này, hiển nhiên trong lòng Thanh Hàn sư muội đã có hình bóng ta!""
""Cơ mà chưa kể....Hàn Như Băng dế nhũi này ngu vcl, hắn nói như vậy khác gì nói ta đội nón xanh hắn, hắc hắc!"" Trong lòng Thạch Hiên đê tiện cười thầm.
Giờ khắc này, hành động của Thạch Hiên càng chứng tỏ những điều Diệp Minh nói là sự thật, khiến Hàn gia con em gia tộc ánh mắt khinh thường, căm hận nhìn nàng, khiến Bắc Thanh Hàn cảm giác oan uổng.
Ánh mắt xinh đẹp thoáng bao phủ màn hơi nước, nàng cắn môi, phẫn hận cùng uất ức nhìn Diệp Minh, rồi nhìn lại Thạch Hiên, giờ khắc này nàng chân chính chán ghét hai tên này đến cực hạn, một người xướng một người họa khiến nàng chân chính cõng lấy thiên đại hắc oa.
""Ta..."" Bắc Thanh Hàn muốn mở miệng giải thích, nhưng Diệp Minh há cho nàng cơ hội tẩy bạch, hắn quay sang Thạch Hiên, ánh mắt giả vờ lóe lên phẫn nộ nói:
""Qủa nhiên cá mè một lứa, dâm phụ đằng trước đều có gian phu..""
Ngừng lại một chút, Diệp Minh khí phách nhìn thẳng vào mắt Thạch Hiên, tự tin nói:Thạch Hiên, ngươi có dám cùng ta định hạ ước hẹn một năm, một năm về sau, Tử Cấm Đỉnh một trận chiến."
Khí phách cùng khí thế trong lời nói của Diệp Minh khinh trụ tất cả mọi người ở đây, ngay cả Thạch Hiên cũng thoáng ngơ ngác.
Thạch Hiên trong lòng căng thẳng, thầm nói:"" Cmn, tiểu tử này trang bức kinh thật, không được, không thể để cho hắn có cơ hội trang bức, nếu không ta mất mặt trước Thanh Hàn sư muội!""
Mặt ngoài Thạch Hiên vẫn đứng bất động mảy may, bình tĩnh như cũ như nước, làm đủ tư thế, thần tình lạnh lùng.
Dựa theo lẽ thường, hắn nhất định nghiêng mặt góc bốn mươi lăm độ chếch hướng mặt trời, khẽ than nhẹ, như thương tiếc thương sinh, âu sầu trả lời:""Nếu ngươi thật lòng muốn chết, ta nhất định miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu của ngươi...aizzz....ai bảo ta quá nhân từ làm gì....."" Bất quá, hiện tại có Thanh Hàn sư muội bên cạnh, hắn không thể theo sáo lộ cũ xuất bài, trang bức như vậy quá lộ rõ ra rồi, không đủ thành đạo.
"Cái này không có ý nghĩa." Thạch Hiên thập phần đạm nhiên lắc đầu, biểu lộ ra vẻ căn bản khinh thường cùng đối phương đấu một trận.
"Ngươi." Diệp minh trong lòng tức giận, đối phương dĩ nhiên khinh thị hắn, không chịu cùng hắn giao thủ, nhưng bên ngoài hắn phải giả vờ trấn định.
"Đường đường Lục Uyển Cung thiên kiêu lẽ nào cũng sẽ sợ hãi khiêu chiến?" Diệp Minh mở miệng kích tướng.
Thạch Hiên vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, đạm mạc không gì sánh được. Một bộ vân đạm phong khinh, giống như lời nói của Diệp Minh như hạt cát rớt xuống biển rộng, không thể gây nổi một gợn sóng nhỏ nào.
"Một năm lâu lắm, khi đó ta sớm đoạt được Thánh tử chi vị, rời khỏi Lục Uyển Cung lịch luyện."
"Ma Vũ Đại Lục cuối cùng chỉ là góc nhỏ trong vũ trụ, cho dù trở thành tuổi trẻ nhất đệ nhất thiên kiêu thì như thế nào, cùng bên ngoài vũ trụ rộng lớn thiên kiêu chênh lệch quá lớn, nếu ta vẫn như cũ ở đây chờ ngươi,ta như thế nào tìm kiếm đại đạo chân nghĩa, vấn đỉnh cường giả đỉnh phong a..."
Thạch Hiên đứng chắp tay, khí thế siêu phàm, như một tòa Thái Cổ núi lớn, nhường thế nhân chỉ có thể ngưỡng mộ ngước nhìn.
"Một vị Tuyệt đỉnh thiên kiêu, bước chân sao có thể giới hạn ở Ma Vũ Đại Lục" Có người cảm thấy lời Thạch Hiên nói là chuyện đương nhiên.
Ngay cả Thanh Hàn cũng kinh ngạc quay đầu liếc nhìn hắn, nàng không thể tin được thiếu niên này ngoài mắt chó xem thường người khác ra, lại có một mục tiêu rộng lớn đến vậy.
Diệp Minh thần sắc kinh dị nhìn Thạch Hiên, mồ hôi hột từng giọt từng giọt chảy xuống, hắn không thể ngờ lại gặp cao thủ trang bức như vậy, đây là cảnh giới Nội hàm trang bức, như gió xuân trang bức, khiến người ta không thể phản bác.
""Không, ta không thể thua tên này...xem ra phải dùng đại chiêu thôi..."" Lén lút lau mồ hôi hột, Diệp Minh thầm nghĩ.
Vương Bá Ngưu cảm giác toàn thân sôi trào, bộ phim này quá kịch tính, hắn không nhịn được bị hấp dẫn:""Thạch Hiên tiểu tử bức cách khá cao, ra chiêu này coi như là ta muốn phản kích cũng có một chút độ khó....aizz....thật chờ mong Tiểu Minh tử lật bàn a..""
Giờ khắc này, Thạch Hiên trong lòng cười thầm.
Đúng, là ta xem thường ngươi,nhưng ta không nói thẳng, ta muốn càng bức cách hơn, nói một cách nội hàm khinh bỉ ngươi.
Tầm mắt của ngươi quá hẹp, ngươi bức cách quá thấp, ngươi quá là phế vật, ngươi không xứng cùng ta đứng chung võ đài tỷ thí.
Ta muốn đi vũ trụ bao la rộng lớn hơn để tìm kiếm đại đạo đỉnh phong. Cho nên, ta không có rảnh tỷ thí với ngươi.
""Nếu tiểu tử kia muốn bật kèo thì phải khiêu chiến ta, mà muốn khiêu chiến ta chọn lựa thời gian dưới một năm, như vậy càng có lợi cho ta, khiến ta có thể bóp chết hắn càng sớm càng tốt, để Thanh Hàn muội muội quy tâm ta.""
""Ba tháng, Tử Cấm Đỉnh một trận chiến sinh tử bất luận, ngươi có dám?"" Diệp Minh biết giờ khắc này mọi lời nói suông đều không có tác dụng, bởi vì hắn căn bản có tiếng xấu, nếu cứ dựa theo lời hắn nói mà trang bức lại thì bị hắn cho vào tròng ngay, như vậy chỉ có thể một trận chiến mới là chính xác nhất.
Vương Hầu cũng vậy, đều không phải trời sinh đã ở địa vị cao quý. Hắn bất quá là xuất thân tốt một ít mà thôi, luận thiên phú, luận nỗ lực, hắn làm sao bằng ta, ta lại có lão gia gia hộ thân, kỳ ngộ Thần Tộc chi thân.
Thời gian, ta hiện tại thiếu hụt nhất chính là thời gian, chỉ cần cho ta thời gian, ta nhất định có thể siêu việt hắn, lấy lôi đình thủ đoạn đánh bại hắn, chà đạp võ đạo chi tâm của hắn, sau cùng giết hắn.
""Hahaha, Ta chờ ngươi!"" Thạch Hiên cười to, ngữ khí đạm nhiên, khí độ siêu phàm, giống như cửu thiên thần Tử, lạnh nhạt mà uy nghiêm.
P/S: hôm kia chập điện, đang viết bị mất hết chữ
hôm qua cúp điện cả ngày, hôm nay mới viết được, x.