Đại Ma Đầu Hệ Thống

Chương 156: Ta sống là truy cầu cực hạn phấn khích!




""Keng....Phó Bản Đấu Phá Thương Khung đã kết thúc, ký chủ phân hồn thành công hoàn thành hệ thống nhiệm vụ, thành công trợ giúp hệ thống ăn cắp Đấu Khí Đại Lục bổn nguyên, tuy nhiên hệ thống phân hồn cũng vẫn lạc, hệ thống tưởng thưởng ký chủ một hộp quà thần bí, ký chủ có mở hay không?"" Vương Bá Ngưu đang ngưng thần nghỉ ngơi thì đột nhiên hệ thống thanh âm vang lên.

Nghe hệ thống nói vậy, Vương Bá Ngưu hơi nhíu mày, bởi vì hắn cũng cảm nhận được Thánh hồn của hắn đã hoàn toàn diệt vong, phân thân Vương Bá Ngưu giờ khắc này cần hắn bổ sung Thánh Hồn lập tức nếu không sẽ chân chính vẫn lạc.

""Tạm thời ta chưa cần thiết mở, hệ thống ngươi đưa thân xác Vương Bá Ngưu lại cho ta."" Vương Bá Ngưu mở miệng nói. 

"Được, thỉnh ký chủ chờ trong giây lát!"" Hệ Thống thanh âm lạnh nhạt vang lên, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Vương Bá Ngưu thì thân xác Vương Bá Ngưu đột nhiên từ hư không bay ra, Vương Bá Ngưu vội vàng tiếp lấy thân thể của mình đặt xuống mặt đất.

Thánh Ma Đại Pháp là Thần cấp công pháp mà hắn mở ra từ hệ thống, Thánh Ma Đại Pháp chủ linh hồn công pháp, trong linh hồn chia làm Thánh hồn cùng Ma Hồn, Thánh Hồn chủ tạo hóa, Ma Hồn chủ giết chóc, Ma Hồn càng giết càng mạnh, Thánh Hồn chủ tân sinh, rất ít thứ có thể giết chết hoàn toàn được Thánh Hồn.

Tu giả tu luyện Thánh Ma Đại Pháp cần phải phân hồn ra một thể xác khác, có thể phân thánh hồn hoặc ma hồn, tuy nhiên Vương Bá Ngưu lại phân Ma Hồn ra, chỉ vì Ma Hồn nếu bị diệt còn Thánh Hồn hồi sinh, nếu Thánh Hồn cùng Ma Hồn đều bị diệt vong thì Vương Bá Ngưu chân chính tử vong.

Vương Bá Ngưu chủ thể chính là Thánh Hồn, còn Diệp Thiên Hùng chủ thể là Ma Hồn, tuy Thánh Hồn hoàn toàn bị hủy diệt, nhưng bên trong Ma Hồn của hắn còn một tia Thánh Hồn linh hồn còn lưu trữ lại, cho nên Vương Bá Ngưu chỉ cần tiêu hao Ma Hồn hồn phách năng lượng là có thể tái tạo tiếp tục Thánh Hồn.

Vương Bá Ngưu dùng linh hồn vận chuyển Thánh Ma Đai Pháp bóc một phần ma hồn năng lượng chuyển qua thánh hồn, chỉ trông chốc lát Thánh Hồn rốt cuộc ngưng tụ lại tuy nhiên hình dáng chỉ có một nắm nhỏ kích thước như em bé sơ sinh, đây là do hồn phách gốc gác của hắn không đủ để tiếp tục sinh trưởng Thánh Hồn.

Nhưng Vương Bá Ngưu là ai? là bá chủ cả Thiên Khung Hoàng Triều, nếu không đủ hồn phách năng lượng thì để cho bọn sâu kiến kia cung cấp thôi.

Cho nên Vương Bá Ngưu dùng Thiên Đạo quyền năng mạnh mẽ rút đi hơn trăm vạn sinh linh hồn phách năng lượng truyền qua cho Thánh Hồn.

Chỉ trông chốc lát Thánh Hồn hình dáng ban đầu chỉ là trẻ sơ sinh nhanh chóng lớn lên biến thành người trưởng thành hồn phách, chưa hết, hồn phách nội tình vẫn đang điên cuồng tăng lên theo cấp số nhân, đầu tiên là đột phá Phàm Hồn chi cảnh, tiếp theo đột phá Hoàng Hồn chi cảnh, sau đó là Huyền Hồn chi cảnh mới ngừng lại.

Không phải Vương Bá Ngưu không muốn tăng thêm mà là do thân xác Vương Bá Ngưu chủ thể tu vi chỉ mới Võ Quân chi cảnh, thập phần yếu nhược, thể xác chỉ đủ chứa đựng Huyền Hồn chi cảnh linh hồn là cực hạn.

Dù sao thì Huyền Hồn cũng tương ứng Võ Vương mới có thể ngưng tụ được, võ Quân cảnh đã có Huyền Hồn đều chỉ chiếm số lượng ít ỏi, dù sao thì linh hồn đẳng cấp cao hơn thể xác thường rất hiếm, thường thì bọn họ đều là thiên chi kiêu tử hay tuyệt thế thiên tài vạn năm có một hoặcđại cơ duyên mới có thể có được.

Còn năng lượng dư thừa còn lại Vương Bá Ngưu tẩm bổ Ma Hồn của hắn, vì cảnh giới của Vương Bá Ngưu là dựa theo cây kinh nghiệm mà tấn cấp, hoặc hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống mà tấn cấp cho nên linh hồn hắn cũng không phải là Tôn cấp võ giả linh hồn tương ứng Thiên Hồn cảnh, mà chỉ là Địa Hồn cảnh tu vi linh hồn mà thôi, cho nên Vương Bá Ngưu thừa dịp cơ hội này tiếp tục tẩm bổ Ma Hồn của hắn.

Cảm giác năng lượng không đủ để tấn cấp, Vương Bá Ngưu hào khí như mây tiếp tục dùng Thiên Đạo quyền năng từ trong thiên địa sinh linh tùy ý tróc ra linh hồn năng lượng của sinh linh tẩm bổ bản thân, cho nên chỉ trông nháy mắt, linh hồn của Vương Bá Ngưu đã đột phá Thiên Hồn cảnh, và Vương Bá Ngưu vẫn chưa chịu dừng lại, tiếp tục điên cuồng hấp thu mãi đến khi cảm giác không thể hấp thu nữa Vương Bá Ngưu mới dừng lại.

Bởi vì hắn chạm tới bình cảnh linh hồn, trên Thiên Hồn cảnh chính là Vũ Hồn cảnh tương ứng với Đế cấp võ giả mới có thể có được, Vũ Hồn cảnh được xem như Vũ Hóa Thành Tiên Chi Cảnh, Linh Hồn đã chạm tới bản chất khác biệt hoàn toàn với đa số linh hồn sinh linh cấp thấp dưới Đế cấp khác, lúc này đây Vũ Hồn đã cơ bản được xem là bất tử bất diệt, đã có thể không cần nhục thể vẫn hoành độ hư không đi lại trong vũ trụ, phất tay là vô số tinh cầu hủy diệt, cho nên dù cho Đế cấp cường giả chỉ lưu lại một tia linh hồn ý chí hoặc ý niệm đều có thể tùy tiện hoành ngược Đế cấp cường giả trở xuống, một tia ý chí đã cường hoành như vậy huống chi hoàn mỹ Vũ Hồn cảnh linh hồn?

Vương Bá Ngưu chạm tới bình cảnh, nếu muốn đột phá Vũ Hồn Cảnh thì hắn chỉ có thể mười năm sau chiếm được Hỗn Độn khí mới có thể giải tỏa Linh Hồn đột phá Vũ Hồn cảnh.

Dù sao hệ thống cây kinh nghiệm chỉ có thể giúp tu vi hắn không cần hỗn độn khí cũng đột phá Đế cấp, mà không thể giúp linh hồn hắn đột phá Đế Cấp.

Mà trong hệ thống thương thành thì Hỗn Độn khí bán đến tận một ngàn tỷ ác ma điểm, nếu đỗi thành sát lục điểm thì hắn ít nhất phải giết đủ một trăm ngàn tỷ sinh linh mới có đủ sát lục điểm để đổi lấy Hỗn Độn khí.

Với lại Vương Bá Ngưu cũng không muốn làm cách này để đột phá Vũ Hồn cảnh, không phải do hắn nhân từ hay thiện lương không dám giết đủ Một trăm ngàn tỷ sinh linh, mà là do hắn muốn mười năm sau mình đem quân san bằng hết năm châu chi địa hết thảy thế lực, chân đạp vô số thiên chi kiêu tử thiên mệnh chi tử hay khí vận chi tử xuống dưới chân, đường đường chính chính nắm trong tay Hỗn Độn Khí, như vậy mới có ý tứ.

Có Đại Ma Đầu Hệ Thống trợ giúp đột phá Đế cấp đơn giản, thậm chí trở thành Tiên Hồng Trần sau đó đột phá vũ trụ bình chướng độ vũ trụ chi kiếp vũ hóa phi thăng lên Chúng Thần Giới là điều hiển nhiên, Chúng Thần giới mới là nơi thuộc về đại ma đầu hệ thống chủ nhân như hắn, còn cái vũ trụ này đối với hắn chỉ là một nơi để lịch luyện mài dũa bản thân và vui chơi thôi, hắn sống đời này ngoài trở thành đại ma đầu để báo đáp hệ thống ra, thì hắn cũng có một mong ước, đó chính là có thể quan sát thưởng thức thế giới huyền ảo rộng lớn này, hắn sống chính là để truy cầu sự phấn khích trong tâm hồn.

Hắn đời trước chịu khổ rất nhiều,sống ở thế giới hiện đại, khi mà cá nhân sức mạnh lại không bằng tập thể sức mạnh, một người lực lượng chung quy cuối cùng là có hạn. Mặc dù kiếp trước hắn có cơ duyên tu luyện cổ võ chi thuật, mới có thể vượt qua vô số cảnh sát cùng vô số sát thủ truy sát để trả thù xã hội, hắn kiếp trước chính là một tên mà xã hội cho là biến thái sát nhân cuồng, những phụ nữ xinh đẹp bị hắn giết không một trăm cũng hai trăm, nhưng cho dù hắn có thể một giết mười người một giết trăm người thì như thế nào chứ? sức người chung quy cũng có giới hạn, sống và sinh hoạt tại trong cái xã hội hiện đại pháp luật chế ước, cái quan trọng nhất không phải cá nhân chiến lực, mà là biết cách giao tiếp thành lập quan hệ với người khác.

Sư phụ hắn, cũng chính là người đã dạy cho hắn cổ võ chi thuật đã từng bi ai nói với hắn:

""Sư phụ từ nhỏ là cô nhi, năm mười tuổi đã bắt đầu lang bạc kỳ hồ, cuối cùng nhờ vô tình cứu được một cổ võ giả mà được hắn nhận vào môn hạ tu võ, ta phát hiện bản thân chính là đỉnh cấp tư chất, mười sáu tuổi đột phá hậu thiên cảnh, hai mươi tuổi đột phá Hậu Thiên đỉnh, ta còn nghĩ bản thân có lẽ năm ba mươi tuổi là có thể đột phá trong truyền thuyết Tiên Thiên cảnh giới..""

“Ha ha ha, ta quá khinh cuồng rồi, không coi ai ra gì, luôn cho là mình thiên phú siêu quần, ta có thể làm được hết thảy, thậm chí không gì làm không được, căn bản không biết trời cao đất rộng. năm hai mươi tuổi ta xuống núi chấp hành sư môn nhiệm vụ, do ta quá cao điệu hành sự cho nên bị mấy thế lực đối địch với sư môn phái ra mười tên hậu thiên đỉnh vây công, Lúc ấy ta trọng thương gần chết mới chạy thoát vây công, tuy nhiên từ đó về sau tư chất của ta phế đi, rơi xuống hạ đẳng tư chất, từ lúc đó ta chưa gượng dậy nổi vẫn chìm trong thống khổ và oán hận trọn vẹn mười năm.”

“Tại năm ta ba mươi tuổi năm đó, ta bắt đầu một lần nữa gượng dậy, bắt đầu chân chính nhận thức bản thân và thế giới này, Ta bi ai phát hiện lực lượng của một người cuối cùng là có hạn. Mặc dù ta tấn chức Tiên Thiên cảnh thì như thế nào chứ? Vẫn không thể địch nổi Quốc gia lực lượng, cho rút ra được bài học chính là người sinh hoạt tại trong cái xã hội mạt pháp này thì trọng yếu không phải là cá nhân lực lượng, mà chính là quan hệ xã hội.""

""Cho nên ta bắt đầu gượng dậy từ năm ba mươi tuổi, cho dù cuộc đời ta vĩnh cửu không thể bước ra một bước kia cũng không quan hệ, ta bằng vào tu vi của mình nhanh chóng cùng sư môn vô số đệ tử thành lập quan hệ thân thiết, năm ta ba mươi năm tuổi ta được vô số đệ tử cùng trưởng lão ủng hộ trở thành phó chưởng môn, nhân mạch của ta trải khắp châu á, vô số cổ võ môn phái chưởng môn đều có quan hệ thân thiết với ta, có thể nói cho dù ta không phải Tiên Thiên cường giả nhưng sức ảnh hưởng của ta vượt xa tiên thiên cường giả trong môn phái. Cho dù các quan chức cao cấp của chính phủ nước ta hay các nguyên thủ quốc gia cường quốc khác đều phải kính ta ba phần.""

"Tần Kiếm Ca, ngươi còn quá trẻ, ngươi mới ra đời, tựa như ta năm đó cho rằng bất cứ thứ gì ta cũng đều có thể tự giải quyết, bất cứ sự tình gì chính mình cũng có thể hoàn thành. Ha ha.”

Sư Phụ bi ai lắc đầu, tiếp tục nói: “Nhưng khi ngươi trải nghiệm nhân sinh lâu hơn một chút, số tuổi của ngươi lớn hơn một chút thì ngươi liền sẽ rõ ràng một điều, con người cuối cùng một thành viên trong xã hội, cũng không phải là dã thú độc hành, có đôi khi nhân sinh bất đắc dĩ sẽ khiến ngươi cúi đầu, nhượng bộ, cho nên quay đầu là bờ đi Tần Kiếm Ca, đừng tiếp tục làm một tên phản xã hội nữa, những năm nay số người chết trong tay ngươi đủ để khiến ngươi tiết đi mối hận rồi, nghe lời ta dừng tay đi trước khi quá muộn, võ giả đúng là nên điên cuồng, tuy nhiên nếu quá điên cuồng thì chỉ sẽ đưa tới sự hủy diệt. Ta tin tưởng ngươi cũng cảm nhận được đi, vô số người truy sát ngươi, vô số người hận ngươi muốn giết ngươi ăn thịt ngươi, ngươi chẳng lẽ cứ mãi lẩn trốn như con chuột bị người người đuổi đánh hay sao? Nghe lời vi sư, quay đầu đi, trở về nhà của chúng ta, hai ông cháu chúng ta hảo hảo che chở nhau mà sống.""

""Mà sư phụ này, nhìn y phục ngươi có vẻ khá sạch sẽ đấy? Có lẽ từ lâu rồi ngươi không mặc vào a!"" Tần Kiếm Ca tựa cười mà không phải cười hỏi.

Lão Nhân đột nhiên sững sờ, không ngờ rằng Tần Kiếm Ca lại đột nhiên hỏi vấn đề không liên quan này.

Bất quá Tần Kiếm Ca hỏi quả thật không sai, hắn không tu luyện thời gian rất lâu, cho nên thân võ giả trang phục được hắn cất trong đáy hòm, bình thường hắn chỉ toàn mặc đồ vét tây, hay những trang phục sang trọng của giới thượng lưu, Hôm nay hắn muốn khuyên bảo Tần Kiếm Ca quay đầu cho nên cố ý mặc trang phục võ giả chính là vì vô hình trung tạo nên đại thế cho hắn, khiến lời nói của hắn có sức thuyết phục cùng để thể hiện lão sư khí thế khi nói chuyện với học trò của mình.

Tần Kiếm Ca thở dài một hơi, quan sát quần áo của lão nhân, hắn chậm rãi nói: “Y phục của võ giả không thể sạch sẽ và gọn gàng như vậy được, nó muốn dính mồ hôi, bùn đất cùng máu tươi, nó phải rách rưới và có lổ thủng vô số chỗ, đó mới là quần áo mà một võ giả nên có.""

“Ngươi đã già rồi, sư phụ, hùng tâm tráng chí của ngươi đã sớm biến mất từ lúc lần đầu tiên ngươi bị vấp ngã rồi. Những năm này ngươi sinh hoạt trong an nhàn sung sướng tột đỉnh của sự giàu có, nó đã ăn mòn tâm trí của ngươi. Ngươi muốn ta quay đầu chẳng qua là muốn ta giúp ngươi chỉnh đốn quyền lực trong tay, giúp ngươi tiếp tục diệt trừ những bất ổn nhân tố đụng chạm đến quyền lực của ngươi, nhưng thưa sư phụ đại nhân, ân tri ngộ cùng dạy bảo của ngươi ta đã trả đủ, ta cũng thay ngươi giết rất nhiều người đối nghịch với ngươi rồi, hôm nay ta chỉ muốn sống cho chính bản thân ta, ngươi chỉ bằng vào loại tâm tính này thì làm sao thuyết phục được ta, làm sao ngăn trở bước chân truy cầu sự phấn khích của ta?

Sắc mặt lão nhân lập tức trở nên tái nhợt, trong lòng nổi lên sự phẫn nộ.

""Đã muộn rồi sư phụ..."" Tần Kiếm Ca lắc đầu, nhàn nhạt nói.

"Ta đã không thể quay đầu được nữa, cuộc sống đối với ta đã chẳng còn ý nghĩa, lúc trước ta sống chính là muốn đền đáp công ơn tri ngộ cùng dạy bảo của ngươi gần mười năm trời, ta đã trả đủ ân với ngươi, giờ khắc này cuộc đời ta ngoài giết người sẽ đem lại cho ta niềm vui thú ra, ta chẳng còn cái gì để hứng thú trong cuộc đời nữa, cho nên ngươi đi đi, ta không muốn tình cảm thầy trò của chúng ta phải chịu chia rẽ..""

""Với lại...sư phụ này...ngươi sống quá uất ức đi, quá nhu nhược đi?""

""Ngươi chỉ biết ta giết người vì trả thù vì để phát tiết, nhưng ngươi không biết ta đang có một ước mơ, đó chính là được xuống địa ngục thưởng thức địa ngục phong cảnh, hahả, trong điển tịch có nói về Địa Ngục quang cảnh, cho nên ta muốn xem một kẻ gây ra bao nhiêu sát nghiệp như ta khi chết có được xuống địa ngục hay không, nếu có thể gặp mặt mười tám vị diêm vương, gặp mặt vô số kẻ tồi đồ cực ác ở dưới đó, có lẽ sẽ phấn khích lắm!"" Ánh mắt Tần Kiếm Ca lóe lên ánh sao, vẻ mặt hưng phấn cuồng nhiệt nói.

""Ta vì mục tiêu của ta mà kiên trì, nhưng ngươi, mục tiêu của ngươi chính là gì, chính là đột phá Tiên Thiên cảnh, tuy nhiên ngươi chỉ mới vì một chút trắc trở mà buông tha cho mơ ước của mình, cam nguyện nhu nhược sống, từ bỏ con đường tu luyện để trở thành phó môn chủ quản lý môn phái việc vặt, võ giả chúng ta thân là võ giả, truy cầu chính là cực hạn sức mạnh, chứ không phải trở thành một lão già quản lý thế tục sự vụ, ngươi đi ngược lại với võ giả lý niệm, có lẽ ngươi thành công, cuộc sống ngươi trở nên sung sướng thoải mái hơn, vô số người tôn kính ngươi, ngươi có vô số nhân mạch cùng lợi ích, ngươi sống ở thế tục chẳng khác gì một ông hoàng, nhưng đồng thời ngươi cũng chỉ là một kẻ nhu nhược chỉ biết trốn tránh vận mệnh!Ngươi già rồi, tâm ngươi cũng già rồi, đừng nên tiếp tục phân tranh tranh đấu quyền lực nữa, nghe lời ta trở về dưỡng già đi.""

""Cảm ơn ngươi đã giúp ta trở thành cổ võ giả, để ta có thể làm những gì mình muốn, thời gian qua sống với ngươi ta cũng có cảm giác bản thân có "nhà", cũng có một gia gia yêu thương ta, tuy chỉ là ngươi giả ý yêu thương để lợi dụng ta làm việc cho ngươi, nhưng ta cũng rất vui vẻ..."" Ánh mắt Tần Kiếm Ca lóe lên vẻ hạnh phúc, một giọt nước mắt từ trong ánh mắt hắn rơi xuống, vừa vặn đập vào mắt của Lão Nhân, khiến nội tâm lão nhân run rẩy không thôi.

""Sư phụ, ta phải đi rồi, ngươi bảo trọng, có lẽ đây là lần cuối cùng thầy trò chúng ta gặp nhau, ta cũng cảm giác bản thân mình sắp phải chết rồi..khụ..khụ!"" Tần Kiếm Ca sắc mặt tái nhợt ho khan, AIDS giai đoạn cuối khiến một Tiên Thiên võ giả như hắn gần như kiệt lực suy yếu, hắn chỉ còn ba tháng để sống, cho nên hắn muốn tiếp tục tìm kiếm ý nghĩa để sống trước khi xuống địa ngục.

Còn cái gì mà quyền lực giàu sang, ân ân oán oán, ái tình đạo nghĩa pháp luật gì đó cút sang một bên đi, hắn không quan tâm đến.

“Tần Kiếm Ca! Ca nhi...” Lão Nhân trơ mắt nhìn thân ảnh Tần Kiếm Ca dần biến mất, toàn thân hắn đều run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ đau thương cùng hối hận.

"Sư phụ sai rồi, ngươi quay về với ta được không, chúng ta hảo hảo sống như một gia đình, ngươi từ nhỏ cũng là cô nhi, ta cũng thế, hai chúng ta bảo bọc nhau mà sống cho đến chết được không Ca nhi....""

""Aizzzz.....đã muộn rồi..."" Đáp lại lão nhân chỉ là tiếng thở dài của Tần Kiếm Ca.

Nắng chiều ánh sáng chiếu vào tóc của Lão nhân, để lộ ra nhiều cọng tóc bạc xen lẫn tóc đen.

Hắn đích xác là già rồi.

Năm hai mươi tuổi bị thương xác thực đã khiến tâm hắn trở nên già rồi.