Đại Ma Đầu Hệ Thống

Chương 146: Diệt sinh trí tuệ!




""Chết đi!" Vương Bá Ngưu sát ý bạo phát, Đại Hủy Diệt thuật hóa thành trường mâu mạnh mẽ xé rách vô số không gian bình chướng, xuyên thấu Đế chi khải giáp của Diệt Sinh Đại Đế, sau đó cắm vào trái tim của Diệt Sinh Đại Đế.

Hủy diệt khí tức lan tràn từ trái tim lan tới khắp thân thể Diệt Sinh Đại Đế, sau đó hủy diệt khí tức chạy ngược về phía tinh thần não hải xoắn nát ý thức của Diệt Sinh Đại Đế. 

Trong nháy mắt Diệt Sinh đại đế sinh cơ hoàn toàn tiêu tán, ngay cả Tiên Thiên Đạo Thai Thần thể cũng nổ nát hóa thành tro cặn theo gió mà tán. 

Một đời Đại Đế trấn áp muôn đời vạn cổ chí tôn vẫn lạc.

Tuy đã giết Diệt Sinh Đại Đế nhưng ánh mắt Vương Bá Ngưu lại nhíu chặt, hắn nghi thần nghi quỷ nhìn xung quanh, cẩn thận đề phòng, biểu lộ giống như gặp đại địch.

""Haha, đạo hữu ngươi vẫn rất cảnh giác đâu?"" Một thanh âm tán thưởng vang vọng khắp vũ trụ không gian, Vương Bá Ngưu lạnh lùng nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy một bóng hình cường đại từ trong hư không bước ra, thình lình chính là Diệt Sinh Đại Đế linh hồn.

Tuy không có thân thể nhưng Diệt Sinh Linh Hồn vẫn cường đại vượt thói thường, mà ẩn trong linh hồn của Diệt Sinh đại đế có một cỗ khí tức khiến Vương Bá Ngưu cảm giác tim đập nhanh mặc dù cho hắn nắm giữ Hồng Quân Đại Đế thực lực, hiển nhiên Diệt Sinh đại đế vẫn chưa dùng toàn lực.

""Ta tu luyện chính là Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, bộ công pháp này đã siêu việt Đế pháp rất nhiều, thân thể đối với ta chỉ là ràng buộc mà thôi, thực lực chân chính của ta hoàn toàn là vào linh hồn, tuy nhiên ta nghĩ chúng ta đánh giao lưu vậy thôi, dù sao vẫn không phải thù hận sâu đậm."" Diệt Sinh Đại Đế tiên quang phổ chiếu mỉm cười nói.

""Nếu như ta nói không?"" Vương Bá Ngưu nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm cười hỏi.

""Thân thể ngươi không phải Đại Đế thân thể, với lại nếu như vùng thế giới này có đại đế khác ngoài sáu người chúng ta thì chúng ta không phải không biết, bởi vì một tôn đại đế khí huyết còn mạnh mẽ hơn cả siêu tân tinh rất nhiều, ngươi nghĩ ngươi có thể ẩn dấu được tu vi của chính mình hay sao? Ngươi giống như một tôn mặt trời nằm giữa vô số tinh cầu nho nhỏ, dù ngươi có ẩn dấu ánh sáng của mình đi nữa thì nguồn năng lượng bên trong mặt trời cũng không thể nào ẩn dấu.""

""Với lại ngươi có lẽ chưa đột phá Đế cấp nên không biết được muốn đột phá Đế cấp ngoài nắm giữ một đầu đại đạo ra, còn bắt buộc phải tranh cướp Hỗn Độn chi khí, mỗi trăm vạn năm thì Huyền Huyễn Thiên Đạo sẽ thai nghén ra một đạo Hỗn Độn chi khí, lúc đó tất cả sinh linh trong Huyền Huyễn Thiên Đạo phải toàn lực tranh cướp một tia Hỗn Độn chi khí này, một vạn năm trước bổn tọa thân là đỉnh cấp thiên kiêu, trấn áp muôn đời cường giả, vô số thiên kiêu hạng người bị bổn tọa đạp dưới chân, có Hỗn Độn chi khí thì ngươi mới có thể hoàn toàn siêu thoát hết thảy, trở thành một dạng sống khác hoàn toàn vượt trội, có Hỗn Độn chi khí nhập thể thì bản chất sinh mệnh của ngươi không còn giới hạn bởi chủng tộc hạng chế nữa, đối với những sinh linh dưới Đế cấp thì chẳng khác gì con kiến con sâu là mấy.""

""Năm đó bổn tọa cùng vô số thiên kiêu lão bất tử vây công, lấy được Hỗn Độn chi khí, trở thành vô địch tồn tại, thời gian thiên mệnh chi khí giáng lâm còn cách mười năm nữa, ngươi nghĩ ngươi có thể gạt bổn tọa, ta đoán ngươi có lẽ dùng bí thuật hay thủ đoạn nào đó mượn một vị Đế cấp cường giả một phần linh hồn nhập thể, cho nên nắm giữ một bộ phận chiến lực và thực lực của hắn, nhưng với cường độ thân thể của ngươi có lẽ ngươi không duy trì cỗ sức mạnh này được lâu, nếu ngươi muốn chiến tiếp thì ta sẵn lòng, để ta xem ngươi có thể chiến đến đâu?"" Diệt Sinh đại đế ánh mắt lấp lóe trí tuệ quang mang, nhàn nhạt nói.

Vương Bá Ngưu trầm mặc, hắn vạn vạn không ngờ tới Diệt Sinh Đại Đế lại có thể nhanh như thế suy tính được bí mật của hắn, trong lúc nhất thời Vương Bá Ngưu lâm vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan.

""Cũng không trách ngươi, dưới Hỗn Độn khí cải tạo, ngoài thân thể cùng huyết khí trở thành dạng sống khác ra, còn cải tạo cả linh hồn và não vực, lúc này đây não vực đã hoàn toàn dung hợp với linh hồn, trở thành tinh thần đại hải, vì sao gọi là tinh thần đại hải? Nếu nói người bình thường trí tuệ cao nhất là 200IQ thì Đế cấp cường giả trí tuệ đã hoàn toàn siêu việt trăm ngàn IQ, lúc này đây Đế cấp cường giả dù không phải tinh tu bói toán hay suy diễn chi đạo cũng có thể tự mình dò xét Xu cát tị hung của bản thân, cho dù thôi diễn tương lai hướng đi cũng có thể nói gì đến việc suy diễn ra cái mà ngươi tự tin dựa vào để đánh với bổn tọa?"" Diệt Sinh Đại Đế lắc đầu cười nhạt.

""Vừa lúc nãy khi thấy bổn tọa không chết, linh hồn bổn tọa trốn trong hư không cảm nhận được ánh mắt ngươi đã lóe lên một tia lui bước, lúc đấy bổn tọa tự hỏi vì sao ngươi đã ma diệt thân thể của ta, lúc này thân thể ta chỉ còn lại linh hồn, tuy linh hồn bổn tọa mạnh mẽ vô song nhưng phòng ngự khá yếu ớt, nếu ngươi thừa thắng xông lên bổn tọa chỉ có thể cam nguyện tạm lui binh, cho nên càng nghĩ ta càng thấy ngươi có vấn đề, sau đó ta sâu chuỗi lại hết thảy ý nghĩ cuối cùng cho ra nhận định "luồng sức mạnh này không phải là của ngươi", cho nên bổn tọa mới ra mặt đứng đây nói chuyện với ngươi."" Diệt Sinh Đại Đế tựa hồ cảm nhận được Vương Bá Ngưu khuất mắc, liền tiếp tục mỉm cười giải thích.

""Ra là vậy!" Vương Bá Ngưu gật đầu, nhàn nhạt đáp, trong lòng âm thầm cười khổ:"Xem ra thực lực tăng vọt cộng thêm dạo gần đây làm chuyện gì cũng thuận lợi khiến ta mê thất bản thân, quả nhiên một người cường đại không phải chỉ là thân thể tu vi cường đại, mà chính là linh hồn, tâm tính cường đại xứng đôi mới được xưng là cường giả chân chính, đây chính là bài học sương máu, ta quyết không bao giờ mắc phải sai lầm này nữa."" 

Vương Bá Ngưu âm thầm kiểm điểm lại bản thân, đây là thói quen của hắn, mỗi lần sau khi làm việc gì đó, Vương Bá Ngưu tự động kiểm điểm lại bản thân, xem chỗ nào chưa được, chỗ nào được rồi, tuy hắn không phải là người thông minh nhất, nhưng hắn lại là người biết sửa những sai lầm của mình, để bản thân tiến bộ hơn.

""Chuyện hôm nay dừng ở đây, xem như kết cái thiện duyên, bổn tọa sẽ nói cho Vô Thủy khuyên bảo Khương Thị Hoàng Thất thần phục ngươi, còn ngươi không được ra tay chiếm lấy Thiên Khung Hoàng Triều làm của riêng, xem như Sát lục Ma Tông của ngươi chính là trấn quốc chi tông đi, địa vị cao thượng trong Thiên Khung Hoàng Triều, đây là nhượng bộ duy nhất bổn tọa có thể cấp ra cho ngươi."" Diệt Sinh đại đế ánh mắt lóe lên một tia nghiền ngẫm, đột nhiên truyền âm nói. 

Hiển nhiên câu cuối này là muốn nói riêng cho Vương Bá Ngưu nghe.

""Được!"" Vương Bá Ngưu hơi trầm ngâm một lát, rốt cuộc thỏa hiệp.

Vương Bá Ngưu biết đây là đường ra duy nhất, đại trượng phu co được dãn được, tạm thời thỏa hiệp không phải là sau này cũng vậy.

Trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ mưu kế nào đều là phù du, Diệt Sinh đại đế đã biết lá bài tẩy của hắn rồi thì hắn chỉ còn cách nhượng bộ.

Với lại hắn cũng không tin là Diệt Sinh đại đế lại thiện lương tới mức tha cho hắn, đỗi vị trí để suy ngẫm thì Vương Bá Ngưu chắc chắn bắt lấy Diệt Sinh sau đó tra tấn tra khảo, nhưng không, Diệt Sinh đại đế lại không làm gì hắn, còn khuyên bảo Khương thị hoàng thất thuần phục hắn, chuyện khác thường tất có yêu.

Tuy nhiên tạm thời Vương Bá Ngưu vẫn không biết ý đồ của Diệt Sinh đại đế là gì, cho nên hắn chỉ giả vờ giả vịt thỏa hiệp.

""Ta phải trở về!" Vương Bá Ngưu gật đầu nhàn nhạt nói, sau đó thân ảnh hắn thuấn di xuyên qua vô tận thời không cùng không gian trở về Sát Lục Ma Tông.

Lúc này đây Khương Vô Thủy đã biến mất từ lúc nào, mà Thiên Khung Hoàng Triều phần lớn võ giả vẫn chưa tỉnh mộng, bọn họ còn đang run động bởi thực lực của Vương Bá Ngưu.

Vương Bá Ngưu nhất quyền đánh nát Diệt Sinh đại đế hư ảnh, sau đó còn vượt qua vô tận thời không giáng lâm Giới nội Tiên Vực cùng Diệt Sinh đại đế đánh nhau, còn mạnh mẽ hủy diệt Diệt Sinh đại đế nhục thân.

Tuy theo lời Diệt Sinh Đại Đế Vương Bá Ngưu mượn dùng thủ đoạn nào đó tăng lên thành Đại Đế cấp chiến lực, nhưng không trở ngại bọn họ đối với Vương Bá Ngưu kính sợ cùng sùng kính.

Đế cấp cường giả ở giới ngoại chỉ là truyền thuyết, Đế cấp cường giả được xem như trấn áp cả thời đại cường giả, vô địch cả thiên địa không gì không làm được, nay một cái nho nhỏ Sát lục Ma Tông tông chủ lại có bí pháp khiến bản thân có thực lực cùng với chân chính đại đế đánh nhau, điều này từ vạn cổ đến nay chưa ai làm được và cũng chưa từng nghe tới có một thủ đoạn nào có thể khiến người khác nắm giữ đại đế thực lực.

Nếu không thì chỉ cần một Thần Tôn cảnh con cháu của một vị đại đế, sau đó hắn được vị tổ tiên đưa cho bí pháp có thể tạm thời nắm giữ Đại Đế thực lực, tuy chỉ là tạm thời nhưng nếu như vậy thì trong lúc tranh đoạt Hỗn Độn chi khí ai có thể ngăn cản hắn chiếm lấy Hỗn Độn Khí, nếu như vậy thì thế giới này sẽ chỉ là do Đại Đế thế lực độc tôn rồi.

Vì sao không thể, bởi vì từ Thần Tôn cảnh đột phá Võ Đế cảnh đó là sự thay đỗi, biến đỗi hoàn toàn về sinh mệnh bản chất, giống như con kiến biến thành con người vậy, nếu như con người sức mạnh có thể truyền cho con kiến thì con kiến chẳng phải bị nổ nát hay sao, bởi vì con kiến thân thể không thể chứa đựng con người sức mạnh, nhưng Vương Bá Ngưu thì lại khác, hắn dùng con kiến thân thể hoàn mỹ nắm giữ con người sức mạnh, vậy thì ngoài con người ra bất kỳ con kiến nào là đối thủ của nó?

""Ma Chủ Vô Địch, Ma Chủ Vô Địch!!"" Vô số sát lục ma tông võ giả kích động sùng bái hét lớn, ngay cả những võ giả thế lực khác cũng bị ảnh hưởng, bất tri bất giác cùng với Sát Lục Ma Tông võ giả sùng bái hô to, thanh âm chấn động khắp bốn phương tám hướng.

""Có bổn tọa ở đây, Sát Lục Ma Tông bất diệt!""

""Kẻ nào phạm Sát Lục Ma Tông, tuy xa tất tru!"" 

Vương Bá Ngưu hào khí như mây hét lớn, âm thanh dưới sự trợ giúp của Vô Thượng truyền thanh phù, vang vọng khắp Thiên Khung Hoàng Triều.

Khác với không khí vui vẻ ở Sát lục Ma Tông, lúc này đây tại Khương Thị Hoàng Thất Hoàng Cung lại phá lệ âm trầm, trong Cửu ngũ chí tôn Hoàng tọa, Khương Vô Cực sắc mặt sợ hãi ngồi đấy, vẻ mặt còn giữ lại vẻ mộng bức.

Khương Vô Cực nhờ vào Vô Thượng truyền thanh phù cho nên tất cả những gì diễn ra ở Sát Lục Ma Tông hắn biết rõ tường tận, khi thấy Vương Bá Ngưu dám dĩ hạ phạm thượng chiếm lấy Cổ Tôn Quận làm của riêng, làm lớn tiếng rêu rao khắp Thiên Khung Hoàng Triều khiến Khương Vô Cực vô cùng tức giận, chưa hết, Vương Bá Ngưu với súc sinh Khương Bác cấu kết với nhau nói xấu Khương thị Hoàng Thất, sau đó thằng súc sinh Khương Bác còn trước mặt vô số người cống lên tương lai lão bà của cha hắn, quả thật ngay cả tạp chủng súc sinh heo chó còn không bằng, vô số người cười nói lão bị Vương Bá Ngưu cho đội mũ xanh, thân là Hoàng Đế hắn có thể nhịn hay sao?

Nhưng ái ngại thực lực của Vương Bá Ngưu, hắn liên hệ cho con đầu của hắn là Khương Vô Thủy đến Sát Lục Ma Tông trấn áp kẻ cuồng đồ này, nhưng không ngờ Vương Bá Ngưu thủ hạ lại cường đại như vậy, cho dù con hắn thân là đỉnh cấp Thiên kiêu cũng đánh không lại, khiến cho Khương Vô Cực vô cùng mất mặt.

Sau đó Khương Vô Cực sư phụ Diệt Sinh đại đế hư ảnh hàng lâm muốn đồ diệt Sát Lục Ma Tông cùng trấn sát Vương Bá Ngưu khiến cho lão vô cùng kinh hỷ.

Vương Bá Ngưu là thứ súc vật cùng hung cực ác, tự nhiên là tội đáng chết vạn lần.

Chẳng qua sự tình phát triển vượt qua hắn mong muốn, càng thêm điên đảo nhận thức của hắn.

Hắn không nghĩ tới Vương Bá Ngưu lại mạnh mẽ như vậy, ngay dưới tình huống tuyệt cảnh chắc chắn phải chết còn có thể phản kháng, hơn nữa còn một quyền đánh nổ Diệt Sinh đại đế hư ảnh.

Sau đó Vương Bá Ngưu vượt qua vô tận thời không hàng lâm giới nội, cùng chân chính đại đế Diệt Sinh đánh nhau, còn mạnh mẽ đánh nổ thân thể Diệt Sinh đại đế.

Tuy Diệt Sinh đại đế vẫn không chết nhưng cũng không khiến Khương Vô Cực hết sợ hãi.

Liền Diệt Sinh đại đế cũng không làm gì được Vương Bá Ngưu, bằng vào hắn chỉ là một cái nho nhỏ Hoàng Đế của Hoàng Triều có thể làm được gì? 

Trong nháy mắt Khương Vô Cực muốn nhanh chân chạy trốn khỏi đây.

Nhưng mà Thiên Khung Hoàng Triều lớn như thế chạy thế nào, hắn cũng không cam lòng bỏ gian sơn để chạy trốn.

""Phụ thân ngươi khỏi cần chạy, sư phụ đã cùng Diệp Ma Chủ đàm phán, từ này Khương thị Hoàng Tộc hiệu chung với Sát lục Ma Tông."" Ngay lúc trong lòng Khương Vô Cực rối như tơ vò thì Khương Vô Thủy thanh âm nhàn nhạt truyền đến bên tai.

""Khụ khụ, vi phụ làm gì muốn chạy trốn a, Diệp Thiên Hùng tính là cái gì, vi phụ...."" Khương Vô Cực ho khan, đang tính lấy lại thể diện đột nhiên hắn phát hiện một thân ảnh quen thuộc đang lạnh lùng nhìn hắn.

""Khục...Diệp Ma Chủ đại giá quang lâm, bổn hoàng...à không....ta..."" Khương Vô Cực trong nháy mắt hoảng hồn nhảy dựng lên, khuôn mặt mập mạp sợ hãi co rúm lại như cây hoa cúc, khiến cho Vương Bá Ngưu ghét bỏ quay đầu nhìn chỗ khác.