“Quỳ xuống, thần phục ta, tha cho các ngươi tiện mệnh, cơ hội chỉ cho các ngươi một lần, không phải, hậu quả rất nghiêm trọng.” Vương Bá Ngưu cao cao ai thượng từ trên bầu trời liếc xuống quan sát Vương Thần, thản nhiên nói.
Vương Thần đám người nghe Vương Bá Ngưu bá đạo nói, ai nấy sắc mặt đều vô cùng khó coi.
Hắn nói cái gì? Thần phục hắn? Đây là đang nói đùa a!
Tuy Vương Thần không đánh lại Vương Bá Ngưu đám người, nhưng bọn hắn gọi lão tổ tông xuất quan thì chưa chắc mèo nào cắn mĩu nào, chưa kể hậu trường sau lưng bọn hắn chính là Man Hoang Đại Bộ Lạc, Man Hoang Thần, chúa tể ngàn tỷ non sông Tây đại lục này!
“Cho các ngươi một phút đồng hồ thời gian để cân nhắc lời của ta, nếu thời gian qua đi mà các ngươi không thể cho ta một câu trả lời chắc chắn, đừng trách bổn Ma độc ác, cho các ngươi Vương gia truyền thừa hoàn toàn biến mất khỏi Tiên Ma Thành!"" Vương Bá Ngưu lạnh lùng nói, ánh mắt lóe lên vẻ thị huyết.
Khinh người quá đáng, thật khinh người quá đáng, Tiên Ma Thành được Vương gia bọn hắn chưởng quản mấy ngàn năm, đột nhiên xuất hiện quái nhân bảo bọn hắn thần phục hắn, thật để bọn hắn giận dữ tới cực điểm.
“Đã đến giờ, cho cái trả lời chắc chắn đi! Không cần khẩn trương, bổn Ma hiện tại sẽ không giết các ngươi.” Vương Bá Ngưu đột nhiên xuất hiện trước mặt Vương Thần, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, ánh mắt lóe lên một tia tà dị, lạnh nhạt nói: “Hi vọng ngươi thức thời....còn không...”
“Cái này... Ta khó lòng đáp ứng, cho dù ta đáp ứng, Vương Gia tộc nhân cũng không đáp ứng.” Vương Thần ánh mắt lộ một tia hoảng sợ, người này thân ảnh xuất quỷ nhập thần, đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, nếu người này muốn giết hắn chẳng phải là một cái nhấc tay, tuy nhiên nhớ tới Vương gia còn có lão tổ tông, hắn ráng nhịn nội tâm hoảng sợ, cắn răng một cái run rẩy đáp.
“Thật sự là không thức thời nha!”Giọng nói Vương Bá Ngưu hiện vẻ không vui, vỗ vỗ bả vai Vương Thần vài cái liền nhấc chân rời đi, sau đó Vương Bá Ngưu đột nhiên cười lớn, nghiền ngẫm nói: “Thú vị.”
Vương Bá Ngưu thân ảnh liền biến mất khỏi bầu trời, đại quân của hắn cũng rút lui như thủy triều, thoáng chốc liền biến mất.
“Thành Chủ, Đối phương đang có ý đồ gì? tự nhiên rời đi rồi?” Một vị trung niên tướng quân cau mày nói.
Ba người khác cũng gật đầu.
“Mặc kệ hắn đánh chính là ý định gì, ta luôn cảm giác sẽ có chuyện không tốt xảy ra.""
Vương Thần sắc mặt ngưng trọng quay người, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Các ngươi chú ý động tĩnh của bọn hắn, ta đi tìm lão tổ.”
Ngoài thành, nào đó một chỗ trên bầu trời.
""Diệp huynh, vì sao không trực tiếp chụp chết bọn hắn?” Tàng Thiên Cơ nghi hoặc hỏi.
“Khặc khặc! Không vội, tất cả bọn sâu kiến ấy đều sẽ chết, quan trọng là chết như thế nào?” Vương Bá Ngưu quay đầu từ trên cao nhìn xuống tòa Tiên Ma cự thành này, vẻ mặt hắn lộ vẻ tàn nhẫn cười lạnh.
“Vậy chúng ta nên làm gì?"" Tàng Thiên Cơ cau mày hỏi.
""Haha, yên tĩnh nghỉ ngơi đi, ta muốn đi tìm một chút thú vị!"" Vương Bá Ngưu cười ti tiện, thân ảnh hóa thành u linh liền biến mất.
Tàng Thiên Cơ khó hiểu lắc đầu, Diệp Thiên Hùng người này tàn nhẫn dị thường, hành động kỳ qoặc khó hiểu, hắn thích trước khi sát lục liền làm hành động lão hổ vờn mồi, không dứt khoát sát phạt, phải tra tấn hành hạ kẻ địch. khiến kẻ địch phẫn nộ đau đớn rồi hắn mới kết liễu! Hảo biến thái.
Tàng Thiên Cơ làm sao biết được Vương Bá Ngưu làm vậy để thu hoạch Sát Lục, Cừu Hận điểm, chứ không phải nội tâm hắn biến thái như vậy trước khi chết liền tra tấn địch nhân.
Giờ phút này Vương Bá Ngưu khoác vào hắc ám áo choàng, bất tri bất giác mà xuyên qua Phủ Thành Chủ hộ Thành Đại Trận, dựa vào linh hồn, rốt cuộc hắn tìm thấy mục tiêu hắn muốn gặp, nàng ở bên trong một tòa đình các u nhã thoát tục, bên ngoài có tấm bảng ghi: Phiêu Hương Các.
Vương Bá Ngưu thần không biết quỷ không hay bước vào Phiêu Hương Các, bên tai hắn tức khắc vang lên từng trận du dương tiếng đàn.
Tiếng đàn tuy nghe phiêu phiêu dục tiên, tuy nhiên lại chất chứa một cỗ buồn bã thê lương, không cam lòng số mệnh an bài, muốn phản kháng nhưng không thể.
Vương Bá Ngưu hơi nhíu mày, Vương Ngữ Yên tiểu cô nương này chẳng lẽ có chuyện buồn khó nói hay sao?
Lần trước lần đầu đến Tiên Ma Thành, Vương Bá Ngưu có duyên nhìn thấy Vương Ngữ Yên, nghe nói nàng chính là con của Tiên Ma Thành Chủ, lần này quay trở lại, hắn muốn cho tên Vương Thần kia cảm nhận thế nào là tuyệt vọng, kiếm chút lợi tức, rồi mới xuất binh đồ sạch phủ thành chủ.
Khi tiếng đàn của Vương Ngữ Yên kéo lên đến đỉnh phong đột nhiên một loạt tiếng vỗ tay vang lên, khiến một nơi yên tĩnh như Phiêu Hương Các lộ ra vẻ quá chói tai.
""Ai?!""
Chợt nghe tiếng vỗ tay vang lên, Vương Ngữ Yên hơi giật mình quay đầu lại, dĩ vãng nơi này chỉ có nàng và phụ thân nàng hay lui tới, nhưng phụ thân nàng sẽ không tự nhiên vỗ tay như vậy, mà nơi này khi nàng bước vào đã khởi động cấm chế, ngoài phụ thân nàng ra thì không ai có thể đi vào, nhưng giờ khắc này ở đây lại xuất hiện người lạ khiến trong lòng nàng kinh hãi không dứt.
Nhưng khi nàng xoay người lại thì xung quanh không có bóng người nào, nhưng tiếng vỗ tay vẫn tiếp tục vang lên, sắc mặt nàng liền tái nhợt, âm thầm cảnh giác liếc bốn phía xung quanh.
Đột nhiên, Vương Ngữ Yên cảm giác có ai đang kề bên cổ nàng thổi một ngụm khí, nàng kinh hãi quay đầu lại nhưng vẫn không thấy một ai, trái tim nàng bang bang đập liên hồi, hai tay co lại ôm chặt thân thể, run lẩy bẩy, nói:
"Vị tiền bối này, ngươi đừng trêu chọc Ngữ Yên...ta sợ hãi a..""
""Thật sao? Muốn càng thêm sợ hãi không?""
Một thanh âm tràn ngập tà ác từ sau lưng nàng vang lên.
Nghe vậy, Vương Ngữ Yên nhảy dựng cả người, trong lòng âm thầm kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy một trung niên nam tử vẻ mặt tà khí nghiêm nghị nhìn nàng, khi nhìn thấy khuôn mặt này, Vương Ngữ Yên thập phần hoảng sợ, run rẩy nói:
"Ngươi...ngươi..ngươi sao lại ở đây?!""
Vương Bá Ngưu tà dị mỉm cười không đáp, chậm rãi đi từng bước tới nàng.|
Biết người trước mắt này là siêu cấp cường giả có thể địch nổi phụ thân nàng, nhưng nàng vẫn liều mạng xoay người chạy trốn.
""Tiểu mỹ nữ, ngươi chạy không thoát!" Vương Bá Ngưu thuấn di tới trước mặt nàng, vòng tay hữu lực ôm lấy thân hình mảnh mai đang sợ hãi vào trong lòng ngực, Vương Bá Ngưu tham lam hít thở mùi xử nữ trên người nàng, chép chép miệng, ca ngợi nói:
""Thật thơm..""
“Đáng chết hỗn đản, ngươi cho ta dừng tay!”
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, lại quá mức đột nhiên, Vương Ngữ Yên chưa kịp đề phòng liền bị Vương Bá Ngưu ôm chầm vào trong lồng ngực.
Khi cảm nhận được một đôi ma thủ đang mò vô vạt áo của nàng rồi chạm tới hai đôi bồng đào, thân hình Vương Ngữ Yên kịch liệt run rẩy lên, khuôn mặt tuyệt mỹ giờ khắc này lộ ra vẻ hoảng sợ vô tận cùng phẫn hận.
Bị Vương Bá Ngưu mạnh mẽ sờ loạn, nàng thân là nữ nhân chưa từng có ai dám đụng đến thân thể nàng, đột ngột cảm thấy xấu hổ cùng giận dữ.
Hơn nữa, người này quả thực to gan lớn mật tới rồi cực điểm, thế nhưng ban ngày ban mặt dám trà trộn vào Phiêu Hương Các, không hề cố kỵ mà xâm phạm thân thể nàng.
Lần đầu tình huống vô cùng nhục nhã này khiến Vương Ngữ Yên căm giận Vương Bá Ngưu đến tận xương tủy.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì Vương Bá Ngưu đã chết trăm ngàn lần.
Nghe thấy giọng nói phẫn hận của Vương Ngữ Yên, Vương Bá Ngưu không chút nào quan tâm, mặc cho nàng có kêu to cỡ nào, cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bị hắn xâm phạm, với lại hắn cam đoan rằng tý nữa nàng cũng không có khí lực mà kêu.
Vương Bá Ngưu thân là lão tài xế, đôi bàn tay thi triển sờ mó chi thuật đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, chỉ trong chốc lát, cả người Vương Ngữ Yên đều bị đôi bàn tay của Vương Bá Ngưu thăm dò hết thảy.
“Dừng tay! Ngươi cho ta dừng tay!”
“Đê tiện vô sỉ đồ vật, ngươi cho ta dừng tay a.”
“Ta chính là Tiên Ma Thành Chủ con gái cưng, lão tổ tông cháu ngoan, ngươi dám xâm phạm ta? Khi cha ta, lão tổ tông biết được thì chắc chắn ngươi sẽ bị thiên đao vạn quả, nghiền xương thành tro……” Vương Ngữ Yên hoảng sợ rống giận, uy hiếp mắng to.
Chẳng qua, những lời này cũng không có chút tác dụng nào với Ma Đầu Vương Bá Ngưu, động tác của hắn không chút nào vì những lời này mà dừng lại, trái lại bàn tay hắn càng ngày càng càn rỡ, chọt vào nơi tư mật của Vương Ngữ Yên, không ngừng ngoáy móc.
“Ta nếu dám đến nơi này, dám làm như vậy với ngươi, căn bản là ta không sợ bất luận kẻ nào, càng thêm không sợ bất luận uy hiếp nào!”
“Kẻ hèn Vương Thần, chính là hắn đứng trước mặt ta cũng vô pháp làm gì được ta.”
“Ta xem khuôn mặt với dáng người của ngươi cũng tính là tuyệt sắc mỹ nữ, có thể khiến ta có một chút hứng thú, aizz, thân là lão tài xế, không phải nữ nhân nào cũng có thể khiến ta hứng thú a, ngươi miễn cưỡng khơi dậy hứng thú trong lòng ta.”
Vương Bá Ngưu tà ác cười lạnh, ngạo nghễ nói.
Nghe được những lời ma quỷ này của Vương Bá Ngưu, ánh mắt phẫn hận của Vương Ngữ Yên liền hóa thành vẻ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt vô sắc.
“Ngươi đừng làm thế với ta, ta van cầu ngươi.”
“Nếu ngươi chịu buông tha ta, ta nguyện ý đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của ngươi……”
Vương Ngữ Yên tu vi Địa Tiên cảnh, ngang với Võ Quân Cấp võ giả, nhưng đối với Vương Bá Ngưu, nàng không thể phản kháng, ngay cả dãy dụa cũng không thể, chỉ có thể khóc lóc cầu xin.
Vương Bá Ngưu tà ác cười lạnh:
“Ha hả, buông tha ngươi? Ngươi cho rằng có khả năng sao?”
""Hôm nay, ngươi nhất định phải trở thành nữ nhân của ta, đó là phúc phận của ngươi, ha ha ha……”
Vương Bá Ngưu càn rỡ ngửa mặt lên trời cười to, vang vọng khắp Phiêu Hương Các.
Sau khi cười xong, Vương Bá Ngưu cúi người bế thốc Vương Ngữ Yên lên, tiến đến khuê phòng gần đó.
“Buông ta ra, súc sinh, cầm thú, ngươi buông ta ra.”
""Phụ thân, cứu ta a...!""
""Ta chính là Thiên Khung Hoàng Triều Tứ Hoàng tử hôn thê, ngươi dám đụng đến ta, ngươi sẽ chết rất khó coi a..""
……
Nhìn thấy Vương Bá Ngưu bá đạo đặt nàng lên giường dọa đến Vương Ngữ Yên hoa dung thất sắc, không màng tất cả mà thét lên.
“Ha ha ha, ngươi kêu đi, liền tính là ngươi kêu khan cả cổ cũng không có ai nghe được.""
“Hôm nay, không ai có thể cứu được ngươi, hắc hắc……”
Vương Ngữ Yên càng giãy giụa, ngược lại càng khiến Vương Bá Ngưu thêm phần kích thích, hắn mạnh mẽ xé rách quần áo nàng vứt ra một bên, thân hình hắn đè lên nàng, bắt đầu chinh phạt!
Sau đó, trong phòng liền vang lên tiếng thét chói tai, nhưng chỉ năm phút sau, tiếng thét chói tai liền biến mất, thay vào đó là tiếng rên rỉ khoái lạc vô tận.