Đại Lý Tự Khanh - An Ni Vi

Chương 73: Bình minh




Rời khỏi chỗ ở của Lâm Vãn Khanh, cua qua góc hành lang, Tô Mạch Ức thấy Lương Vị Bình và Diệp Thanh đang đi về phía bên này.
“Đại nhân,” Diệp Thanh vái chào hắn, “Thi thể của sát thủ đã được thu dọn sạch sẽ, trên người hắn không có gì khác thường.”
Tô Mạch Ức có chút thất vọng, quay đầu lại thì thấy Lương Vị Bình bên cạnh, trên tay cầm một chén thuốc nóng hôi hổi.
“Các ngươi định đi đâu?” Hắn biết rõ còn hỏi.
“Chúng ta đến thăm Lâm hiền đệ, nhân tiện dò hỏi một số manh mối về tên sát thủ.” Lương Vị Bình đáp.
Tô Mạch Ức không khỏi nhíu mày.
Tuy rằng Lương Vị Bình và Lâm Vãn Khanh vẫn luôn coi nhau như huynh đệ, nhưng nghe hắn mở miệng gọi “hiền đệ”, cảnh tượng gặp hai người bên ngoài quán ăn nhỏ ở chợ phía đông đêm hôm đó lại hiện lên trước mắt hắn.
Vì thế hắn lạnh mặt, giật chén thuốc trên tay Lương Vị Bình, đưa cho Diệp Thanh.
“Dò hỏi và đưa thuốc, đi một người là đủ rồi.”
Nói xong, chắp tay sau lưng, liếc xéo Lương Vị Bình khi đi ngang qua hắn.
“Lương chủ bộ,” Giọng Tô Mạch Ức lạnh lùng có thể đóng thành băng.
Lương Vị Bình rùng mình.
“Đi theo.” Tô Mạch Ức nói.
“Hở, hở?” Lương Vị Bình chưa kịp hỏi rõ ràng, đã thấy Tô đại nhân rời đi như một cơn gió.
Hắn phải chạy theo.
Hai người đến chỗ ở của Lai Lạc.
Lúc đi vào, nàng vừa băng bó vết thương xong, khóc lóc vì bị đại phu bắt uống thuốc. Thấy hai người tới, nàng mới cố gắng bớt nhăn nhó mặt mày, nhìn Tô Mạch Ức bằng ánh mắt lạnh như kiếm.
Tô Mạch Ức cười khẽ, thật ra không để ý lắm. Lương Vị Bình thấy hắn định ngồi xuống, vội vàng lấy một cái ghế tròn cho hắn.
“Nói thân phận của ngươi đi.” Hắn thản nhiên chỉnh lại vạt bào, giọng điệu bình tĩnh.
Lai Lạc phớt lờ hắn, gõ cái chén không trong tay leng keng.
Tô Mạch Ức cũng không tức giận, thái độ lạnh lùng như thường ngày, nhìn nàng tiếp tục hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tiếng gõ chén leng keng chợt dừng lại, Lai Lạc ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt xanh lam giống như biển sâu, bình tĩnh nhưng nguy hiểm.
Một lúc lâu sau, nàng cười lạnh, giọng điệu chế nhạo: “Đại nhân bị mù à? Lai Lạc còn có thể là ai nữa? Đương nhiên là người Hồ.”
“Leng keng ——”
Lương Vị Bình mềm nhũn chân khi nghe câu trả lời của Lai Lạc, khó khăn lắm mới ngồi xuống được thì lại đụng vào bàn, chén trên đó kêu leng keng.
Tuy nhiên, hai người có cảm xúc huyền diệu dường như không nghe thấy, vẫn đang trong tình trạng đối chọi gay gắt và muốn đánh nhau.
Tô Mạch Ức không khó chịu, nhếch môi cười, trầm giọng thong thả nói: “Nếu đã như vậy, bản quan hỏi câu khác.”
“Tống Chính Hành và Vương Hổ đều do ngươi giết?”
Giọng điệu chắc chắn, biến một câu nghi vấn thành câu trần thuật.
Lai Lạc căn bản không phản ứng hắn, lại bắt đầu gõ chén, âm thanh leng ka leng keng có vẻ hỗn loạn và kỳ dị trong đêm tĩnh lặng.
Tô Mạch Ức dừng lại rồi nói: “Tống Chính Hành bị giết trong nhà lao bởi một người nào đó dùng cành cây đâm xuyên tai trái và tai phải; Vương Hổ là bị giết bằng kiếm, hơn nửa cái cổ bị cắt ra. Kỹ thuật tàn nhẫn và chính xác như vậy, chỉ có sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp mới có thể làm được.”
Lai Lạc tiếp tục nghịch cái chén với gương mặt vô cảm, căn bản không có hứng thú đối với những lời nói của Tô Mạch Ức.
Tô Mạch Ức liếc nàng rồi tiếp tục: “Bản quan có nghe nói về một nữ sát thủ mấy năm trước, giết người tùy ý, không lặp lại kỹ xảo. Nàng có thể sử dụng mọi thứ trong tầm tay, ra tay sẽ làm người ta mất mạng. Nàng còn có một tên gọi rất thích hợp, ‘người điên’.”
“Đó là ngươi, đúng không?”
“Cạch ——” chén sứ trắng trong tay bị gõ thủng một lỗ nhỏ, dưới ánh nến mờ ảo, Lai Lạc ngẩng đầu nhìn Tô Mạch Ức.
“Đúng vậy, chính là ta.” Nàng cười thoải mái, thừa nhận rất sảng khoái.
Tô Mạch Ức trầm mặt khi nghe vậy, giọng điệu đột nhiên lạnh lẽo, “Ngươi là người của Lương vương?”
Lai Lạc sửng sốt, trong đôi mắt xanh lam hiện lên một tia mờ mịt, “Ta không phải là người của ông ta.”
“Vậy vì sao ngươi giết người giúp y?” Tô Mạch Ức gạn hỏi.
“Ta không giết người giúp ông ta.” Lai Lạc biện hộ: “Ta chỉ thích giết người. Ta giết người, ông ta cho ta tiền. Giống như khi các ngài gặp chuyện thì đi tìm đại sư để nghe giảng và tụng kinh, ngài có nói rằng đại sư là người của ngài không?”
“……” Tô Mạch Ức giật mình vì sự giải thích đổi trắng thay đen của Lai Lạc, nhưng hắn mau chóng bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi: “Vậy lúc ngươi giết Vương Hổ, đã tàn sát toàn bộ nhà lao Kinh Triệu Phủ là vì……”
“Bởi vì ngày đó tâm trạng của ta không tốt.” Lai Lạc nói.
“……” Lần đầu tiên, Tô Mạch Ức thẩm vấn phạm nhân mà không còn lời gì để nói.
Lai Lạc thở dài, không quan tâm, “Bọn họ không cho ta giết Triệu di nương theo ý mình nên ta không vui lắm. Sau đó, bọn họ lại nói ta làm việc không gọn gàng, bảo ta đến nhà lao Kinh Triệu Phủ giết một người nữa.”
Nàng dừng lại, vẻ mặt chân thành: “Vì vậy tâm trạng của ta không tốt, ngày đó thuận tay giết thêm vài người.”
“Nhưng ngươi làm như vậy, không khác nào làm hỏng toàn bộ kế hoạch của bọn họ.”
“Ủa?” Lai Lạc nhíu mày suy nghĩ, “Hình như là vậy…… Thảo nào người đưa tiền hôm đó có thái độ tệ như thế.”
“Cho nên ngươi……” Tô Mạch Ức thăm dò.
“Ta đã giết hắn.” Lai Lạc vênh mũi.
“……” Cuối cùng Tô Mạch Ức cũng biết vì sao nàng nhận được danh hiệu “người điên”, bởi vì nàng chính là một người điên.
Hắn ổn định tâm trí, trở lại chuyện chính, “Vậy tại sao ngươi tiếp cận Lâm Vãn Khanh?”
“Ta muốn đưa nàng đi.”
Tô Mạch Ức nhíu mày, khuôn mặt lạnh như băng, “Vì sao?”
Lúc này Lai Lạc mới hồi phục tinh thần, bày ra động tác “từ chối hợp tác” với Tô Mạch Ức: “Bởi vì ngài giống ông cậu khốn nạn của ngài, bạc tình bạc nghĩa, không bảo vệ được cho nàng còn muốn giữ người ta bên cạnh.”
Thình lình bị chụp cái mũ “kẻ phụ bạc”, sắc mặt Tô đại nhân không tốt lắm, nhất thời tức giận đến mức quên cả biện giải.
Tuy nhiên hắn đã xâu chuỗi toàn bộ đường dây Lai Lạc tiếp cận Lâm Vãn Khanh.
Nghe giọng điệu của nàng, nàng hẳn là người quen cũ của Tiêu lương đệ. Sau khi Tiêu lương đệ chết, nàng hận Thành Chiêu Đế, tình cờ bị Lương vương đào tạo thành sát thủ, gia nhập vào cuộc đại loạn của y.
Nhưng không may, nàng là người điên không chịu bị người khác khống chế, làm việc tùy ý, bởi vì chuyện của Vương Hổ nên đã đoạn tuyệt với Lương vương. Ngoài ra, chắc nàng đã nhận ra Lâm Vãn Khanh trong nhà lao, cho nên đã theo dõi và tiếp cận, muốn đưa Lâm Vãn Khanh rời khỏi “Hoàng gia” mà nàng không tin tưởng.
Giết Tống Chính Hành không phải vì Lương vương, chỉ đơn giản là muốn Lâm Vãn Khanh đi cùng nàng.
Biết Lai Lạc không có ác ý đối với Lâm Vãn Khanh, Tô Mạch Ức rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, thái độ hỏi chuyện cũng dịu đi một chút.
Hắn bật đèn bên cạnh sáng một chút, nghiêm nghị nói: “Ngươi cảm thấy ai làm chuyện hôm nay?”
“Ai à?” Lai Lạc kinh ngạc, như thể nghe chuyện cười, “Kim Ngô vệ phía dưới cấm quân được điều động, ngoại trừ ông cậu khốn nạn của ngài thì còn ai?”
“Hoàng thượng không biết chuyện này.” Tô Mạch Ức nói: “Hạ Hoàn cũng nói là nhận được mật báo, ai cũng có thể đưa mật báo.”
Lai Lạc bĩu môi, nửa tin nửa ngờ, “Vậy thân phận của sát thủ không thể phủ nhận đúng không?”
“Sát thủ?” Tô Mạch Ức rùng mình, vẻ mặt nghiêm nghị hơn, “Ngươi nhận ra người bên trong?”
Lai Lạc gật đầu, “Có một người trong đó là ám vệ mà ta đã gặp khi ta nhìn thấy cô nương ở trên phố vào đêm đó.”
“Ngươi đang nói đến……” Lương Vị Bình lắp bắp: “ám vệ của nhị công tử Trần gia?”
“Ừm,” Lai Lạc hừ, “Lúc ấy hắn che mặt, thật ra ta chưa thấy mặt, nhưng ta sẽ không nhận sai thân hình và võ công của hắn.”
Ngọn lửa trong phòng lập lòe, một tia lửa bùng lên.
Mọi người không nói nữa, bầu không khí nhất thời yên tĩnh.
Trần gia……
Trần Diễn nắm quyền kiểm soát cấm quân, nếu ông ta ra lệnh, bảo Hạ Hoàn dẫn Kim Ngô vệ đi bắt người là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng vì sao Trần gia muốn đẩy Lâm Vãn Khanh vào chỗ chết?
Nếu nhớ không lầm, bọn họ không liên quan đến vụ án làm loạn của Tiêu gia mười ba năm trước.
Nếu trước đây chỉ lo thân mình, hiện giờ vì sao bọn họ lại nhào vào vũng nước đục này?
Trừ khi……
“Ong ——” một tiếng ù tai, con ngươi Tô Mạch Ức rung mạnh, tựa như đột nhiên nhớ tới điều gì đó.
Trần gia là nhà mẹ ruột của hoàng hậu. Lúc ấy Tiêu gia bị thua, Tiêu lương đệ thất sủng, có thể nói Trần gia là một trong những người được hưởng lợi trực tiếp.
Trần lương đệ được phong làm Thái Tử Phi, Trần Diễn cũng đảm nhận chức vụ trung lang tướng Kim Ngô vệ của Tiêu Cảnh Nham, Trần gia nổi đình nổi đám một thời.
Vậy…… Có thể không?
Trong lòng rùng mình, Tô Mạch Ức bị suy luận của mình làm cho toát mồ hôi cả người.
Ngay sau đó hắn đứng dậy, vén vạt bào định lao ra ngoài thì bị Lai Lạc ngăn lại.
“Vậy,” nàng hỏi, đôi mắt xanh lam lộ ra tia lạnh lẽo, giọng điệu lạnh như băng, “Ngài có tin Tiêu gia vô tội không?”
Tô Mạch Ức ngẩn người, không nói gì.
Lai Lạc không chờ hắn trả lời, hỏi tiếp, “Ngài có thể bảo vệ cô nương không?”
Nàng không chịu buông tha, cầm mảnh sứ trắng trên tay xuýt nữa chảy máu.
Lai Lạc chống người đứng lên, đi tới trước mặt hắn, nhìn chằm chằm nói: “Nếu ngài không bảo vệ được, tất cả những gì trải qua đêm nay sẽ là cuộc sống sau này của cô nương. Một khi thân phận bị bại lộ, điều chờ đợi nàng chính là hoàn cảnh chỉ có chết mà không còn con đường sống. Nếu vậy, ngài giao nàng cho ta, nơi này không có chỗ cho nàng, ta cùng nàng đến một nơi tốt hơn.”
Dưới ánh nến mờ ảo, cuối cùng cũng có chút dịu dàng trong đôi mắt xanh lam băng giá kia.
Tô Mạch Ức sững sờ, bởi vì hắn đã quên, nàng sống sót trên đời dưới danh nghĩa là “con gái của tội phạm”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Mười mấy năm qua, nàng lội sông như đi trên băng mỏng, sự sống vô cùng khó khăn đối với nàng.
Cổ họng đau buốt, hắn chỉ cảm thấy dường như bị Lai Lạc đút vào một con dao. Lưỡi dao sắc bén trượt xuống, rỉ máu từ cổ họng đến ngực.
Hắn chợt nhớ tới cách đây rất lâu, nàng hỏi hắn, “Giết nhầm một người tốt và buông tha một người xấu, sai lầm nào nghiêm trọng hơn.”
Hắn nói, là thả nhầm người xấu.
Hắn còn nhớ lúc ở Hồng Châu, bởi vì Lai Lạc, hắn trách nàng dễ xúc động, không nên đồng cảm quá nhiều đối với “nghi phạm”.
Cho nên từ trước tới nay, đối với nàng, hắn vẫn luôn là Đại Lý Tự Khanh mà triều đình phong chức, sau đó mới là người mà nàng có thể giao phó thể xác và tinh thần, trao gởi cả đời.
Mây tan, để lộ bình minh.
Hắn nhìn Lai Lạc, nói một cách chắc chắn: “Ta không những muốn bảo vệ nàng, ta còn muốn cho nàng sự tự do mà ngươi không thể cho nàng. Ta muốn nàng không cần trốn tránh, giấu giếm danh phận nữa, ta muốn nàng thực hiện lời hứa, trở thành thế tử phi của ta một cách đàng hoàng.”
——————
Lời tác giả:
Tô đại nhân đối với toàn thế giới: Ta muốn nàng thực hiện lời hứa, trở thành thế tử phi của ta một cách đàng hoàng!
Tô đại nhân đối với Khanh Khanh: Ta không có nói, bọn họ bịa đặt, không phải ta.
Nội tâm: Nàng mau phát hiện đi! Mau tự mình phát hiện đi!