Đại Lục Thất Lạc

Chương 62-3: Ngoại truyện




Lại một năm nữa, đang vào mùa hè.

Ở trên sườn núi, Dương Phàm đang ở trong ‘nhà’. Mới mưa to một hồi, mặt trời vừa lộ ra, trên lá cỏ dây gần đây còn có mấy giọt nước mưa trong suốt.

Trời xanh không mây, nơi chân trời xa có đám mây màu trắng như sương, một chùm lại một chùm . Dưới sườn núi là rừng rậm xanh um tươi tốt, phảng phất còn mang theo hơi nước sau cơn mưa.

Dương Phàm tắm rửa dưới cơn mưa, trở lại sơn động dùng lá bạc hà ép thành nước đổ lên người tắm, lại mặc một cái quần mỏng mới chui ra khỏi thạch động, bên ngoài ba cái vại đá to đều đầy nước mưa. Nàng nhìn đồng hồ đá, cách một khoảng thời gian nữa Nick mới trở về.

Cô muốn vào rừng, gặp nấm mây trắng liền lấy một ít trở về. Gần đây cô phát hiện nấm mây trắng nấu với thịt ăn thật ngon. Trước khi đi, để tránh gặp dã thú nguy hiểm, cô còn mang theo một ít cỏ bàn chải phơi khô.

Đất trong rừng rậm phần lớn không bị mưa xối, một phần lớn nước mưa đều bị tán cây cùng lá giữ lại. Chân dẫm trên đất cảm thấy mặt đất hơi hơi nóng lên, mấy ngày gần đây có một trận cháy rừng, trước khi mùa thu đến, mưa to liên tục cũng không thể làm giảm nhiệt độ không khí.

Đều nói, nơi con người đi nhiều sẽ biến thành đường, cô thường đi theo triền núi đến dòng suối nhỏ trong rừng, như vậy chậm rãi từ từ ‘đường’ đã hình thành rồi. Thực ra là Nick dùng đuôi giúp cô vẽ ra con ‘ đường ’ này, sau này cô lại dùng đống đá vụn đặt hai bên đường, dần dần con đường nhỏ càng ra dáng rồi.

Côi tìm được một mảng nấm mây trắng lớn, bởi vì mưa to vừa ngừng, loại khuẩn này vẫn có màu trắng. Mang đầy hai bao da, một lát lại đến dòng suối nhỏ trong rừng rửa. Lưới cỏ đặt đầu nguồn dòng suối nhỏ có không ít cá, cô thả hết những con nhỏ và vừa, chỉ để lại những con lớn nhất, lại dùng cỏ dây xuyên qua, theo lại. Đi ra khỏi rừng liền nhìn thấy Nick. Hắn hẳn là luôn chờ cô ở nơi này, khả năng đã sớm phát hiện cô cũng vào rừng.

Hắn đi tới đem đuôi vuốt ve cô, để cô cưỡi lên đuôi của hắn. Bên chân hắn là con mồi của ngày hôm nay, một con dê nhiều sừng và một cây caramel, hắn dùng dây da cột chúng lại. Chờ cô ngồi đàng hoàng, hắn nhấc con mồi lên, mang theo nàng đi lên núi.

Dương Phàm cưỡi trên đuôi của hắn, hai tay bắt lấy lông trên eo hắn, hai chân đặt lên hai bắp đùi hắn, theo động tác của hắn thay phiên chạm chạm đùi hắn.

Rất nhanh, Nick liền phát hiện động tác nhỏ này của cô, hắn bắt đầu phát ra tiếng grù grù.

Trên sườn núi gió thổi làm đống lửa cháy tí tách, hắn nướng thịt trên lửa, cô dùng nồi đá nấu canh thịt nấm, cá thì trực tiếp ăn sống. Loại cá này thịt quá non, nấu liền nát. Bây giờ bọn họ ăn cơm cơ bản là tách ra, cô thích ăn canh thịt hơn. Cho dù Nick vẫn theo thói quen nướng xong thịt đem phần mềm nhất đút cho cô ăn.

Nồi đá bỏ lên lửa không cần trông, đợi đến khi củi cháy xong canh cũng liền nấu xong. Cô ngồi xuống bên cạnh Nick, ôm cái đuôi của hắn. Trong đống lửa bay ra mùi thịt nướng, hương vị dê nhiều sừng cũng không tệ, nhưng mà chúng nó rất ít khi xuất hiện ở đây, không biết con này có phải bị phải lạc đường mới bị hắn bắt được hay không.

Thịt nướng xong, Nick kéo một cái chân sau xuống, cắt lớp da cháy đen thui bên ngoài, lộ ra phần thịt còn hơi đỏ hồng bên trong. Hắn cắn một miếng, nhai nhai rồi đút cho cô.

Dương Phàm nuốt vào, chỉ ăn vài miếng liền lắc đầu, cô còn một nồi canh thịt nữa. Đồ ăn còn lại đều nhường cho hắn ăn.

Sau khi cơm nước xong, hắn nằm trên cỏ, cô ghé lên người hắn, đem lá bạc hà nhét vào trong miệng hắn.

Bây giờ Nick đã quen nhai lá bạc hà sau khi ăn, có khi ở trong rừng, cô không mang theo lá bạc hà, hắn sẽ vào rừng hái một ít về ăn.

Thực ra thì răng người Nick gãy liền mọc lại, người cần giữ răng là cô. Nhưng ngay từ đầu cô không biết, chờ hắn quen rồi, cô mới phát hiện ra điều đó từ Dũng Khí. Răng gãy còn có thể dài lại, hơn nữa là vô hạn.

. . . . . . Nhiều lần Dũng Khí bị hắn dùng đuôi đánh ngã xuống đất, gảy vài cái răng trước. Có một lần hắn đánh bay Dũng Khí ra ngoài, cô thấy Dũng Khí nằm sấp rồi đứng lên hộc ra vài thứ gì đó. Chờ cô nhặt lên mới phát hiện là răng của Dũng Khí.

Số lần hai cha con đánh nhau gần đây tăng lên nhiều rồi.

Dương Phàm kỳ lạ nghĩ, vì sao? Từ khi màu lông trên người Dũng Khí càng ngày càng đậm, cơ hộ bọn họ chạm mặt nhau trong rừng càng ngày càng ít, có khi giống đực người Nick ở gần nhau quá quả thật không phải là một chuyện tốt.

Cô có chút hối hận, nhưng bây giờ không có khả năng buộc Dũng Khí rời đi rồi. Nina chỉ ở kề rừng, làm bạn đời của nó, Dũng Khí cũng sẽ xem nơi này là nơi dừng chân.

Buổi tối, bọn họ đang ngủ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng sói nghẹn ngào, như bị trọng thương kêu đau.

Dương Phàm lập tức bò dậy, Nick đi theo sau cô. Bọn họ chạy tới ‘nhà’ Dũng Khí trong màn đêm.

‘Nhà’ Dũng Khí ở phía Bắc nhà Nick, lãnh địa hai người bọn họ liền sát nhau, ở giữa chỉ có một khoảng trống chừng năm mươi mét đại biểu cho hòa bình.

Càng tới gần, tiếng Nina nghẹn ngào càng rõ ràng. Nhưng Dương Phàm lại dừng lại, đột nhiên cô có chút bất an.

. . . . . . Nina. . . . . . Có phải ở đây. . . . . . Sinh con hay không?

Lần trước cô thấy Nina vẫn trú đông ở núi đá đen. Trở lại triền núi rồi hai bên lại có vẻ luôn trốn tránh đối phương, chuyện này phải qua một thời gian quan sát dài cô mới có thể xác nhận, ba người không biết đạt thành hiệp nghị này lúc nào.

Nhớ lại một chút, có vẻ gần đây thường xảy ra chuyện không yên, chỉ có Dũng Khí là tăng vọt ý thức chiến đấu, nhìn theo một góc độ khác, chẳng lẽ là gần đây nó luôn rất không an? Bởi vì Nina mang thai rồi sao?

Dương Phàm khó xử nửa ngày, cuối cùng quyết định phải đi xem. Thứ nhất, Dũng Khí đánh không lại Nick, đi qua cũng chỉ nghiêng về một phía. Mà Nick sẽ không công kích Dũng Khí thật sự, mỗi lần hắn đều đánh ngã nó rồi thôi.

Thứ hai, Nina rên rỉ thống khổ như vậy, có nghĩa là nó sinh không được thuận lợi?

Lúc bọn họ đuổi tới, Dũng Khí đang sốt ruột  xoay quanh Nina, nhưng chỉ cần nó vừa tới gần, Nina sẽ nhào lên cắn. Vì sao sinh không thuận lợi? Nguyên nhân chính là Nina luôn muốn đuổi Dũng Khí đi, nhưng thiên tính của người Nick là yêu quý bạn đời, làm thế nào Dũng Khí cũng không chịu đi.

Dương Phàm nhìn đùi nó đều là miệng vết thương, lông bị kéo xuống không ít. Nina thật đúng là một chút cũng không lưu tình. Vì sao nó lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ giống đực loài sói rừng sẽ ăn luôn sói con sao?

Nina không nằm xuống, sau đuôi của nó đã có máu chảy ra, phía sau mông đã lộ ra đầu nhai thai màu trắng rồi. Nó sắp sinh rồi !

Dương Phàm thấy may vì bản thân đi lại nhìn thoáng qua. Cô muốn Nick đuổi Dũng Khí đi, cũng không biết phải nói thế nào, đành phải ôm đuôi Nick vỗ vài cái về phía Dũng Khí.

Đại khái là, trong một thời gian dài dưới sự chỉ huy của cô, Nick và cô đã hình thành loại ăn ý nào đó, lúc cô khoa tay múa chân vài cái hắn liền hiểu ra, tiến lên vung đuôi một cái liền đánh bay Dũng Khí.

Dũng Khí và Nick lăn lộn đánh nhau, vẫn là nghiêng về một bên. Hình thể của Dũng Khí so với Nick giống như một người Nick ‘ nhỏ yếu ’, bất luận là cơ thể hay là độ to dầy của lông. Dương Phàm lập tức tập trung lực chú ý lên Nina bên này.

Cô không tới gần, chỉ dám ở phía xa xem.

Nina rốt cục nằm xuống, ước chừng nửa giờ sau, một Bảo Bảo người Nick ước chừng lớn hơn Dũng Khí năm đó một chút được sinh ra rồi.

Nina ăn luôn nhau thai, lại dùng mũi đụng Bảo Bảo vài cái trợ giúp nó đứng lên.

Nhìn đến Nina có vẻ như muốn đút cục cưng uống sữa, Dương Phàm tùy tay nắm lấy một tảng đá ném qua. Nina nhe răng nhìn cô, gừ gừ rít gào, nhưng mà có lẻ nhớ được Dương Phàm, cho nên không thật sự nhào lên.

Dương Phàm ngăn cản không kịp, đành phải gọi hai cha con dưới sườn núi  về. Dũng Khí và Nina, đôi vợ chồng nhỏ này hình như không có ý thức trữ đồ ăn, đặc biệt là vào mùa đồ ăn sung túc. Nina cũng không thích ở trong động, cho nên Dũng Khí chỉ có thể làm giường cỏ lớn ngủ trên thảo nguyên, ngay một cái thạch động cũng không có.

Vì tránh cho Nina vừa sinh đã bị tiểu bảo bảo cắn bị thương, bây giờ bọn họ cần phải đi bắt vài con mồi về.

Chờ cô chạy xuống triền núi, thổi tiêu gọi hai cha con đang liều mạng đánh nhau càng ngày càng hưng trí, đột nhiên nghe thấy tiếng Nina uy hiếp cắn xé, sau đó là tiếng va đập liên tiếp.

Cô chạy nhanh về, kết quả nhìn thấy Nina cắn cổ Bảo Bảo từ phía sau, vừa cắn vừa phát ra tiếng uy hiếp gừ gừ. Bảo Bảo đang giãy dụa, nhưng nó giãy dụa một chút, Nina liền cắn mạnh thêm một phần.

Thẳng cho đến khi Bảo Bảo an tĩnh lại.

Dương Phàm nhìn sửng sốt.

Rốt cục, Niko về đến đây trước. Dũng Khí còn ở dưới sườn núi, khả năng là bị đánh đến tạm thời dậy không nổi. Dương Phàm kéo Nick về, cô cảm thấy một nhà ba người này không cần thiết phải trợ giúp rồi.

Người mẹ này, có thể chăm sóc cho đứa bé cùng bản thân.

Cô nằm sấp trên lưng Nick, để hắn cõng một đường chạy chầm chậm về nhà của mình.

Màn đêm tối đen, ngân hà lộng lẫy loá mắt. Gió nhẹ hơi hơi thổi qua, mang đến mùi thơm ngát của cỏ cây.

“Nick?” Cô ôm lấy cổ hắn nói khẽ.

Hắn đáp lại cô là tiếng grù grù thư thả liên tiếp.

Cô ở trên lưng hắn cọ xát, bộ lông lạnh lẽo cứng rắn lại làm tâm cô ấm áp.

“Chúng ta về nhà đi.”

Đuôi của hắn đuôi nhẹ nhàng vẫy, cỏ bị hắn quét phát tiếng lào xào. Xa xa  cỏ bao phủ ở dưới ánh trăng, nơi đó có nhà của bọn họ .

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

1,

Dương Phàm: Nick, hôm nay chúng ta vào rừng rậm chơi đi. Ăn cơm trưa ở đó luôn.

Nick: grù grù ~ grù grù ~( đứng lên đi rồi )

Dương Phàm: . . . . . . ( đuổi theo ôm lấy cái đuôi to của hắn, kéo kéo ~ Nick dừng lại, cô cưỡi lên )

Hai người cùng nhau đi vào rừng.

2,

Dương Phàm: Nick, trời mưa rồi, chúng ta có đi vào rừng nữa không?

Nick: grù grù ~ grù grù ~( đứng lên đi rồi, những hạt mưa bụi nhỏ dính vào người hắn )

Dương Phàm: . . . . . . ( đuổi theo, ôm lấy đuôi, kéo kéo ~ Nick dừng lại, cô cưỡi lên )

Mưa nhỏ thôi, không sao!

3,

Nick: hái được một quả dại ( vỏ màu hồng đậm, vỏ ngoài có gì đó nổi lên ), hắn ăn một quả, lại hái một quả đưa cho Dương Phàm trên lưng hắn.

Dương Phàm: ( ăn ) phụt! ! !

Nick: thấy cô không ăn, bản thân tiếp tục ăn.

( Sau đó, Dương Phàm gọi loại quả này là thử miệng, chỉ có đầu lưỡi của Nick có lông mới có thể ăn được nó! )

4,

Nick: hái một loại lá màu xanh nhạt ( dài giống như rau hẹ ), hắn ăn một chút, lại hái một ít đưa cho Dương Phàm trên lưng hắn.

Dương Phàm: ( hoài nghi nhận lấy nhét vào miệng ) thứ này có thể ăn sao? (cảm giác sau khi ăn xong, trừ khó nhai nát ra, hương vị cũng không khó ăn ), cho nên cô lại hái một ít quyết định về ăn mỗi ngày ăn.

Nick: tùy cô.

( Sau đó, Dương Phàm đau bụng hai ngày. Cô gọi giống cỏ hẹ này là ‘ cỏ ba đậu’. Thứ này hẳn là Nick ăn để tiêu chảy . . . . . . )

5,

Hôm nay, Dương Phàm phái hiện một tổ sâu ở cửa động chứa đồ ăn của cô.

Dương Phàm: làm sao có thể có sâu? ( đi lấy cỏ bàn chải)

Nick: ( đi lại nhìn nhìn, đem động đựng đồ ăn của cô đẩy xuống núi, đồ ăn bên trong đều hỏng hết rồi)

Dương Phàm: . . . . . . ( khiếp sợ nói không nên lời )

( Sau đó, cô phát hiện có một loại sâu không sợ cỏ bàn chải. . . . . . ) Thực ra cô cảm thấy là đồ ăn trữ của cô nhiều lắm, cho nên mới có sâu, từ nay về sau chỉ chứa đựng thứ có thể ăn , không dám cái gì cũng cầm về nhà.

6,

Mùa đông, ở núi đá đen.

Dương Phàm: trong động nóng quá. . . . . . ( địa nhiệt làm người ta khó chịu ) cô chạy đến cửa sơn động lấy một túi tuyết về, cảm thấy nóng liền ăn một ít.

Nick: ( Săn thú về, nhìn thấy tuyết trong áo da, rót vào vại đá đựng nước của cô, nước trong vại đá tràn ra, lập tức được hong khô  )PS: hắn cho rằng Dương Phàm lấy tuyết về để tan thành nước uống.

Dương Phàm: ( vừa rồi đi toilet  ) tuyết tan hết rồi sao?

( Vài lần về sau, Dương Phàm mới phát hiện hiểu lầm này, sau này cô lấy một cái vại đá chuyên dùng để đựng tuyết, như vậy Nick sẽ không hiểu lầm nữa )

7,

Mùa đông, ở núi đá đen.

Dương Phàm: gần đây gió tuyết rất lớn, đồ ăn nói không chừng lại không đủ, phải tiết kiệm. ( bắt đầu không ăn cơm, ăn khô tây khô)

Nick: ngày đầu tiên ( đút thịt phát hiện bụng của cô căng cứng)

Ngày thứ hai (đút thịt phát hiện bụng của cô căng cứng)

Ngày thứ ba (đút thịt phát hiện bụng của cô căng cứng)

. . . . . .

Dương Phàm: ( ngày thứ tư ) em ăn no rồi.

Nick: grù grù . . . . . .grù grù. . . . . .

Ngày thứ năm: Nick bắt đầu đổi đồ ăn với Dương Phàm. Hắn ăn khoai tây khô, bắt buộc Dương Phàm ăn thịt.

( Sau này, Dương Phàm nhớ tới Dũng Khí từng làm vậy. Nó ăn khoai tây cô của cô rồi chia phần con mồi của nó cho cô. Nick bắt đầu học tập Dũng Khí thực hiện. )

8,

Mùa xuân, băng tuyết bắt đầu tan. Người Nick ra khỏi núi đá đen tới trú ở địa động.

Dương Phàm: đây là suối nước nóng nha. ( đang tắm. ) thật lớn, có thể bơi lội. ( bơi một lát ) nóng quá. . . . . .

Nick: ngâm mình trong suối nước nóng, đong đưa đuôi chậm rãi bơi.

Dương Phàm: ( bơi qua, ghé vào trên lưng hắn ) Nick, trên anh đều nóng a.

( Sau đó, bọn họ cùng đi ra ngoài địa động ăn tuyết )

9,

Trời mùa hè, Nick và Dương Phàm về tới triền núi.

Dương Phàm: lại thay đổi rồi. ( địa thế thay đổi )

Nick: đào động làm tổ, nhổ cỏ dây làm nệm cỏ, vét sạch tảng đá làm nồi đá, vại đá, lu nước, bồn tắm lớn, làm giá phơi quần áo cùng da lông con mồi.

Dương Phàm: ( đang đùa ) Nick, em đi hái ít hoa về đã.

10,

Mùa hè, mỗi ngày đều có mưa to.

Dương Phàm: ( mới vừa mưa to tắm rửa xong ) lá bạc hà dùng hết rồi, phải đi hái một ít về. ( vừa chà lá bạc hà vừa nghĩ ) trời mưa xong nhất định có nấm mây trắng, cũng phải đi hái một ít trở về. ( tiếp tục nghĩ ) sau khi mưa cá bên dòng suối nhỏ đều sẽ nhảy ra, lưới cỏ nơi đó nhất định có không ít cá đi. ( cuối cùng nghĩ) không biết Nick sẽ mang con mồi gì về?

Nick: ( đã trở lại ) mang về lá bạc hà, nấm mây trắng, cá cùng con mồi, còn có một nhánh quả dại to.

Dương Phàm: Nick! ( nhào lên, ôm lấy đuôi hắn ngồi lên)

(bọn họ cùng hưởng thụ một bữa tối phong phú)