Đại Lục Thất Lạc

Chương 40




Nick mang trứng chim đại sí về cho Dương Phàm.

Mặc dù mùa xuân tới bọn họ đã lâu không bị đói bụng, thế nhưng ‘ ăn ngon ’ hoặc ‘ mỹ vị ’ còn cách khá xa. Lúc này, trứng chim đại sí chính là một trong những thứ làm cho mắt người ta tỏa sáng!

Tổng cộng có hai quả trứng, cô không biết có liên quan đến đoạn khí hậu khắc nghiệt lúc trước hay không, có thể toàn bộ động vật trên ngọn núi này đều bị ảnh hưởng, năm ngoái chim đại sí có nhiều trứng hơn bây giờ.

Hai quả trứng tất cả đều thuộc về cô, trong khoảng thời gian này, tất cả người Nick trong sơn động đều vô cùng chăm sóc cô. Trừ việc cô có thể lấy nhiều thức ăn hơn số cô có thể ăn, còn có lúc cô không cẩn thận đi vào lãnh địa của người Nick, bọn họ cũng không tỏ vẻ khó chịu.

Coi như ở trong cùng một sơn động, người Nick vẫn rất chú trọng phần lãnh địa của mình. Bình thường bọn họ dùng đuôi để đánh dấu lãnh địa, năm ngoái lúc người Nick nhỏ chạy tới chỗ cái đuôi người Nick trưởng thành vạch ra, bọn họ sẽ không công kích chúng, trừ lúc ăn cơm.

Dương Phàm vẫn luôn rất cẩn thận không tới gần người Nick khác, từ năm ngoái đến bây giờ. Nhưng có lúc cô cũng không cẩn thận, thỉnh thoảng có một hai lần, cô đạp phải chỗ người Nick dùng đuôi làm dấu, nói như vậy, người trong cùng sơn động sẽ không đánh nhau, nói cách khác, coi như cô có bước vào, chỉ cần kịp thời lui ra họ cũng sẽ không công kích.

Người Nick trưởng thành sẽ chờ đối phương rời đi.

Nhưng gần đây phản ứng của bọn họ chính là thu lại cái đuôi, để cô ‘ có ’ nhiều không gian hơn.

Khi người Nick xa lạ đầu tiên ‘ nhường ’ đường cho cô thì cô chỉ nghĩ đó là tình cờ, khi loại tình cờ này xảy ra nhiều lần, cô. . . . . . Ách, thông tục mà nói, có chút lâng lâng?

Điều này không phải là quá rõ ràng rồi sao!

Cô đã được người Nick trong sơn động này đón nhận! Cô dám đánh cuộc trước cô chưa có một người bạn đời của người Nick nào có thể làm được điều này!

Lâng lâng rồi, cuối cùng cô không còn ‘ cảnh giác ’ người Nick trong sơn động nữa.

Thật ra thì cô rất rõ những người Nick này sẽ không đột nhiên công kích cô vô cớ, nhưng lòng sợ hãi không phải dễ dàng tiêu tan như vậy. Lần này, hành động của người Nick cho cô một tín hiệu, từ Nick cô đã thấy bọn họ là một loài kiên định đến cỡ nào.

Từ việc tin tưởng Nick, cô cũng không muốn tự hù dọa bản thân mình nữa. Cho nên sau khi phát hiện hành động của người Nick, cô cố ép mình tiếp nhận bọn họ lần nữa!

Cô bắt đầu ở lại trong sơn động, không còn chạy đến cửa sơn động ngồi nữa. Cô tự nói với mình bọn họ không đáng sợ, ít nhất trong mùa đông này, ở sơn động này, người Nick không có ai đáng sợ.

Thời gian dài, tất cả mọi thứ càng lúc càng trở nên dễ dàng. Chuyện xảy ra ngày đó càng ngày càng nhạt trong tâm trí cô, mặc dù có lúc cô sẽ ép bản thân nhớ lại trường hợp đó, nhưng mỗi khi như vậy cô sẽ chạy nhanh đến cửa sơn động nhìn bầu trời màu lam. Bầu trời xanh rộng lớn bao la có thể từ từ xoa dịu tâm tư cô.

Người Nick đối với cô vô cùng hữu nghị, xem, hai quả trứng này tất cả đều cho cô, đây chính là chứng cớ tốt nhất. Cô hớn hở nhận lấy phần quà tặng này, sau đó ăn sạch chúng.

Cô cảm thấy hai quả trứng này không phải là tự mình đưa tới cửa, thức ăn thiếu hụt đã dạy cho người Nick một bài học qua trọng, cô nghi người Nick tìm được sào huyệt của chim đại sí, trộm trứng đem về.

Chẳng những vì chim đại sí chưa tới sơn động công kích, càng vì, Nick đặc biệt cầm hết vỏ trứng còn dư lại đi. Nếu hắn không lấy đi, cô còn muốn dùng nó là đồ chứa nước.

Nick không thể nào vì thích sạch sẽ mới đem đồ bỏ ném ra khỏi sơn động, tất cả người Nick trong sơn động cũng như vậy, bọn họ cũng không ‘ chịu khó ’ đến thế. Xương xẩu đồ ăn còn dư lại trong sơn động bọn họ đều để đó cho đến khi nhiều nhiều mới dọn. Điều này giống hệt Nick.

Nick đặc biệt lấy vỏ trứng mang đi gây chú ý cho cô, ngày hôm sau, vừa rạng sáng cô đã biết điều này là vì cái gì. Bởi vì mấy người Nick kia lại gánh về một con chim đại sí lớn!

Một con chim đại sí lớn đủ cho tất cả người Nick trong sơn động ăn no nê! Có thể nói là bắt được một con, mọi người đều không cần đi săn một ngày.

Dương Phàm được chia phần mỡ non mềm nhất trên cổ chim đại sí. Cô vừa ăn vừa nghĩ vỏ trứng cầm đi ra có khả năng là để dụ bắt chim đại sí. Mất trứng, chim đại sí thấy vỏ trứng liền sà xuống xem xét, sau đó liền bị người Nick vây bắt.

So với trước kia, chim đại sí chủ động đi giành thức ăn, lần này người Nick cũng vì thức ăn không đủ, mới chủ động đi săn nó trước.

Xem ra ở thế giới này, thức ăn mới là tất cả. Khi người Nick có đầy đủ thức ăn, họ sẽ không đi săn chim đại sí vì an toàn, nhưng khi bọn họ đói, họ lại tìm ổ của chim đại sí, xem nó là thức ăn.

Dương Phàm nghĩ thông suốt điều này mới có chút tiếc hận, rất dễ nhận thấy,  nếu người Nick quả thật có thể tiến hóa thành một loài sinh vật có trí khôn cao cấp, như vậy nhất định phải là kết quả của một quá trình rất dài, cô tuyệt đối không thể nhìn thấy được kết quả.

Mặc dù vì thức ăn, vì an toàn mà mai phục đánh chết chim đại sí xem ra cũng là một loại kết quả, nhưng từ ý tưởng đến trình độ cũng khác nhau trời vực.

Cái này gọi là gì? ‘một bước tư tưởng là bước nhỏ, một bước tiến hóa là bước dài ’?

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày tuyết tan rốt cuộc cũng đến.

Ban ngày càng ngày càng dài, mặt trời càng ngày càng nóng. Dương Phàm không dám chạy ra khỏi sơn động lúc trời sáng nữa, gần đây chỉ có thể chạy tới cửa sơn động nhìn ra một ít khoảng trời nhỏ bên ngoài, cô đoán sắp đến kỳ băng tan rồi.

Không vội vàng giống lần trước, cô vốn định nói Nick đào mương máng ở cửa sơn động trước.

Sơn động bây giờ không phải là sơn động vốn có của bọn họ, hướng vách núi khác hướng sơn động trước kia.

Trừ mương máng còn phải đào cho sơn động dốc xuống, đây không phải là việc mình Nick có thể làm. Dương Phàm suy nghĩ liên tục, cô chưa từng trao đổi với người Nick khác, cũng không thể yêu cầu bọn họ bắt đầu cải tạo sơn động. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là kiềm chế nóng vội, tiếp tục chờ đợi.

Thật may là người Nick cải tạo sơn động sớm hơn cô nghĩ nhiều. Có khả năng là vì tuyết trên đỉnh núi đã bắt đầu đổ xuống. Bắt đầu từ lúc cô nghe thấy tiếng ‘két, tách … !’ truyền tới từ trần sơn động thì người Nick trong sơn động đã bắt đầu cải tạo sơn động rồi. Bọn họ đào sơn động dốc về hai bên vách động, sau đó từ vách động bắt đầu tiếp tục đào ra ngoài, cũng cuối cũng làm xong.

Bây giờ sơn động giống như một cái phễu lệch.

Tiếp, Dương Phàm chưa kịp để Nick bắt đầu đào mương thì tuyết đã bắt đầu tan rồi, băng cùng tuyết lẫn vào bùn chảy ngược vào trong sơn động.

Nick đào cái mương thứ nhất xong, tác dụng của cái mương liền hiện ra trước mắt những người Nick khác, còn lại không cần cô làm tiếp cái gì, nhiều kênh máng hơn đã xuất hiện.

Tuyết càng ngày càng chảy ngược vào sơn động, từng khối băng nện xuống, chặn ở cửa sơn động.  Người Nick đẩy chúng nó dọc theo mương tới một đầu khác, sau đó ném ra.

Nick đem tuyết cùng băng đẩy thành cầu hình, như vậy dùng ít sức hơn, dễ dàng hơn, những người Nick khác cũng học làm theo. Trong sơn động không còn bốc mùi là lạ giống như năm ngoái, băng bùn trên đất luôn bốc hơi rất nhanh.

Đối với Dương Phàm mà nói, khó khăn nhất là mặt đất rung chấn càng ngày càng kịch liệt. Tuyết tan tạo thành lở tuyết. Băng từ đỉnh núi trượt xuống còn kéo theo những tảng băng phía dưới, tạo thành lở tuyết. Có rất nhiều lần tuyết chảy ngược vào trong sơn động, liên tục trong thời gian rất lâu, nó phá cửa động to ra, có mấy lần còn cuốn hết đống đá chắn ngoài cửa động.

Dương Phàm không dám đến gần cửa sơn động, thật ra thì cô cảm thấy sơn động này không còn an toàn nữa. Mặc dù sơn động này theo cô mà nói thì rất lớn, nhưng so với núi đá đen này, nó chỉ nhỏ bé như một tổ kiến. Có ai cảm thấy tổ kiến rất lớn? Ngay cả một đứa bé cũng có thể dùng cái xẻng đồ chơi của nó phá hư.

Nếu đất lỡ đúng ngay sơn động của bọn họ thì sao?

Cả sơn động lục đục cả ngày lẫn đêm không nghỉ, Dương Phàm không thể nằm xuống nghỉ ngơi, vì phải đứng vững, nếu không sẽ lăn đến một đầu khác của sơn động, thậm chí còn lăn tới cửa động trôi luôn ra ngoài. Cô để Nick đào cho cô một cái hố, sau đó chui vào, dùng cái này để tránh đứng không vững, bất an ở trong sơn động.

Nick rất bận, điều cô có thể làm chỉ là không mang thêm phiền phức cho hắn. Cửa sơn động chấn động mạnh, để băng tuyết không chảy ngược vào sơn động, tránh cho việc nó cuốn tất cả mọi người trong sơn động ra ngoài, bọn họ không thể không ngừng dọn dẹp tuyết dù chỉ một giây.

Dương Phàm từng cho rằng tất cả đều sẽ qua rất mau, nhưng cô lầm rồi. Băng tuyết từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc rất lâu, cả ngọn núi băng bắt đầu tan, càng ngày càng nhiều băng và tuyết từ đỉnh núi lăn xuống chân núi. Nói cách khác, chuyện càng ngày càng nghiêm trọng. Cửa sơn động chấn động dữ dội, điều này đã thành công trở thành một tai nạn mới.

Dương Phàm không nghi ngờ chút nào, trước kia rất có thể có cả sơn động   người Nick bị cuốn ra ngoài, hoặc là tuyết chận cửa động lại, hoặc là băng tuyết nhồi vào cả sơn động, tuyệt đối vì thế mà có người Nick bỏ mạng.

Bởi vì bây giờ cô cảm thấy chuyện như vậy có thể xảy ra bất cứ lúc nào, mà bọn họ thậm chí ngay cả chạy cũng không thể. Bên ngoài cả ngọn núi băng đều đang tan.

Có lẽ là vì mùa đông năm nay rất khắc nghiệt, cho nên băng cũng đóng rất dày. Cộng thêm vị trí sơn động này không tốt lắm, năm ngoái cô không thấy cửa sơn động liên tục chấn động mạnh như vậy.

Những điều này làm cho người ta càng ngày càng tuyệt vọng. Nhưng cũng có thể cô đã trải qua quá nhiều tuyệt vọng, cô phát hiện đến bây giờ mình vẫn còn trấn định, bình tĩnh.

Thức ăn trong sơn động không nhiều lắm, vẻn vẹn chỉ đủ ăn mấy ngày. Bởi vì gần đây ngày nào người Nick cũng ra ngoài kiếm ăn, cho nên mỗi ngày đều không thiếu ăn, chỉ trữ lại không nhiều lắm. Khoai tây khô của cô đã ăn hết từ lâu, bây giờ cô gặp phải tình huống còn hiểm trở hơn so với người Nick.

Ngâm nước tuyết kia lâu, cô thề một chút thức ăn còn lại đó đã không còn ăn được, cũng có thể đã biến chất rồi. Nhưng chuyện này không có gì nghiêm trọng với dạ dày người Nick, hơn nữa bọn họ không ăn uống hơn mười ngày cũng chẳng sao. Nhưng cô không được, dù là thức ăn biến chất hay uống nước không sạch, hoặc là không ăn một thời gian cô cũng sẽ mất mạng.

Dương Phàm bắt đầu nhớ lại những thứ cô đã làm kể từ khi cô tới nơi này, nếu cô chết trong vòng vài ngày tới, cô muốn biết cô đã để lại những thứ gì ở thế giới này.

Đầu tiên, cô vẽ rất nhiều bích hoạ. Mặc dù không biết có để lại được gì sau vài chục vạn năm nữa không, cũng không biết thế giới này rốt cuộc có thể tiến hóa ra một loài có trí tuệ cao đẳng không, nhưng ít ra cô đã cố gắng hết sức.

Thứ hai, người Nick. Cô ghi chép về bọn họ, để người đời sau của họ có thể biết đến sự hiện hữu của họ. Cô cũng có ảnh hưởng nho nhỏ tới sự phát triển trí tuệ của bọn họ, từ việc dùng tảng đá công kích chim đại sí đến việc dùng khoai tây dụ bắt chuột đất, rồi đến việc khoác áo da lông đi trong tuyết. Cô không muốn quảng cáo rùm beng cô đã làm được bao nhiêu, nhưng cô cảm thấy những chuyện mình làm cho người Nick như vậy là đã đủ. 

Cuối cùng chính là Nick.

Cẩn thận suy nghĩ lại, cô chưa từng làm gì cho Nick cả. Những thứ thông minh nhỏ nhặt kia không đủ đặc biệt, không phải ‘ đặc biệt ’ để lại cho hắn.

Cô rất hối hận! Nếu cô có thể sớm sinh cho Nick một đứa con, ít nhất đây cũng là chuyện cô có thể làm cho hắn. Như vậy coi như ngày mai cô sẽ chết, cô cũng không còn tiếc nuối gì với hắn.

Nhưng bây giờ cô không thể giúp gì cho hắn.

Lúc Dương Phàm đang bị u ám vây quanh thì Nick đã dừng lại nghỉ ngơi, hắn trở lại bên người cô rồi, cô liền ngồi vào lòng hắn. Cô ôm lấy mặt của hắn, nói: "Nick, em quá keo kiệt với anh rồi. Nếu như em còn thời gian, em sẽ đối tốt với anh hơn, tốt hơn nhiều một chút mới đúng."

Nick đút thức ăn vào miệng cô, cô nhắm mắt cố gắng nuốt xuống, nói tiếp: "Em muốn để lại thứ gì đó trên người anh, anh phải nhớ rõ em."

Cô rất kích động lấy ra con dao lông, thận trọng cạo một mảng lông lớn trước ngực hắn, khắc tên của cô lên.

‘ Dương Phàm ’.

Chỉ cần một lần thay lông, cái tên này đã không còn tồn tại.

Cô áp mặt xuống phần lông nơi đó, dán chặt lên có thể cảm nhận được nhịp tim của Nick. Trước kia cô đã lãng phí rất nhiều thời gian, đáng tiếc phát hiện quá muộn. Thật hy vọng tất cả còn kịp sửa chữa.

Nick kêu grù grù, cố gắng đút tất cả thức ăn vào miệng cô. Cô cố gắng không nghĩ đến mùi vị của những loại thức ăn kia, dù sao có ngộ độc thức ăn mà chết hay là chết ra sao cô cũng không quan tâm. Chút thời gian cuối cùng này cô chỉ muốn cố gắng nghe lời hắn một chút, nếu như hắn phát hiện cô chết rồi, cô hi vọng hắn có thể ăn cô đi.

Ở thế giới trước kia, cô sẽ có phần mộ, ở dị giới này cô không cần phần mộ, bởi vì sẽ không ai đến cúng viếng phần mộ của cô.

Lúc nhìn thấy người Nick ăn bạn đời đã chết, cô sợ hãi, nhưng khi sợ hãi qua đi cô lại hâm mộ! Điều này còn thân mật hơn tất cả các loại thân mật!

Cô cũng muốn loại thân mật này. Ở chỗ này cô không có người thân, cũng không có bạn bè, thậm chí công việc để ký thác ý chí cũng không có. Cô muốn một thứ có thể liên kết cô thật chặt với nơi này.

Cô ôm lấy Nick, đây là cô tìm được, tên cô đặt cho hắn.

Nick của cô.