Đại Lục Thất Lạc

Chương 25




Dương Phàm hết bệnh lại nghỉ ngơi mấy ngày mới khôi phục được tinh thần. Cô cho rằng lúc trước mình quá thư giãn nên mới có thể ngã bệnh.

Cô không biết gì về thế giới này, cũng hai bàn tay trắng, chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Cho nên cô phải ‘ gấp rút ’ hơn một chút mới đúng.

Nick là một đồng bạn tốt, nhưng cô không thể giao hết mọi chuyện cho hắn. Hơn nữa hắn cũng chỉ là một người Nick bình thường. Cô vẫn cho rằng mình thông minh hơn người Nick, biết nhiều hơn, vậy thì càng không thể buông tha ưu thế này.

Hết bệnh rồi, Dương Phàm nhanh chóng thực hiện kế hoạch theo động vật bị thương tìm thảo dược, cũng lập tức bắt đầu thí nghiệm.

Cho nên có một ngày, khi Nick mang cô vào rừng săn thú thì cô muốn hắn bắt cho cô một con gà rừng. Bọn họ đã bắt đủ ăn thức, con gà rừng này cô muốn dùng làm thí nghiệm.

Nick không biết cô muốn làm gì, nhưng hắn không giết con gà rừng kia, đem nó cho cô.

Hắn mang cô cùng con mồi đến cạnh dòng suối nhỏ, cô vừa ở bên dòng suối nhỏ làm sạch con mồi, vừa không ngừng quan sát con gà rừng bị thương sẽ đi tìm cỏ gì để ăn.

Dưới nỗ lực của cô, thỉnh thoảng bọn họ sẽ trực tiếp nướng chín ăn xong con mồi bên dòng suối nhỏ mới về đồi. Nhưng bọn họ rất ít khi làm như vậy, bởi vì cô phát hiện mỗi khi bọn họ ở trong rừng ăn cơm, Nick ăn rất ít, mỗi giờ mỗi khắc đều chú ý động tĩnh xung quanh.

Cô nghĩ ăn cơm trong rừng có thể sẽ bị những động vật ăn thịt khác đánh lén, cho nên Nick chỉ săn thú trong rừng rồi đem con mồi về ăn, không chỉ vì cô ở nhà chờ hắn. Sườn núi chỗ bọn họ ở có vị trí cao, có động vật hoặc dã thú nhào đến đều có thể phát hiện được.

Nhưng ở trong rừng có quá nhiều chỗ kín, cây cối làm vật che đậy. Lại nói, động vật sống trong rừng trời sinh đều có màu sắc tự vệ. Nick có lợi hại hơn nữa cũng không thể chú ý tới từng nguy hiểm một.

Hôm nay, lúc cô làm gà rừng ở bên dòng suối nhỏ thì Nick vẫn duy trì tư thái nửa ngồi trên cái đuôi, ngẩng đầu thật cao lên chung quanh nhìn. Hắn có thể giết chết tất cả những dã thú xem họ là con mồi trong nháy mắt.

Có Nick ở đây, Dương Phàm tuyệt không sợ, huống chi bọn họ cũng không phải lần đầu tiên tới bên dòng suối nhỏ, nơi này chỉ ở ven rừng, coi như an toàn.

Cô vẫn nhìn con gà rừng bị thương bên kia, mong đợi nó đi chung quanh một chút, tìm chút thảo dược cô không biết để trị thương. Nhưng cho đến khi con mồi của bọn họ được nướng chín, cơm nước xong xuôi cũng không thấy nó nhúc nhích.

Nó giống như ngủ, đứng ở trong góc, khép cánh lại, vùi đầu dưới cánh.

Dương Phàm cho là nó đã chết, đi tới động vào nó thì nó lại ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe sáng.

Cô nghĩ, con gà rừng này không phải cho rằng Nick ở bên cạnh nên nó trốn không thoát, cho nên dứt khoát không trốn? Cô một tay ném nó ra xa, xem nó rơi uỵch xuống đất, rướn cổ lên lấm lét nhìn trái phải một chút. Không biết có phải cho là đã an toàn hay không, đột nhiên nó rụt cổ lại, chui qua một bụi cây nhỏ, biến mất.

Dương Phàm chưa phản ứng kịp đã không thấy tăm hơi của nó đâu, đuổi theo cũng không thấy tung tích của nó nữa.

Mới vừa rồi nhìn nó không có tinh thần còn tưởng rằng nó bị hù mất mật không dám chạy rồi chứ, kết quả là người ta đang ngụy trang!

Dương Phàm vừa tiếc vừa kinh ngạc, cùng Nick quay trở về sườn núi.

Cô vốn muốn đem gà rừng ném tới chỗ cách xa Nick thử nó có phản ứng hay không, kết quả nó liền chạy. Lần thí nghiệm đầu tiên thất bại.

Sau này cô thử lại mấy lần, phát hiện cách này không dùng được.

Bất kể cô bắt con vật gì, làm chúng bị thương rồi thả ra muốn quan sát chúng rốt cuộc sẽ tìm cỏ thuốc gì trị thương, ý tưởng này rất tốt, nhưng cô quên tính một chuyện, chính là trên ti vi, những nhà sinh thái học quan sát động vật hoang dã không có dùng hai chân của mình để đuổi theo những động vật kia .

Bọn họ có thể ngụy trang thành tảng đá hoặc nhờ thiết bị, đặt ở một chỗ trong thời gian dài mới chụp được tất cả động vật, sau đó mới nghiên cứu. Bọn họ cũng có thể cho động vật hoang dã mang theo thiết bị truy tìm để biết được hành tung của cả đàn.

Bọn họ ở khoảng cách xa chụp ảnh, mặc dù chụp vào ảnh nhìn có vẻ đang ở cách con vật đó không xa, nhưng trên thực tế bọn họ có thể cách con vật đó cực xa, con vật đó sẽ không bị giật mình, cũng sẽ không sợ.

Cô thì không giống. Cô thả những con vật bị thương kia đi, bọn chúng hoặc là chạy trốn, mà cô căn bản không đuổi kịp, hoặc là luôn nghĩ tới chuyện chạy trốn, còn trị thương ... sợ rằng phải xếp sau việc chạy trốn.

Nhưng mà nếu chúng nó trốn rồi thì chuyện tìm dược liệu trị liệu của cô coi như xong.

Dương Phàm bực mình mấy ngày, bất đắc dĩ bỏ qua cách nhìn có vẻ rất thông minh, nhưng lúc thực hiện thì rất là ngu này.

Cô đổi thành hái tất cả cỏ cây mà các loài động vật ăn. Nhìn có vẻ rất đần, nhưng ngẫm lại xem ra trước mắt cô chỉ có thể làm vậy.

Chỉ cần là động vật ăn, ít nhất có nghĩa là nó có thể ăn. Có thể cô không ăn được, nhưng nếu bọn chúng ăn, những cỏ cây đó hoặc là thức ăn của bọn chúng, hoặc là có những tác dụng khác.

Trong đó cũng rất có thể có ‘ dược hiệu ’ Dương Phàm muốn. Chỉ là cô còn phải từ từ đi chứng thật.

Cô suy nghĩ một chút, con đường này mặc dù thoạt nhìn khá dài, nhưng vẫn có thể đến đích.

Cho nên mỗi lần cùng Nick vào rừng, cô luôn không ngừng quan sát động vật xuất hiện bên cạnh ăn gì.

Nick ở trong rừng xem ra là ‘ thiên địch ’ của bọn động vật, nhưng hắn chỉ bắt những con vật có thể làm thức ăn. Những con vật kia đều tương đối lớn, thịt nhiều. Gầy một chút thì hắn không để vào trong mắt. Những con vật nhỏ hành động linh hoạt, thường thường chui nhanh vào nơi nào không kịp nhìn, cho nên bọn chúng cũng chẳng sợ ‘ ông lớn ’ Nick này. Nhìn thấy hắn xuất hiện có lúc còn tự nhiên làm chuyện của mình, tựa như không thấy hắn.

Điều này có thể giúp Dương Phàm tiến hành nghiên cứu dễ dàng.

Trước kia cô rất ít chú ý những động vật nhỏ này, bởi vì ánh mắt của cô luôn dừng lại ở chỗ có quả dại hoặc thức ăn của bọn họ.

Trong rừng động vật nhỏ rất nhiều, cô đã gặp ba bốn loài động vật giống như loài gặm nhấm, có con giống như con chuột, có con giống như sóc, có con giống như thỏ.

Bọn chúng không lớn, nhỏ nhất chỉ bằng con chuột đồng, lớn nhất cũng chỉ bằng một quả đấm. Duy nhất một điểm giống nhau chính là màu lông của chúng phần lớn đều là nâu, đen trộn lẫn. Điều này làm cho lúc bọn chúng đứng ở trên đất trong rừng, Dương Phàm căn bản không phân biệt được bọn chúng và đống lá khô lá úa bên cạnh. Có mấy lần bọn chúng đột nhiên động một cái, chạy trốn không thấy bóng cô mới phát hiện ra đó là con vật nhỏ.

Cô vẫn không thấy rõ hình dáng của những động vật nhỏ này, chỉ thỉnh thoảng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của chúng, còn lại chỉ là tưởng tượng thôi. Cho nên cô đặt tên cho tụi nó là chuột núi, chuột núi đuôi to và thỏ núi.

Nơi này, chuột núi là con vật nhỏ nhất, nhưng tốc độ lại nhanh nhất. Có lúc cô cũng thử đoán xem chuột núi và chuột núi đuôi to có phải là giống chuột núi đực và cái hay không. Hình dáng thỏ núi lại không giống chúng.

Chuột núi đuôi to có màu lông nhạt hơn một chút, nhưng người thì to hơn chuột núi 3-4 lần, đặc biệt là cái đuôi to của nó. Lần đầu tiên cô thấy, nó đứng đấy dùng cái đuôi to che hết người, cho nên sau khi cô thấy rõ rồi liền xem nó là sóc. Sau này cô lại cảm thấy nó làm vậy hẳn là để tự bảo vệ mình.

Chuột núi đuôi to có thể dùng đuôi phủ hoàn toàn cơ thể, khi nó chạy, cái đuôi to ở phía sau. Có lúc Dương Phàm chỉ có thể nhìn thấy đuôi của nó, bởi vì cái kia đuôi kia vừa dẹp vừa rộng, nhìn giống như có một con vật cùng loài mập hơn nó ở phía sau, lông trên đuôi màu sáng, vô cùng dễ thấy.

Cô nghĩ nếu như thiên địch của nó thấy được, sẽ xem cái đuôi của nó là một con mồi khác mập mạp hơn rồi bắt. Nó có thể nhân cơ hội đó trốn. Đây có nghĩa là cái đuôi của nó cũng giống đuôi thằng lằn, đứt rồi có thể tự mọc lại.

Thỏ núi có một điểm duy nhất không giống thỏ đó chính là lỗ tai. Lỗ tai của nó vừa tròn vừa ngắn. Mà nó nhảy đi. Nó nhảy mấy cái lên xuống liền nhanh chóng trốn khỏi tầm mắt Dương Phàm khiến cô phải trừng lớn mắt.

Thỏ!

Lần đầu tiên cô thấy loài động vật giống thế giới của mình khiến cô có chút kích động! Lại mấy ngày nữa, khi thấy lại loài vật đấy cô một chút cũng không nhận ra được. Bởi vì trong đầu cô trực tiếp cho nó là loài động vật có một đôi tai dài, cho đến cô lại thấy chúng nhảy đi chạy trốn trước mắt mới nhận ra.

Thật ra thì Dương Phàm chưa từng nuôi thỏ, cô cũng không biết thỏ chạy thế nào. Chỉ là trong bài hát thiếu nhi có nói ‘ Con thỏ trắng nhỏ, nhảy đi nhảy đi ’, cho nên nó cũng không khác thỏ bao nhiêu, màu lông cũng coi như giống. Mà cô thấy nó nhảy nhảy liền trực tiếp coi nó là thỏ rồi.

Lần nữa nhìn thấy con vậy kia nhảy thì cô cảm thấy nó nhảy thật cao, thật ra thì càng giống như chuột túi hơn, nó có thể nhảy qua cả một cây thấp, nhảy hai cái đã không thấy tăm hơi.

Muốn gọi nó là chuột nhảy, hoặc là chuột bật, nhưng cuối cùng ấn tượng đầu tiên vẫn chiếm thế thượng phong, cứ gọi nó là thỏ núi đi.

Dù sao thế giới này đều trống rỗng, mặc kệ cô đặt tên gì cũng tùy theo cô thích là được.

Chuột núi thường kiếm ăn trên mặt đất. Cô tìm được rất nhiều hạt quả hạch nơi nó đi qua, lượm một túi đem về.

Chuột núi đuôi to rất ít ăn quả hạch, nó thích ăn côn trùng trên cây hoặc trong đất hơn, cũng thích ăn cỏ hoặc quả dại của cây thấp. Nó còn thích gặm vỏ cây caramel. Bởi vì thức ăn của nó khác chuột núi nên cuối cùng cô cho chúng là hai loài động vật hoàn toàn khác nhau. Cô góp nhặt một ít cỏ cùng quả dại nó ăn, vỏ cây caramel cô không cạy ra được, đành từ bỏ.

Thỏ núi là động vật ăn cỏ tiêu chuẩn. Nó chỉ ăn một loại cỏ, nhưng rất ưa thích ăn một loại đá có màu xám trắng. Mỗi loại Dương Phàm đều lượm một ít về, cả loại đá xám trắng kia cô cũng lượm mấy viên. Cô cầm cục đá nghĩ, nói không chừng nó chỉ là tốn hơi thừa lời. Chỉ là cô vẫn đem tảng đá đó nấu thử, rồi lại mài chút phấn ra nếm.

Bởi vì cỏ cùng quả dại hái về cô không biết tên nên cũng không dám dùng bản thân để làm thí nghiệm. Nhưng khi nhìn thấy lại không nhịn được đem về, kết quả bất tri bất giác đem về một đống lớn.

Lúc không có chuyện gì làm cô liền đem cỏ cây kia chia ra: hành, lá. Sau đó nấu một ít, cắt tất cả, phơi khô mài thành phấn. Cô dùng một số động vật nhỏ còn sống Nick bắt cho cô làm thí nghiệm, thử đút chúng ăn. Cuối cùng có thể xác định những loại cỏ này căn bản không có độc, nhưng có tác dụng khác hay không cô không biết.

Dương Phàm nhìn cục đá bị cô mài thành phấn cùng cỏ cây không biết tên bị cô cắt thành miếng, cùng với một đống lớn chồng chất bên cạnh.

Mặc dù hơi thất vọng với kết quả trước mắt, nhưng cô tự nói với mình, cô đang thăm dò thế giới này, không có người nào đi trước chỉ đường cũng không có bất kỳ sự trợ giúp nào. Có thể có được kết quả này đã là một tiến bộ. So với việc không biết gì cả, cô đã đi được một bước nhỏ.

Đây là một quá trình khá dài, cô nên kiên trì, bởi vì có buông tha cũng không ai có thể thay cô hoàn thành, hoặc trực tiếp nói cho cô biết đáp án. Cô sẽ cứ không biết gì cả.

Chỉ có thể tiếp tục, cô mới tìm được đáp án cô muốn.

Cố gắng lên!

Cô nhìn lên trời nắm chặt tay!