Đại Lục Thất Lạc

Chương 19




Mùa đông sắp qua, đây là một tin tức tốt đáng ăn mừng đối với Dương Phàm.

Lúc đầu cô chưa phát hiện ra mùa đông sắp kết thúc, nó giống như một thảm họa đang đến gần hơn.

Đầu tiên là mặt trời, nó chưa bao giờ lớn đến như vậy, cho dù ở trong sơn động cũng cảm nhận được sự khác biệt. Cô đi đến cửa sơn động, mặt trời trên đầu quá gần cô, ánh sáng của nó cũng rất chói mắt, Dương Phàm căn bản là một giây cũng không dám nhìn thẳng vào nó.

Sau đó, mặt băng nứt ra. Lớp băng dầy nứt ra đem mặt đất trước mắt chia làm hai nửa. Dương Phàm đứng trên sườn núi thấy tình hình như vậy bị dọa đến nhuyễn cả chân, trong đầu đều là làm sao để trốn thoát.

Nhưng rất nhanh cô liền phát hiện người Nick không khẩn trương kích động giống như cô. Bây giờ, điều đầu tiên cô lựa chọn chính là tin tưởng phán đoán của bọn họ chứ không phải của bản thân. Nếu bọn họ không trốn, vậy cô cũng không trốn.

Lúc tỉnh táo lại cô mới phát hiện ra nguyên nhân, đây là vì mặt băng bị nứt ra. Băng tan.

Điều khiến cho Dương Phàm kinh ngạc là mặt băng rất dầy, từ phía trên nhìn xuống chỉ có thể thấy được vài phần, nhưng rõ ràng màu sắc chỗ bị nứt kia toàn là màu trắng.

Lúc này cô mới nghĩ đến việc mặt trời gần đây có chút khác thường, điều này có nghĩa là mùa đông sắp trôi qua sao?

Mặc kệ ở nơi đâu, mùa xuân đến đều là chuyện tốt, cho nên Dương Phàm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô muốn mùa xuân đến, vậy có nghĩa là người Nick có thể tìm được nhiều thức ăn hơn, cô cùng Nick cũng có thể về nhà. Thời gian ở trong sơn động dài như vậy, bây giờ cô cảm thấy cô cùng Nick, hai người ở trên sườn núi quả thực rất hạnh phúc. Nhưng mọi chuyện càng ngày càng nguy hiểm.

Khoai tây của Dương Phàm đã ăn xong từ lâu, gần đây ngoài ăn thịt cô còn ăn trứng của các loài động vật khác mà Nick đặc biệt tìm về cho cô. Cô nghĩ tới chuyện có thể cùng hắn đi ra ngoài tìm một ít thức ăn hắn thích, ví như quả dại chẳng hạn, thì người Nick đã bắt đầu có động tĩnh.

Rất nhanh, bọn họ đào động dốc xuống.

Không phải là đào cả sơn động này, mà là đào dốc xuống theo vách hang, nơi gần cửa động. Cửa động bây giờ rõ ràng thấp hơn cửa động cũ rất nhiều.

Tất cả người Nick cùng động vật đều tụ tập ở giữa sơn động, Dương Phàm phát hiện đây là nơi cao nhất trong sơn động.

Sau khi chuẩn bị mọi chuyện xong xuôi, một tháng sau cô mới biết được làm vậy để làm gì.

Tuyết trên núi bắt đầu tan.

Từ khi mùa đông mới bắt đầu, đứng ở cửa sơn động nhìn mọi vật xung quanh Dương Phàm đã đoán địa thế núi đá đen này rõ ràng là do nước hoặc đất đá trôi từ đỉnh núi - chỗ cao lao xuống mà tạo thành.

Cô cho rằng phải trải qua rất nhiều năm tích lũy mới có tạo ra được địa thế như vậy, ngay cả rừng rậm đều mọc lui đằng xa. Nhưng bây giờ cô mới nghĩ đến, chuyện này có lẽ không chỉ có quá trình tích lũy lâu dài mới tạo thành được.

Tuyết tan từ trên đỉnh núi chảy xuống, trốn ở trong sơn động Dương Phàm nghe thấy âm thanh ầm ầm vang vọng bên tai, giống như nghìn quân vạn mã chạy trên đỉnh đầu. 

Toàn bộ sơn động đều chấn động, mọi động vật đều khẩn trương, bao gồm cả Dương Phàm.

Người Nick ngược lại rất bình tĩnh, sau này cô lại nghĩ, có lẽ chỉ là tuyết tan mà thôi, không nguy hiểm đến tính mạnh, bọn họ đã tập thành thói quen.

Nhưng mà Dương Phàm không có quen, cô vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh Nick, giống như lúc nào cũng có thể đứng lên chạy. Bởi vì sơn động có vẻ như sắp bị sập đến nơi.

Sự thật chứng minh sơn động sẽ không sập, chỉ là, tuyết tan chảy ngược vào trong động, hòa với bùn đất cùng thi thể động vật rác rưởi linh tinh.

Người Nick bắt đầu quét băng tuyết ra khỏi cửa sơn động, dùng cái đuôi quét đến bên cửa động rồi đẩy xuống núi. Bọn họ không ngừng làm vậy để sơn động không bị băng tuyết lấp kín.

Nhiệt độ trong sơn động làm cho rất nhiều băng tuyết hòa tan thành nước bùn, mặt đất bắt đầu ứ đọng nước. Dưới tác dụng của nhiệt, chúng bốc mùi hôi khiến cho người ta hít thở không thông.

Người Nick thì không sao, chân bọn họ đều là lông, đi lại trong bùn đất đối với bọn họ không là vấn đề gì. Những động vật khác cũng không để ý chuyện này, chúng nó đã sớm tập thành thói quen sống trong mọi hoàn cảnh tự nhiên.

Duy nhất chỉ có một người không quen, đó là Dương Phàm. Cô phát hiện nhiệt độ trên mặt đất không kịp làm nước bốc hơi, ngược lại mặt đất ấm ẩm ướt bắt đầu làm cho sơn động trở nên càng ngày càng khó chịu, cô lập tức nghĩ ra một cách để cải thiện hoàn cảnh.

Cô kéo Nick đến cửa động để hắn đào ra hai cái rãnh chạy dọc theo vách động ra đến cửa.

Cô hiểu rõ người Nick bắt chước rất nhanh, cho nên cô chỉ cần để Nick làm hai ba đường rãnh từ nơi có nước ra đến cửa động cho nó chảy đi là được.

Cách này đương nhiên nhanh hơn cách dùng đuôi quét nước cùng tuyết của người Nick nhiều, cũng đơn giản hơn nhiều. Cho nên khi Nick làm như vậy, chỉ qua một đêm, cô phát hiện có nhiều vết bánh xe sâu và to hơn nữa.

Nhưng Dương Phàm nói Nick đào đường rãnh vòng theo vách động kề sát tường, còn những người Nick khác lại đào lung tung, vì muốn tránh chỗ ở của bọn họ cùng động vật mà rẽ ngang rẽ dọc, hiển nhiên không có đường rãnh nào dùng tốt. Vài lần về sau, những cái rãnh đó đều bỏ không.

Dương phàm đi lên làm mẫu, cô chỉ cần làm vài lần, mọi người Nick khác đều có thể học được. Cô kéo Nick đi đắp băng, cố gắng lăn tuyết thành một quả cầu rồi đẩy ra ngoài sơn động, những người Nick còn lại cũng học được cách lăn cầu tuyết.

Băng tuyết chồng chất ngoài cửa động được dọn sạch càng lúc càng nhanh, trừ chỗ rãnh nước, những chỗ còn lại không dễ gì có tuyết. Nơi nhóm động vật tụ tập trong sơn động có thể nói là tương đối khô ráo. 

Dương phàm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy ngày quá dài.

Băng tuyết trên đỉnh rơi xuống từng đợt, hơn hai mươi ngày sau mới tính là chấm dứt. Lúc đỉnh đầu không còn truyền đến tiếng ầm long vang nữa, người Nick bắt đầu đi săn thú tiếp, lúc này thức ăn cất trữ trong sơn động cơ bản là đã ăn xong hết rồi.

Về mùa xuân, ít nhất Dương Phàm đoán đúng một sự kiện, đó chính là không cần lo lắng về thức ăn nữa. Một số ít người Nick độc thân đã bắt đầu lục tục rời đi, đi đầu tiên chính là hai người Nick nhỏ tuổi nhất.

Hai người Nick này bây giờ đã cao lớn như người Nick trưởng thành, chỉ khác ở chỗ - màu sắc bộ lông. Dương Phàm trải qua một mùa đông đại khái đã tìm ra cách nhận biết tuổi của người Nick.

Người Nick còn nhỏ tuổi thì lông ở phía dưới có màu xanh đậm, lớn hơn một chút thì dưới hai chân cùng cái đuôi đổi thành màu xanh hơi đen, nhiều tuổi hơn chút nữa sẽ đổi thành màu xanh đen rồi đến màu đen tuyền.

Nick hẳn là một người Nick trẻ tuổi, hai chân hắn cùng cái đuôi có màu xanh đen. Nếu tính theo tuổi, có lẽ hắn tương đương với một người Nick tuổi đôi mươi.

Có khi cha mẹ của hắn là một trong mấy trăm người Nick ở đây, nghĩ vậy, Dương Phàm vẫn nhịn không được đoán xem là cặp cha mẹ người Nick nào.

Sau khi người Nick độc thân đi rồi sau, những người Nick mang theo bạn đời còn lại cũng dần dần rời đi. Nhưng mà người Nick có bạn đời là động vật bốn vó cùng khỉ Na Na vẫn chưa rời khỏi.

Nick cùng những người Nick khác mỗi ngày đi săn về, từ phần eo trở xuống đều là bùn. Từ cửa sơn động nhìn ra thì chẳng thấy được gì cả, nhưng Dương Phàm đoán phía dưới núi bây giờ có khi là đầm lầy. Băng tuyết từ đỉnh núi đổ xuống cộng thêm lớp băng dầy dưới mặt đất hòa với nhau, lượng nước tuyệt đối là không nhỏ.

Dương Phàm đứng ở cửa sơn động nhìn xuống dưới núi vẫn không nhìn được gì, xa xa vẫn là một mảnh trắng xoá, giống như mặt đất mùa đông bị tuyết phủ lên vậy.

Thức ăn càng ngày càng phong phú. Người Nick mang về cho bạn đời của bọn họ cỏ non cùng cây cối vừa mới nẩy mầm, Nick còn mang về cho cô quả dại. Con mồi bọn họ bắt về đều là một số loài động vật nhỏ, động vật lớn một con cũng chưa nhìn thấy. Dương Phàm đoán bây giờ động vật lớn còn đang trốn đi chưa ra ngoài.

Lúc bùn dính trên chân người Nick ngày càng ít, con mồi mang về ngày càng lớn rồi, cuối cùng Dương Phàm cũng thấy người Nick mang theo con ngựa trâu rời đi.

Xuất phát từ tò mò, cô đưa bọn họ đến cửa động, còn phất tay với bọn họ.

“Gặp lại! Sang năm gặp lại!” Khi nói những lời này Dương phàm không tránh khỏi có chút cảm giác bi thương, ai biết sang năm còn có thể nhìn thấy con ngựa trâu kia nữa hay không? Mặc kệ là cô hay là nó, đều có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong một năm tới, bị mãnh thú khác xem là con mồi mà ăn mất chẳng hạn.

Ngựa trâu không đáp lại cô, điều này không có gì kỳ lạ, nhưng người Nick kia lại hướng cô vẫy vẫy tay.

Trong khoảng thời gian này bọn họ bắt chước cô đã thành thói quen. Dương phàm nhìn hắn vẫy tay, vội vàng dùng lực vẫy lại, chờ đến khi không nhìn thấy bọn họ nữa cô mới buông tay xuống.

Động vật bốn vó đều theo người Nick của chúng nó rời đi, Dương Phàm phát hiện mình còn không bằng bọn chúng. Những động vật thoạt nhìn là loài động vật ăn cỏ này đương nhiên có thể thoải mái chạy tới chạy lui trên núi đá đen này, lúc đến chỗ người Nick phải thật cẩn thận mới có thể đi xuống, chúng nó lập tức chạy trốn.

Dần dần, trong sơn động chỉ còn lại cô cùng khỉ Na Na. Meo Meo từ khi tuyết tan xong đã bỏ chạy ra ngoài, cô còn tưởng rằng nó đi kiếm ăn, nhưng nó cứ như vậy mà chạy đi.

Thời gian Dương Phàm lo lắng giằng vặt rất ngắn, bởi vì cô đã sớm biết cho dù là Meo Meo cũng hiểu cuộc sống ở thế giới này hơn cô, bởi vì đây vốn là thế giới của nó. Toàn bộ mùa đông Meo Meo đều tự tìm thức ăn, nó là động vật ăn tạp, lúc ở trong sơn động, mặc kệ là thịt hay là cỏ rêu nó đều có thể ăn ngon lành. Hơn nữa tốc độ của nó rất nhanh, xòe tứ chi ra là có thể theo gió lướt đi.

Bởi vì nó cùng Nick vào đây, cho nên người Nick trong sơn động không thương tổn nó. Có đôi khi cô thấy nó đi theo Nick ra ngoài săn thú, ăn no móng vuốt toàn là máu trở về.

Khỉ Na Na từ khi tuyết tan xong vẫn thường xuyên chạy ra ngoài sơn động, đến một ngày nó cũng một đi không trở về.

Lúc đó Dương Phàm chỉ có một mình một người ở trong sơn động chờ Nick về, buổi tối có một người Nick khác trở về nữa mới phát hiện không thấy con khỉ của hắn đâu nữa. Khi đó cô mới biết mọi chuyện hỏng rồi.

Cảm giác chính mình không quan tâm đến ‘Đồng bạn’ làm cô vô cùng chột dạ núp ở phía sau Nick. Nhìn người Nick kia ‘Cô đơn chiếc bóng’, cô vậy mà cảm thấy bóng dáng hắn có chút bi thương.

Ngày hôm sau, người Nick kia cũng rời đi. Trong sơn động chỉ còn lại cô cùng Nick, mà Nick vẫn chưa tính rời đi.

Dương phàm hiểu, người Nick rời khỏi sơn động đều lo lắng cho ‘Bạn đời’ của bọn họ. Cho nên người Nick độc thân đi sớm nhất, bọn họ tuyệt không để ý bên ngoài là cái dạng gì, chỉ cần tuyết tan, có đủ thức ăn là được.

Người Nick có bạn đời là động vật bốn vó chờ đến khi nước ở bên ngoài sắp cạn rồi mới đi, vì không muốn chân bọn ngựa trâu bị bùn đất dính lầy, như vậy bọn chúng sẽ không đi được.

Khỉ Na Na cùng Meo Meo thật ra là động vật sống trong rừng, cho nên người Nick mang theo nó vẫn chờ cho tới bây giờ. Đáng tiếc là lúc Na Na phát hiện có thể tìm được thức ăn rồi, không đợi hắn nữa liền tự mình chạy.

Nghĩ đến đây, Dương Phàm lại thấy người Nick cũng có chút đáng thương. Ví như khỉ Na Na, nó không có nhận thức người Nick là ‘bạn đời’ của nó.

Khỉ sống quần cư, người Nick này có khi cũng giống như Nick gặp cô trước đây, ngẫu nhiên gặp được con khỉ rồi liền bắt nó về ‘nhà’ của hắn, cho nó thức ăn, bắt nó lưu lại, nếu nó chạy, hắn lại đi bắt nó về.

Nhưng mà trên thực tế khỉ Na Na không có xem người Nick là một con ‘khỉ’, cũng không xem nơi này là ‘đàn khỉ’, cho nên bây giờ nó hẳn là chạy đi tìm đàn của nó.

Dương Phàm lại nghĩ, động vật bốn vó này còn nhanh hơn cả người Nick, lúc chúng nó đi lại xung quanh, nếu gặp phải đàn của chúng nó, chúng nó có trực tiếp bỏ chạy theo tộc đàn hay không? Chờ người Nick trở về nhà cái gì cũng không tìm thấy?

Bọn họ sẽ đi tìm ‘Bạn đời’ vốn có, hay là đợi kì động dục đến rồi mới đi tìm ‘Bạn đời’ mới?

Dương phàm không biết chuyện như vậy có xảy ra hay không, nhưng mà lúc cô nhìn thấy Nick mang theo con mồi trở về, cô lại có cảm giác cô đang đợi hắn, mà hắn vĩnh viễn cũng không cần lo cô sẽ giống như khỉ Na Na ra đi không lời từ biệt.

Bây giờ, cô có cảm giác bọn họ đã là ‘Người một nhà’. Cô sẽ không vì có thể vứt bỏ hắn mà cảm thấy kiêu ngạo. Cô cảm thấy, nếu cô chịu tin trước, Nick cũng sẽ trả lại cho cô niềm tin giống vậy.

Rốt cuộc, cô phát hiện cô tuyệt đối không muốn chạy trốn.