Đại Lục Liên Hoa

Chương 79: Chương 79: Hảo Hữu Hai Triệu Năm. Tương Ngộ.





Vu Chính rốt cuộc là người như thế nào?


Hắn nhìn Trương Vệ đang quỳ xuống đất khốn khổ vật lộn với tâm ma, nhưng mặt không hề biến sắc. Thản nhiên mà quan sát, không có vẻ gì là gấp gáp. Bàn tay vẫn giơ ra khế ước máu mà chờ đợi Trương Vệ. Nhưng thời gian trôi qua, chàng vẫn không có một chút suy sụp, để tâm ma của quá khứ dễ dàng khống chế. Khiến hắn phần nào cũng sốt ruột. Buộc hắn phải nóng vội mà quát lớn:

“Đừng cố kháng cự nữa, Trương Vệ. Hãy về phe của ta. Chúng ta sẽ thay đổi thế giới này. Một lần và mãi mãi.”

Về phần Trương Vệ mặc dù chàng đang phải cố gắng cho bản thân không sinh ra tâm ma. Để nó có thể làm chủ bản thân. 

Cuộc chiến giành quyền kiểm soát cơ thể khiến chàng trở nên đau đớn, mặc dù vậy chàng vẫn giữ được sự tỉnh táo, mặc cho những hình ảnh tiêu cực kia có ghim vào người chàng cố gắng khơi lên lòng hận thù đã được chàng chôn sâu vào trong tiềm thức. 

Trương Vệ nghiến răng, mở hé miệng cố gắng nặn ra từng chữ:

“Vu huynh… những điều huynh nói không hề sai… tuy nhiên ta có con đường riêng… lý tưởng… riêng. Ta nhất định sẽ…”

Vừa nói đến đây chàng đã không thể nhất nổi đầu lưỡi của bản thân lên nữa. Mảng tối bắt đầu sập xuống trong ánh mắt chàng. Lúc này ý thức đã hoàn toàn biến mất khiến Trương Vệ đã chìm vào giấc ngủ sâu. Ngủ trong tư thế quỳ gối.

Và đấy cũng là thời điểm để tâm ma có thể dễ dàng chiếm lấy cơ thể. Phía dưới chân chàng xuất hiện một hố đen hình tròn. Tiếp đến từ trong đó xuất hiện những xúc tu như rể đang dần trồi lên nuốt chủng từng phần cơ thể chàng bằng một màu đen tối.

Nhưng khi đó đang lan đến ngang ngực của Trương Vệ, cũng là lúc Long Cốt trong cơ thể cảm thấy đe doạ. Ngay lập tức nó đập manh như một trái tim, rồi bạo phát ra kim quang rực rỡ. Đẩy lùi đi tất cả những thứ ghê tởm màu đen đang bám lấy Trương Vệ.


Tiếp đến không gian xung quanh xuất hiện những mảnh kim quang với đầy đủ hình dạng. Từ hình tròn, hình khối, chữ nhật. Tất cả chúng lấy Trương Vệ làm trung tâm mà cuộn quanh.

Từ trên không ba vòng tròn kim quang giáng thẳng xuống, xếp hàng thẳng tấp trên đất theo chiều từ nhỏ đến lớn rất đều nhau. Sau đó thượng y của chàng đã bị đốt cháy để lộ tấm lưng trần, cùng cơ bắp trước người. 

Chàng chậm rãi đứng lên, nhưng đây đã không còn là Trương Vệ nữa. 

Đôi mắt toả ra kim quang, cùng mái tóc đã bung xoả bay lên theo những dòng năng lượng đang phát ra trong cơ thể.

Khi chàng đã đứng thẳng ba vòng tròn kia liền rời khỏi mặt đất di chuyển xung quanh chàng với những quỷ đạo khác nhau. Trương Vệ lúc này không khác gì một vị Thần với những hình xăm đặc biệt và cả người chàng phát ra kim quang sáng rực.

“Hạ Chấn Bảo ngươi đã chọn nhầm đối tượng rồi.”

Giọng nói phát ra từ cơ thể đó, nhưng đã không còn giống chất giọng của Trương Vệ nữa. Nó mạnh mẽ hơn, uy lực hơn. Nói đoạn kẻ này, búng nhẹ ngón tay giữa bên cánh tay phải. 

Khế ước máu mà Vu Chính đang cầm trên tay liền bị đốt cháy thành tro, trước sự chứng kiến của hắn.

“Hạ… Chấn… Bảo sao. Hahaha, quả nhiên… quả nhiên nguồn khí tức mà ta cảm nhận được từ trong người tiểu tử Trương Vệ đúng là ngươi.”

Vu Chính quên luôn tờ khế ước, chống nạnh ngửa mặt lên trời cười lớn. Sau đó hắn hạ cổ xuống trừng mắt nhìn vào đối phương mà hỏi:

“Vậy ngươi nói cho ta biết xem. Mục đích hôm nay ta đến đây là với mục đích gì. Trang Minh Viễn?”

Thì ra Long Cốt ẩn trong người của Trương Vệ chính là Trang Minh Viễn, không nói chính xác hơn chính là chân thân bản nguyên của Trang Minh Viễn thì đúng hơn. Linh hồn cùng thể xác của hắn đã không còn tồn tại nữa nên giờ chỉ còn tồn tại trong cơ thể của Trương Vệ như một vật ký sinh. Cùng sinh cùng tử với bản thể.

Trang Minh Viễn hừ lạnh, đáp:

“Hừ, ngươi muốn không chế Trương Vệ nhằm khống chế ta. Nhằm phục vụ cho mục đích đen tối của mình phải không?. Tuy giờ ta không còn hiểu ngươi như trước kia, nhưng đừng hòng đụng đến Trương Vệ dù là một sợi tóc.”

Vu Chính liền vẫy tay ngăn sự suy đoán của Trang Minh Viễn lại:

“Đừng vội… Ta làm như vậy đều có mục đích cả mà thôi.”

“Ngươi đã nhận ra rồi à.”

“Đương nhiên, một mối hiểm hoạ tiềm tàng. Đang ăn dần ăn mòn cơ thể đó, mục đích của ta là giúp nó thoát khỏi kiếp nạn sắp tới mà thôi.”

“Hừ ngươi nghĩ ta sẽ tin vào điều đó trong khi ngươi muốn hắn ký vào khế ước máu.”


“Chúng ta quen nhau đã rất lâu, chẳng lẽ hai triệu năm qua ngươi đã không còn coi ta là bạn.” Vừa nói Vu Chính nhìn Trang Minh Viễn bằng ánh mắt đầy sự nghiêm túc.

Trang Minh Viễn nhìn kẻ mà hắn từng coi là bạn đứng trước mặt. Hàng loạt những kỷ niệm trong quá khứ tràn về. Cả hai đang trao cho nhau những ánh mắt thâm tình bằng hữu. 

Rốt cuộc thì thứ đang ăn mòn Trương Vệ là gì ?

Và liệu Trang Minh Viễn có thoả hiệp thành công với Vu Chính hay không?

….

Không biết thời gian trôi qua bao lâu.

“Khách quan, khách quan.”

Một âm thanh đang gọi bên tay Trương Vệ. Người này vừa gọi vừa lay chàng.

Khiến chàng giậc mình mà tỉnh giấc. 

Mở mắt nhìn quanh thì nhận ra đây là Kim Mãn Lâu. Chàng đã thoát khỏi vùng không gian mà Vu Chính đã tạo ra. Nhưng bên ngoài trời đã tối, người qua kẻ lại cũng đã vơi đi rất nhiều

chàng đã trở về Kim Mãn Lâu trên chiếc bàn lúc nãy. Ly rượu vẫn đang còn uống dỡ, Nhìn quanh thì không còn thấy Vu Chính nữa. Mà trời cũng đã tối, ắc hẳn cũng đã hơn giữa đêm mất rồi.

Chàng nhìn lại bàn mà chàng đang ngồi, vẫn ly rượu lúc nãy chàng đang uống dỡ, đồ ăn vẫn còn nguyên vẹn mặc dù đã nguội. Dù đã tỉnh nhưng đầu chàng vẫn còn đau nhức không thôi.

Hỏi ra mới biết chàng sau khi uống ly rượu đầu tiên thì đã xỉu ra bàn.


Vu Chính ăn uống no say, sau đó đã tính tiền luôn phần của chàng rồi rời đi. Hắn không quên dặn dò tiểu nhị tuyệt đối không đánh thức chàng.

Nên đã để chàng ngủ say đến giờ này, đến nỗi thực quán đã đến giờ đóng cửa vẫn chưa tỉnh lại. Nên tiểu nhị buộc phải đánh thức chàng nhằm đóng cửa quán. Dù đã thức nhưng những gì mà chàng có thể nhớ những hình ảnh trước khi ngất đi thôi. Còn những thứ sau đó chàng không thể nhớ ra được. 

Vừa nhớ ra thì chàng sực nhớ đến lời dặn của Mục Quản Gia về cuộc hẹn lúc đầu giờ chiều. Chàng liền hốt hoảng hỏi tiểu nhị:

“Tiểu nhị ca ca, giờ đã là mấy giờ.”

“Giờ đã là giờ tý rồi thưa khách quan.”

Chàng liền vỗ lên trán ái nái. Cũng là đầu giờ đấy nhưng mà từ trưa đến khuya luôn. 

“Ây cha, lần này xem ra ta khó bảo toàn tính mạng với phụ thân đây. Ngủ đến độ quên luôn cuộc hẹn dạo phố với Trương Ngọc. Xem ra lần nào thảm rồi.”

Chàng liền từ Kim Mãn Lâu đi ra nhanh chóng chạy về Trương gia. Với gương mặt hấp tấp. Do quá hấp tấp vội vã chàng đã không để ý đối diện Kim Mãn Lâu trên nóc một toà nhà. Có một bóng nam nhân đang hướng tầm nhìn mà theo dõi chàng. Với một cây đàn tì bà trên lưng, người ấy chính là Vu Chính.

Trương Vệ đã trở về thức tại? Nhưng còn Trang Minh Viễn và Vu Chính đã có cuộc thảo luận với nhau như thế nào?

Nhưng điều đó chỉ có tương lai mới có được câu trả lời. Chỉ biết được rằng Vu Chính là một người chính tà bất phân, thâm sâu khó lường.