Đại Lục Liên Hoa

Chương 7: 7: Hồi 7 : Tứ Hoàng Nhân Giới





Trương Vệ, Tại Thiên mất dần ý thức

Xung quanh họ không chỉ một mà là rất nhiều thủy quái với kích thước khổng lồ, Chúng vây lấy miếng mồi nhỏ bé mặt dù chỉ đủ nhét vừa kẻ răng . Chưa bao giờ họ gần với cửa sinh tử đến vậy

Thất vọng! Hy vọng rồi lại Thất vọng đó là cung bật cảm xúc của những người dân ven bờ. Khi thấy hai người chìm dần xuống họ không biết nói gì hơn, không gian yên tĩnh đến không ngờ. Mỗi người đều có nỗi niềm riêng nhưng cái đầu tiên họ nghĩ đến là CÁI ĂN.

Trưởng làng thì cầm gậy gõ phần chân liên tục xuống nền đất, lắc đầu thở dài.



“ Chẳng lẽ không còn hy vọng nào cho chúng ta hay sao”. Lời lẽ có chút đau khổ và tuyệt vọng.

Sông Hồng con sông rộng lớn nơi sinh sống của rất nhiều sinh vật , Chính vì vậy ven sông là những ngôi làng nhỏ sống dựa vào nguồn thức ăn từ đó.

Tuy nhiên trời xui đất khiến thế nào mà nữa tháng trước hàng trăm thủy quái khổng lồ tràn vào phạm vi sông, chúng ăn hết thuỷ sản, tàn phá làng mạt, tấn công dân làng

Người chết kẻ sống , buộc dân làng phải trốn lẩn trốn

. Để chấm dứt tình trạng đó họ đã nhờ nhiều anh hùng hào kiệt giúp sức với số tiền công rất lớn tuy nhiên kết quả vẫn không thay đổi. Giờ đây hy vọng ấy lại bị dập tắt thất vọng là điều dễ hiểu.



Dưới lòng sông đen tối ấy, một ánh sáng hình ngôi sao loé lên , ánh sáng nhỏ bé như một chút hy vọng trong màn đêm u tối của số phận, từ trong ánh sáng đó một nhân dạng con người trong y phục trắng nhẹ nhàng lướt qua. Người này lao nhanh như tên bắn tthoáng chốc đã cắt đứt phần đuôi con quái đang quấn lấy Trương Vệ.


Trương Vệ đang mơ màng. Ánh mắt cậu mơ hồ nhìn thấy một cô gái tóc trắng, trên vành tay của cô có hai vật thể màu xanh phát sáng đang nhẹ nhàng lướt qua cậu.

“ Mình chắc đang gặp ảo giác rồi ..” 


Cô nương này cầm một loại vũ khí kỳ lạ chưa từng thấy bao giờ nó nhọn như mũi giáo và không có chui.

Cô nương áo trắng nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo của Trương Vệ rồi cùng cậu trồi lên mặt nước.

Bọn thủy quái thấy vậy nhất nhất xông đến. Chỉ bằng một cái vung tay vào không khí một đường kình lực toả ra hướng về phía chúng,

Kình lực lướt qua chém tất cả đứt lìa, Như một đường đao sắc lẹm đang thái thịt vậy.

Cô không quên đưa cả Tại Thiên theo. Mặc dù mất đi ý thức nhưng Tại Thiên một mực cầm chắc Nghịc Thủy không buông.



Bọn thủy quái còn lại ùa lên trả thù cho đồng loại. Cô nương ấy ném hai người lên khỏi mặt nước. Một ánh sáng trắng từ chỗ cô gái lướt về phía bọn chúng, chúng chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã không còn thở nữa rồi. Những con còn sống nhanh chóng lẫn trốn, chỉ một đường sáng nhanh vô cùng lướt đến không cho chúng một cơ hội thứ hai. Trong nước mà có thể đi chuyển nhanh đến như vậy thật không thể xem thường.



Trên bờ mọi người vẫn đang thất vọng. Thì một đứa bé giật lấy vạt áo của mẹ mình.
“Mẹ ơi! Có gì đó trên mặt nước “


Lúc này mọi người mới ngạc nhiên quá nổi , mặt sông giờ đây nhuộm một màu đỏ của máu. Và chi thể cũa lũ thủy quái nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Dưới ánh nắng chiều tà màu đỏ chiếu xuống làm không gian phủ một màu đỏ thẩm.

Tất cả diễn ra quá nhanh khiến mọi người không kịp thích nghi.


Họ còn chưa hiểu chuyện gì thì cô nương ấy đưa Trương Vệ cùng Tại Thiên đến bằng đôi cánh trắng. Nàng bọc họ vào hai quả cầu lơ lửng trên không

Bọn họ như thấy dáng cứu thế đồng loạt quỳ xuống mà bái.

“ Cảm tạ thần linh… Cảm tạ thần linh “

Cô nàng đưa bàn tay ra hiệu miễn mấy cái hành lễ này dùm cái.

“ Các ngươi không cần khách sáo. Mau cho hai người họ vào làng nghĩ ngơi “

Lúc này ta mới nhìn thấy rõ nhân dạng của cô, , một vẻ đẹp thoát tục, nhân dạng này không phải người bình thường đôi mắt màu xanh nước biển, kèm theo hai bên vành tay có hải vật thể như vảy rồng màu xanh nó có những rợn sóng trắng chớp nháy liên hồi.




Y phục của cô cũng khác hoàn toàn với người bản sứ , nó khá là thiếu vải. Để lộ vòng một của một thiếu nữ trong giai đoạn phát dục . Gợi cảm quá mức khiến nhiều người động lòng tà. Còn người chín chắn thì không dám nhìn thẳng vì sợ động tâm.

…..


Trương Vệ được đưa vào một ngôi nhà của người dân trong làng để nghĩ ngơi. Cậu vẫn đang hôn mê và chìm vào giấc mơ của mình.

Trong giất mộng ấy cậu mơ hồ nhìn thấy một người, Trong vô thức cậu gọi cha

.

“ Cha ơi! Đợi con với…. “

Hình ảnh người đó mờ dần mờ dần rồi biến mất. Có lẽ là phần ký ức cậu đã lãng quên vì người này không phải là thân phụ của cậu hiện tại.

Ở thực tại cậu đang được chăm sóc bởi một gia đình nhỏ. Có một cô bé độ chừng 9-10 tuổi, với máy tóc hồng nhạt, cô bé là Tiên Nhân sự kết hợp của Tiên tộc và Nhân tộc . Cô bé thay dân làng mình ở kế bên chăm sóc cho cậu

  Bên ngoài mặt dù đã khuya tuy nhiên làng chày vânz rát náo nhiệt, họ đang chèo thuyền ra kéo những phần xác của thủy quái vào bờ để ăn. Thực phẩm của họ sau nhiều ngày tháng, nên có vẻ họ rất là vui mừng. Họ tổ chức tiệc tùng linh đình chưa từng có trước đây.



Trương Vệ dần tĩnh lại, Cậu ngồi dậy đưa mắt nhìn quanh. Cậu thấy bản thân an toàn rồi thì sợ đây là giấc mơ, bèn tự nhéo má mình một cái thật đau. Thấy đau quá mới nhận định được đây là thực tại bất giác thở nhẹ một cái

.

“ Không biết Tại Thiên thế nào “ Trương Vệ tự nhủ. Trên bàn đối diện giường cậu cô bé dường như mệt mỏi quá nên đã ngủ thiếp đi. Cậu đang định xuống giường thì.


“ Cậu tỉnh rồi à” Một quá phụ có vẻ đứng tuổi mang một bác canh đi vào


Trương Vệ liền cúi chào



“ Vâng tôi đã tỉnh, Chẳng hay ai đã cứu tôi… “

Chỉ cần nghe đến đó quoá phụ mỉm cười. Để tô canh còn nóng hổi xuống bàn . Trong ánh đèn chập chờn


“ Cậu không cần lo lắng.. Nào đến đây ăn đi, tôi sợ cậu đói nên làm cho cậu đó.. “

Bà đi đến kéo nhẹ tay Trương Vệ dắt lại bàn.

Trương Vệ cảm nhận được sự ấm áp giống Mẫu thân của mình từ từ cậu nếm lấy bát canh nóng hổi ấy. Gần một ngày không có gì vào bụng nên giờ đây cậu hơi đói rồi



“ Ngon không “

“ Dạ ngon lắm “!! Mùi vị hoà viện với đầu lưỡi, khiến Trương Vệ không sao dừng lại bàn tay không ngừng mút từng muỗng . Chợt nhận ra mình hơi thô lỗ bèn rón rén ăn chậm lại, len lén nhìn xem goá phụ có nhìn thấy mình ăn không.

Bà nhìn sơ là hiểu chuyện nên vờ đi lại xoa đầu cô bé đang ngủ say, để tránh đi sự ngượng ngùng đó.




Còn Tại Thiên lúc này cậu đã tỉnh dậy từ lâu, Cậu một mình đi ra phía sau làng.

Ánh mắt cậu có một chút thất vọng, người cậu toả ra một cảm giác buồn bã. Lúc này trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng, cậu không dám suy nghĩ vì sợ cảm giác tiêu cực sẽ lấn áp bản thân. Rồi cậu nằm luôn xuống đất để bàn tay gác lên trán mắt từ từ nhắm lại. Không gian yên tĩnh khiến cậu nghe được cả âm thanh từng giọt nước đọng lại trên lá rơi xuống đất.


“ Sao thế. Thấy bản thân vô dụng quá hả “

Một âm thanh ngọt ngào phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Cô nàng tóc trắng bí ẩn đang từ từ đi lại. Tại Thiên liền mở mắt ra xem là ai. Hai vảy rồng ấy trong màn đêm liền phát ra một ánh sáng xanh.

Cô gái ngồi xuống bên cạnh Tại Thiên. Dùng tay vén vạt áo che lại phần thân d.ưới.



“ Cho dù ngươi có mạnh cũng chưa chắc thắng được chúng đâu “

Nghe những lời đó như chạm vào tâm trạng bản thân giọng cậu có phần cáu giận.


“ Chưa thử thì làm sao biết được “


Cô gái nghe vậy thì mỉm cười.

“ Chúng là Thủy Quái dưới Long Cung của Huyền Vũ. Chỉ một con thôi thực lực thấp nhất cũng là Ngạo thị rồi…. “

Nghe vậy Tại Thiên bật người dậy ánh mắt nhìn về phía cô gái.

“ Cô là ai mà biết điều này ?”



“ Ta là Thư Di . Mấy tháng trước, Tiên tộc vô tình đánh trúng vào nơi đang giam giữ chúng ,làm bọn chúng có chỗ để ra thoát ra với số lượng lớn. Nên giờ chúng tràn lan khắp lục địa “


Tại Thiên với ánh mắt đầy sự nghi hoặc nhìn về phía cô.

“ Cái ngươi đang dùng là Nghịch Thủy đúng chứ”

Thấy cô gái này có ý dò xét Tại Thiên theo phản xạ tự nhiên đưa bàn đến chỗ để Nghịch Thủy.

“ Cô biết về nó sao ?”


“ Không những biết mà còn rất hiêủ nó nữa “.

Tại Thiên cực kỳ ngạc nhiên vì Nghịch Thủy hàng trăm năm nay không hề xuất hiện trên giang hồ mà nay một cô gái tuổi còn rất trẻ lại biết đến nó. Cậu bắt đầu thể hiện sự căng thẳng với cô nương trước mắt.

Cô gái ngước mắt lên nhìn vì sao trên trời và nói tiếp.


“ Nghịch Thủy là trong tứ đại vũ khí mạnh nhất Nhân giới, cùng thất truyền một lúc với nhau sau trận chiến huyền thoại đó . Nay nó lại xuất hiện trên tay một thiếu niên thì không phải là sự trùng hợp rồi “



Tại Thiên thần sắc thay đổi sau từng câu Thư Đi nói 

“Thật ra cô là ai!


Với vẻ mặt đầy kinh ngạc pha với sự thận trọng của Tại Thiên.

Cô nương chỉ nở nụ cười đầy ẩn ý.

“ Ngươi biết gì về thế giới này “



“ Thế giới này, ý cô là sao. Ta đã ở trên núi tu luyện khá lâu nên không rõ?”


Thư Di từ tốn phân giải 
“Thế này chia làm Cửu giới : Thần , Tiên, Nhân, Yêu, Quỷ, Ma, Cổ,Dị,Âm và nhân giới là trung tâm của Cửu giới. Mỗi giới đều có người đứng đầu với thữc lực chí tôn. Hiện tại Cửu giới chỉ có 9 người có thực lực cao như vậy. Mà riêng nhân giới có 4 người. “



“ Tận 4 người vậy chẳng phải Nhân giới đang quá mạnh hay sao .” 
“Nhân giới này người có thực lực một là ẩn cư hai là phải chịu khuất phục một thế lực nào đó. Nếu không rât khó để tồn tại.”




“ Cô nói vậy ý của cô là “ Tại Thiên dùng giọng nói dần nhỏ lại như xem ý của cô ta là gì

“ Ta không biết người như ngươi đang phục vụ cho thế lực nào, Nhưng ta khuyên ngươi hãy theo ta, thì Băng Hoàng sẽ không biến mất thêm lần nào nữa. Biết đâu chừng ngươi lại phát dương quang đại làm tự hào sư môn “



Tại Thiên cười khẩy
 “ Nói nãy giờ ý cô là muốn chiêu dụ ta “


“ Ngươi đừng quá tự cao, Chẳng qua ta thấy ngươi có tiềm năng thôi. Nếu để ngươi luyện thêm ngàn năm nữa cũng chưa chắc theo kịp Tứ hoàng hiện tại đâu.”


Tại Thiên nheo mày lại nở nụ cười coi thường
  “ Tứ hoàng”


“ Chu Tước vua của bầu trời, Huyền Vũ vua của Biển Cả, Bạch Hổ vua của muôn thú và Thanh Long vua của con người.


Đột nhiên cô im lặng một chút 
“Ngươi không ngạc nhiên là ở nhân giới không thờ Thần thánh sao”
Tại Thiên chợt nhớ lại hình như là chưa bao giờ thấy . Cho dù là một pho tượng nhỏ.


“ 4 người họ đã phá nát Thần giới. Buộc Thần giới mãi mãi không ra khỏi cánh cổng đó “

“ Không thể nào !!!” 
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ngươi biết chọn phe nào rồi đó. Tiên giới mà ngươi theo chẳng qua bọn ta chưa muốn dẹp thôi “ Vừa nói ánh mắt nhìn về phía Tại Thiên.

Nghe đến đây máu não cậu dồn lên cực điểm

 “ Vậy thế gian loạn lạc là do các người. Ta phải … “

Tại Thiên cầm Nghịch Thủy lên hướng về phía Thư Di.

Cô nàng chỉ cười nhẹ rồi đứng dậy


“ Ngươi không thể thắng được ta. Đừng phí công vô ích .”


Rồi cô đi dần về phía sông Hồng. Cô đưa tay vào trong áo đưa ra một cái vỏ sò.


“ Nếu ngươi suy nghĩ lại thì bóp nát nó. Ta sẽ đến giúp ngươi một lần và nên nhớ công ơn là phải theo ta .”

“ Dù ta có chết cũng không bao giờ phản bội Trương gia mà cầu cứu người ngoài “ Tại Thiên dõng dạc tuyên bố.

“ Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh thôi “

Thư Di để nó xuống đất 
“Chắn chắn chủ nhân của ta sẽ đánh bại các ngươi. Để đem lại hoà bình cho Cửu giới “.

Thư Di không đáp đi dần xuống sông rồi biến mất.