Đại Lục Liên Hoa

Chương 131: Chương 131: Giải Cứu Tại Thiên (5).





Những bước tiến đầu tiên của nhóm Trương Vệ khi tiến vào nơi này. 






Dường như đã được định sẵn cái chết trước mắt. Nơi đây chỉ có lối vào mà không hề tồn tại lối ra cho bất kỳ ai. Hoạ chăng chỉ có những thực thể có khả năng xé toạt cái hố đen ra mà thôi.






Khi có một sự xâm phạm vùng không gian kín này sẽ bắt đầu hành trình vờn con mồi của mình. Bằng cách nuốt nó vào trong bằng sự tối tăm và kinh khủng. Khi con mồi vùng vẫy nhằm thoát thân ắt hẳn sẽ sản sinh ra nguồn năng lượng. 






Năng lượng phát ra càng mạnh thì thời gian thu hẹp không gian sẽ càng rút gọn nhanh hơn. Đó cũng là lúc con mồi đếm ngược đến giây phút tử.






Không gian thu hẹp đồng nghĩa với việc áp xuất trong không gian Trương Vệ đang đứng sẽ được gia tăng lên một cách phi mã. Những thực thể đang hiện diện bên trong đấy sẽ bị tác động trực tiếp. Thực thể có kích thước càng lớn thì áp xuất sẽ đến nhanh hơn và lực cũng sẽ cường hãn hơn.






Tuy nhiên chỉ có mình Trương Vệ chịu ảnh hưởng, vì cơ bản chàng vẫn có chân khí hộ thể. Nhưng chàng là con người bằng xương bằng thịt nào có phải là quái vật. Cho nên không ít thì nhiều vẫn sẽ phải chịu ảnh hưởng. Mặc dù có Lưỡng Nghi Hộ Tâm Công bảo hộ trái tim tuy nhiên quá trình hồi phục của Trương Vệ sau khi hoàn thành việc tách bào thai vẫn chưa hoàn tất.






Cho nên ngay lúc này phải chịu một lực ép quá lớn khiến tim chàng không sao chịu nổi.







Trái ngược với chàng mặc dù sinh vật kia có kích thước rất lớn. Tuy nhiên nó sinh ra là để sống trong những vùng không gian như thế này. Cho nên cơ thể của nó đã phần nào thích nghi với nó một cách nhất quán. Nhìn mà xem với lớp da mềm cùng độ dẻo dai vô cùng tốt thì những sức ép có cường hãn đến mấy e rằng đều vô dụng.






Cái sai của nhóm Trương Vệ chính là tiến vào mà không nắm rõ mọi sự. Đồng thời ngay từ đầu đã quá ỷ lại vào Đông Phương Nghi đã liên kết thân xác với Trương Vệ cho nên đã không mấy quan tâm đến những thứ vạch vảnh như không gian đang dần thu hẹp đi.






Cho đến lúc dùng “Hầm Mộ Hàn Băng.” Chiêu thức đó đã sinh ra một nguồn năng lượng cực lớn. Khiến không gian này liên tục hấp thụ lấy đồng thời thu hẹp dần kích thước với mục đích nuốt trọn những thực thể đang hiện hữu bên trong lòng của nó. Quả thật là đáng sợ.






Nếu Trương Vệ không bất ngờ trở nên đau đớn, cùng việc có một sức ép không lớn lắm đang tác động đến mình. Thì Kim Mã cũng không thể nhận ra được sự bât thường này. Nhưng dù đã phát hiện ra đi chăng nữa thì mọi chuyện cũng đã quá trễ.






Mọi chuyện đang chuyển biến xấu cho nên Kim Mã buộc phải hoá thân thành hình dạng Nhân Mã. Hình dạng đó như một thanh niên. Với một bộ trang phục lấy màu vàng kim làm chủ đạo. Phần đầu vẫn còn mang theo hình dạng của một loài ngựa thuần tuý. Kích thước của nó ước chừng chỉ mười lăm tất.






Ánh mắt nó quét nhanh qua tổng thể thì thấy Trương Vệ có vẻ như chịu đựng không thể lâu thêm được nữa. Mà bên dưới kia Hầm Mộ Hàn Băng sắp được giải. Vô hình chung khiến nó vô cùng rối bời:






“Đông Phương Nghi, cô đã cảm nhận được sự đau đớn của Trương Vệ chưa. Nhanh chóng kéo cậu ta trở về đi.”







Nhìn thấy thái độ khẩn trương từ Kim Mã, Tiểu Bảo cũng bay đến gần quan sát Trương Vệ một lác rồi nói:(Từ giờ là giao tiếp của Tiểu Bảo và Kim Mã mình sẽ nói như cách bình thường.)






“Trương Vệ, đã không thể chịu đựng thêm nữa. Ngươi hộ tống hắn rời đi, còn ta sẽ ở lại cầm chân sinh vật kia. Đồng thời tìm cách cứu lấy chủ nhân.”






“Ngươi điên à, có nhìn thấy năng lượng của Lưỡng Nghi Kiếm phát ra làm sáng khu vực này không. Nó đang bị ăn mòn đấy chúng ta mà phát ra thêm bất kỳ năng lượng nào nữa thì sức nén lại càng mạnh lên. Lúc đó Trương Vệ sẽ lại càng trở nên nguy kịch.”






“Nếu ngươi đã nói vậy thì chỉ còn cách giúp Trương Vệ vượt qua cơn đau khủng khiếp này mà thôi.”






“Ta thật sự không…. biết…” Kim Mã đang mở lời thì Tiểu Bảo đã phát ra một nguồn sáng màu xanh phủ lấy cơ thể bằng một màn sương mù. Chớp mắt một cái, bên trong đấy hiện ra một nữ nhân với dung mạo bất phàm. Với chiều cao ước chừng bảy đến tám thước. Tiểu Bảo mang lên người bộ y phục với màu trắng lai với một chút màu xanh của đại dương bao la. Kèm với hoạ tiết cùng những phụ kiện trên mái tóc dài màu đen kia đều có liên quan đến lông vũ của loài chim sẻ.






Kim Mã chứng kiến cảnh tượng đó thì mắt chữ o mồm chữ ô vì ngạc nhiên:






“Ngươi… Ngươi có thể hoá thân thành người thật sao?”







Tiểu Bảo không trả lời, gương mặt của Tiểu Bảo nghiêm túc và  đanh lại. Nàng khẽ ngồi xuống bên cạnh Trương Vệ. Sau đó dùng ngọc thử đưa đến chạm nhẹ vào cánh tay mà Trương Vệ đang ôm chặc lấy lồng ngực của mình. Nàng cưỡi khẽ rồi cẩn thận nắm lấy nó. Ôn nhu nói:






“Trương Vệ, ngươi thả lòng một chút đi, đừng cố gắng gồng cả người lên như vậy. ?Làm vậy ngươi sẽ thấy đỡ đau hơn nhiều đấy. Nào!.”






Nàng thử dùng một chút lực mà Trương Vệ cũng không còn sức để chống lại sức của một nữ nhân nữa. Thế là Tiểu Bảo dễ dàng gỡ bàn tay Trương Vệ ra khỏi đấy.










Tiếp đến dùng bàn tay nhàn rỗi còn lại đưa đầu Trương Vệ ôm vào trong lòng nàng.






Để chàng tuỳ ý dựa phần đầu  lên hai khối vừa tròn vừa mềm của mình. “Nào, chậm thôi đừng hãy thả lỏng và hít từng hơi thật chậm.” Tiểu Bảo làm vậy không ngoài mục đích là dùng thân thể của mình khiến Trương Vệ phần nào phân tâm. Để tạm thời quên đi cơn đau đớn. 






Bàn tay phải kia sau khi cầm lấy tay của Trương Vệ thì đã nhanh chóng buông ra. Sau đó nàng dùng bàn tay của bản thân trám vào vị trí đấy.






Mùi hương từ cơ thể  cùng khối mỡ mềm mại  và thân nhiệt của Tiểu Bảo. Đồng thời được truyền vào Tâm mạch một nguồn chân khí dịu nhẹ. Sức mạnh của băng kình khiến cơn đau tạm thời được khống chế.






 Khiến Trương Vệ như cảm thấy đang được dựa lên một cái gối vừa mềm vừa  ấm. Nhất thời chàng đã có thể giảm đi cơn đau đang hành hạ cơ thể mà chìm vào giất ngủ sâu.







Kim Mã nhìn thấy vậy thì muốn cạn lời luôn, tuy nhiên Tiểu Bảo đã dùng thân thể của mình. Cùng bàn tay đang chạm vào lồng ngực Trương Vệ đang vận lên chút năng lượng áp thẳng vào trái tim của Trương Vệ truyền vào đấy chân khí  làm giảm đi cơn đau quằng quại. Khiến nó cũng không biết nói gì hơn.






Ánh mắt Tiểu Bảo như chất chứa nỗi niềm gì đó. Đôi mắt ấy thoáng ẩn thoáng hiện một chút buồn.






Nàng  với ngữ khí nhẹ nhàng minh bach nói:






“Ta làm những điều này tất cả đều vì chủ nhân của ta. Ta không có nghĩa vụ phải bảo vệ Trương Vệ hay Chân Long. Chẳng qua các ngươi đã không màng đến tính mạng của mình mà đến đây để cứu lấy chủ nhân. Ta làm một chút chuyện này cũng như là đền ơn.”






Lời nói đó khiến Kim Mã nhớ đến sinh vật kia liền quay đầu lại mà nhìn. Hầm Mộ Hàn Băng đã bị giải gần hết chỉ còn khoá được phần thân trên của nó. Những chiếc vòi bạch tuộc của nó đang vùng vẫy quơ đi loạn xạ không có mục tiêu. Thời gian kết liễu nó đang dần trôi qua. 






“Xem ra phải kết thúc thứ kia trước khi quá muộn. Giờ phải đến lượt ta ra tay thôi.” Kim Mã thấy Trương Vệ đã phần nào ổn định thì không bận tâm nữa mà hướng đến mục tiêu hàng đầu mà cả ba đã nhắm đến lúc đầu.






Kim Mã giơ bàn tay trái là tay thuận của nó hương về phía Lưỡng Nghi Kiếm đang lửng lờ trên không.  Dùng năng lực để khống chế nó, làm theo ý mình. Đường đi nối từ chỗ cánh tay nhỏ bé của nó đến với Lưỡng Nghi Kiếm là một đường năng lượng màu vàng.






Do đã liên kết linh hồn cho nên yếu điểm của sinh vật kia Kim Mã hoàn toàn nắm rõ. Tay phải Kim Mã làm động tác kết ấn chỉ bằng hai ngón tay cái và giữa bám lại với nhau tạo ra một vòng tròn mà pháp màu vàng.