Cuộc phỏng vấn của Lý Duy giống hệt như làm cho có. Luật sư này đi thì có một luật sư khác trở vào, nam- nữ trong nước hay nước ngoài đều có đủ hết, vừa vào liền mời Lý Duy giới thiệu sơ lược về bản thân cậu, sau đó hỏi những câu giống nhau, nào là chuyên ngành của cậu, rồi thì tình hình thực tập trước đây vân vân.... Mỗi người hỏi cậu khoảng 5-6 phút là vội vã đi ra ngay lập tức.
Sau khi gặp mặt 3-4 luật sư, Lý Duy cũng đã chuẩn bị xong hết câu trả lời cho mình. Tự giới thiệu bản thân là câu hỏi nhàm chán nhất, nhưng lại là phần rất cần thiết. Bởi vì luật sư cần phải tranh thủ thời gian cậu đang tự nói về bản thân để lật xem lại thông tin lý lịch của cậu. 'Mà mấy người này cũng thật kỳ lạ, ngay cả lý lịch cũng không xem trước.' Lý Duy vừa đọc thuộc lòng bài lý lịch vừa tự nghĩ.
Cuối cùng luật sư Mã cũng lên tiếng: "Buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc. Xin cảm ơn cậu đã đến tham gia phỏng vấn. Mời cậu trở về và chờ phần thông báo của phòng quản lý."
Nói xong, luật sư Mã cùng cậu bắt tay, rồi tạm biệt xoay người đi ra khỏi phòng họp.
Vừa mở cửa liền đụng mặt bạo long. Bạo long khi nãy đi lấy cà phê, tán tỉnh và trò chuyện với cô gái xinh đẹp một hồi khiến tâm trạng hắn cũng tốt hơn hẳn.
Lý Duy nhớ lại khuôn mặt giận dữ khi nãy của anh mà rùng mình, ngay lập tức làm vẻ mặt tươi cười hớn hở.
Alan* nhìn vào phòng họp, thấy một người nở nụ cười ngây ngây ngốc ngốc liền biết ngay đó không phải là khách hàng. Anh hướng phía người kia gật đầu một cái, quay đầu lại hỏi luật sư Mã: "Có chuyện gì vậy?"
(*tên tiếng Anh của Lý Tiểu Minh)
Luật sư Mã trả lời: "Phỏng vấn thực tập sinh vừa mới xong."
Alan nhíu mày: "Hôm nay phỏng vấn? Sao tôi lại không biết?"
Anh vừa đi vào khu làm việc vừa hét lớn tiếng hỏi: "Lily! hôm nay có buổi phỏng vấn thực tập sinh sao không nói cho tôi biết?"
Lily đang ngồi trước máy tính, nghe thấy tiếng ông chủ, cô vẫn bình tĩnh đứng lên nói: "Hôm nay là đợt đầu, trước tiên phải cho người khác sàng lọc trước, đợi đến đợt hai vào cuối tuần mới sắp xếp cho anh gặp."
"Chỉ là tuyển thực tập sinh thôi, tại sao phải chia làm hai lần cho phiền phức thế? Nếu một đợt thì hôm nay cũng xong rồi. Mà bây giờ tôi cũng đang rảnh, cô lập tức lấy lý lịch của cậu ấy đến cho tôi luôn đi."
Lily thở dài nói: "5 phút nữa anh có một cuộc họp quan trọng qua điện thoại."
Không nhắc tới thì thôi, cứ mỗi lần nhắc tới đều khiến Alan hận đến nghiến răng. Cuộc họp lúc sáng, đám người kia cư nhiên lại làm trò nói bóng gió cứ như ông đây không biết luật Trung Quốc, dám bảo bản thảo có vấn đề. Hừ! Rõ ràng là do họ viết điều khoản bậy bạ, còn dám già mồm khăng khăng không chịu nói lý lẽ.
Alan tức giận nói: "Để Denny đi đi, tôi không muốn tốn thời gian tán dóc với đám luật sư ngu ngốc kia đâu."
"Denny không hề tham gia vào vụ này."
"Fuck! Vậy để Denny phỏng vấn trước đi. Xong việc tôi sẽ quay lại."
Lily có chút không biết nói làm sao với ông chủ của mình, mà cô vẫn phải nói: "Denny tuần này phải đi công tác, dù cho hôm nay anh có phỏng vấn xong đi nữa thì cuối tuần vẫn phải có đợt hai để những người đi công tác về phỏng vấn." Denny cũng là người có mặt trong các vụ hợp tác và tuyển người.
Alan không thể phản bác lại đành nói: "Được rồi, cô cũng bảo Helen sau này có phỏng vấn thì nhớ sắp xếp thời gian hợp lý một chút."
Lily giả bộ gật đầu một cái, trong lòng thì nổi giận một trận 'người bảo chia làm hai lần cũng là anh, người kêu gộp lại một lần cũng là anh. Anh có ngon thì chỉ cho bà đây cái giờ hợp lý đi!'
Thứ sáu, Lý Duy nhận được thông báo cho buổi phỏng vấn đợt hai, chính là vào lúc 10 giờ sáng thứ hai.
Vì không muốn mấy bà thím ở quầy tiếp tân tò mò tới xem mặt mình nên Lý Duy canh chừng đến vừa đúng lúc 10 giờ kém 2 phút mới đến Smith & Miller.
Ngồi chờ hơn 10 phút trong phòng họp mới thấy một người nước ngoài đẩy cửa vào, mắt xanh tóc vàng da trắng, nhìn gần còn thấy được sống mũi cao cao, hai bên gò má có tàn nhang.
Lý Duy vội vàng đứng lên, mỉm cười với người kia vừa nhìn vừa suy nghĩ 'đúng là người Tây thật, cười nhiều chút là hết chỗ chê'.
Người kia cũng nhếch nhếch khóe miệng, tỏ vẻ mỉm cười vừa đưa tay ra vừa giới thiệu: "Denny, Denny Smith."
Lý Duy dường như nghe thấy lời thoại trong vở kịch Boston kia văng vẳng bên tai: 'Denny, Denny Crane.' Cậu kích động nắm lấy tay đối phương lắc lắc, đáp: "David, David Lee."
Denny hoàn toàn không biết cậu đang kích động, chậm rãi kéo ghế ngồi xuống, che miệng lên ngáp một cái. Tối qua phải thức một đêm để viết tài liệu thương mại, suýt chút nữa quên luôn buổi phỏng vấn. Nếu không phải sợ Alan sẽ lải nhải bên tai mãi thì Denny cũng đã bỏ luôn buổi phỏng vấn này rồi. Ừm! sau này phải nói với Helen xếp lại giờ phỏng vấn cho mình. Không được xếp vào buổi sáng.
Đúng là đại luật sư cũng không giống người thường, tuy rằng rõ ràng chưa xem qua lý lịch của Lý Duy, nhưng cũng không thể vừa tới liền hỏi ngay, mà là vừa đọc lý lịch vừa hỏi, giống như ngồi đàm phán vậy, từng chút một hỏi lý lịch của Lý Duy.
Lý Duy cũng đã tính trước câu trả lời. Người bên kia cũng thỉnh thoảng gật đầu vài cái nói 'very good', đồng thời cũng ghi ghi chép chép gì đó trên sơ yếu lý lịch.
Khác biệt với bạo long Alan kia, Lý Duy đối với người mặt than trước mắt vẫn có cảm tình hơn.
Tuy rằng trong buổi phỏng vấn, người kia cứ ngáp liên tục N cái. Bất quá trên mắt người kia mang theo hai mảng quầng thăm, cũng có thể hiểu được hôm qua anh ta làm việc ghê gớm lắm.
Hỏi qua sơ yếu lý lịch xong, Denny bắt đầu hỏi thêm các câu hỏi khác. Lý Duy tỉ mỉ trả lời từng câu một, chuyện nghề nghiệp, chuyện của thực tập sinh,...
Nghiêm túc đối đáp từng câu. Hai người đang nói chuyện bằng tiếng Anh, bỗng có người gõ cửa. Mặt than lên tiếng: "Mời vào.", cửa liền bị đẩy ra, đi vào chính là con bạo long kia với vẻ mặt vui vẻ phấn chấn, anh ta lúc này với cái người mà cậu gặp hôm trước thật khác nhau, tưởng chừng như hai người.
"Denny, cậu xong chưa? Sang phòng kia gặp ứng cử viên khác đi. Tôi mới xong."
Người mặt than 'Ừ' một tiếng còn chưa đứng dậy, bên ngoài lại có thêm một nữ luật sư bước vào nói như bắn súng liên thanh: "Alan! tôi với anh một lượt luôn đi, tiết kiệm chút thời gian 11giờ 30 tôi phải ra ngoài ăn trưa với khách. Ah! Denny, anh lai phải cày cấy công việc suốt đêm nữa à?"
Nam nhân mặt than kia bất mãn lầm bầm mấy tiếng, Lý Duy nghe không hiểu gì, thế nhưng hai người còn lại thì cười không ngừng. Ba người họ dường như quên mất sự tồn tại của Lý Duy. Cậu lúng túng đứng sang một bên, hề hề cười theo.
Alan là người trở về trạng thái cũ đầu tiên, hướng về phía Lý Duy tự giới thiệu bản thân mình: "Tôi là Alan Lee, còn đây là Denise Liu. Chúng tôi cùng nhau tới để phỏng vấn cậu."
Denny, Alan, giờ lại thêm một Denise...Đây là nơi dàn diễn viên của vở kịch Boston tụ hội sao?
Lý Duy nhịn không được hỏi: "Cho hỏi ở đây có luật sư nào tên Brad không???" Brad cũng là một nhân vật trong kịch Boston, sau này kết hôn với Denise.
Ba người kia ngây ra một hồi sau đó lập tức phản ứng lại.
Alan bĩu môi nói: "Lại thêm một kẻ cuồng kịch Boston." Trong đầu bồi thêm một câu 'tên cuồng não tàn'.
Denny lại ngáp một cái lắc đầu ra khỏi phòng, tới phòng kia để làm cho xong vòng phỏng vấn cuối cùng.
Denise hớn hở nói: " Smith & Miller không có luật sư nào tên Brad cả. Bất quá tên tiếng Anh của chồng tôi là Brad, anh ấy làm việc ở công ty Luật họ Phương."
Đủ hết luôn...
Alan nghe thế liền lên tiếng trên chọc thổi bay tiết mục quảng cáo cho 'ông chồng' của đồng nghiệp. Lý Duy vô tội trợn mắt nhìn hai người trước mặt mình đang 'hihi haha' cười đùa mà trong lòng khóc thầm 'Ông chủ là đây sao...lại còn cái người mặt than kia nữa chứ.'
Buổi tối, ba người kia cũng họp lại bàn bạn chọn người trúng tuyển, tám người chọn ra ba người. Thảo luận đến Lý Duy thì Denny nghiêm túc nói: "Tiếng Anh của David rất tốt, trí nhớ cũng ổn, cũng đã từng thực tập ở Sở Luật Pháp Trung Hoa, tuyển cậu ấy đi." Denise nói: " Tán thành! Hơn nữa dáng vẻ cũng thật đáng yêu, tuyển cậu ấy đi."
Alan nói: "Nhìn qua là người dễ ăn hiếp, tuyển cậu ấy."
Smith & Miller cũng làm việc thật nhanh, 3ngày sau Helen liên lạc với Lý Duy để thương lượng đầu tháng sau chính thức nhận việc.