Đại Luật Sư Và Thực Tập Sinh

Chương 1: Lần đầu gặp mặt




Lý Duy đang ở quầy phục vụ đại sảnh lầu một văn phòng thương mại Quốc tế, điền vào phiếu thông tin.

Tên: David Lee*

(*tên tiếng Anh của Lý Duy, thời buổi hiện đại, làm việc bên ngoài phải cần một cái tên tiếng Anh, lấy tên Lee mà không phải là Li để người khác không biết rõ cậu là người Hương Cảng.)

Công ty: Smith & Miller LLP Beijing Rep Office (chi nhánh đoàn Luật sư Hợp chuẩn quốc Hoa Kỳ- trụ sở Bắc Kinh)

Lí do: Phỏng vấn.

Lý Duy thoải mái điền xong, hào hứng đi theo sự chỉ dẫn của nhân viên đến cửa rồi cà thẻ vào thang máy đến phòng chờ, trong lòng không ngừng gào thét: "Sở Luật Quốc tế! tôi đến rồi!!!!!!"

Lý Duy, nam, 23 tuổi, là một nghiên cứu sinh năm nhất hệ thạc sỹ của một trường Luật danh tiếng, nhận lời đi phỏng vấn làm thực tập sinh cho một sở Luật trong suốt thời gian nghỉ hè. Việc này đều nhờ chị Suzanne giới thiệu cho cậu. Sở Luật quốc tế rất ít khi công khai thông báo chiêu mộ thực tập sinh, bình thường đều là do công nhân viên giới thiệu, nếu luật sư vừa ý chọn người nào thì người đó sẽ được quản lý cho bài thi phỏng vấn.

Đàn chị của cậu lăn lộn ở đây đã hai năm, trước kia ở trường cũng bị những đàn chị khóc trước nữa kéo vào làm thực tập sinh, sau khi tốt nghiệp mới chính thức ký hợp đồng, rồi thăng chức lên làm trợ lý Luật sư.

Lần này chị ấy chỉ giới thiệu sơ về lý lịch của Lý Duy, hơn nữa Lý Duy cũng có thi viết, qua được vòng phỏng vấn đầu tiên, chị ấy liền bắt cậu ấy phải khao. Nếu thành công hì hì hì, còn phải tốn kém hơn nữa mới xong. Lý Duy thầm nhỏ lệ trong lòng mà đồng ý, tự an ủi mình rằng: "Là Sở Luật Quốc tế lận đó! Đáng giá, đáng giá mà!"

Thường ngày cậu cũng hay nghe đàn chị của mình khoe khoang về những thiên tài của Sở Luật này. Mà hai người được đồn thổi nhiều nhất chính là "Người vừa giỏi vừa đẹp trai trong huyền thoại của Smith & Miller", một người vừa nóng nảy như con rồng Trung Hoa và một người sở hữu cặp mắt xanh, tóc vàng của người Mĩ là đại luật sư cao cấp. Cậu tự hỏi, khi phỏng vấn không biết cậu có thể gặp được hai nhân vật này không nữa. Lý Duy cứ ôm một bụng không ngừng suy nghĩ về chuyện này.

Lý Duy cũng là kẻ bị lậm kịch "Boston Legal", cậu luôn mơ mộng một màn kịch như Denny Crane và Alan Shore ngạo mạn kia. Mà hai nhân vật nào đấy vừa đúng một người là Alan, một người là Denny, lại làm cho Lý Duy càng thêm ngưỡng mộ.

Giờ đây chính là lúc cậu bước tiến gần hơn đến giấc mơ của mình. Trong thang máy, Lý Duy chỉnh lại tây trang, vuốt vuốt lại bộ quần áo cho thẳng thớm, cậu hài lòng ngắm mình trong gương, gương mặt tuấn tú vô cùng hợp với bộ tây trang cùng đôi giày da sang trọng, đúng chuẩn một nam tinh anh. Đương nhiên cái này là do cậu tự đánh giá chính mình. Cậu trời sinh đã có gương mặt trẻ con, bộ dáng cậu bây giờ giống một đứa học sinh cấp hai.

"Đinh!", cửa thang máy mở ra. Lý Duy cũng không tự khen ngợi bản thân nữa, hăm hở bước ra thẳng hướng khu tiếp tân. Thật không hổ danh là Sở Luật Quốc tế, khu tiếp tân là một khu vừa lớn vừa sáng rực ánh đèn, mọi thứ cũng được bày trí đẹp đẽ. Một bên là giá sách để tư liệu, một bên là hòn non bộ nuôi cá vàng, còn có cây phát tài xanh xanh bên cạnh ghế salon. Nhìn bàn tiếp tân vô cùng sạch sẽ- đẹp đẽ, ngay cả Lý Duy anh tuấn tiêu sái cậu đây cũng không khỏi cẩn thận mà thở phào vài lần.

Lý Duy luyện tập làm vẻ mặt tươi cười: "Ngài khỏe, chào ngài, tôi là David Lee, tới để phỏng vấn ạ."

Giờ phỏng vấn là 2 giờ 30, hiện giờ còn chưa đến 2 giờ 20 phút. Đảm bảo đúng hẹn chính là điều kiện thiết yếu đối với một luật sư xuất sắc.

Nhân viên trước bàn cũng ngẩng đầu nhìn cậu "Oa!" một tiếng sau đó nở một nụ cười động lòng người, chỉ vào ghế salon rất chuyên nghiệp mời cậu ngồi: "Mời ngồi."

Lý Duy nở nụ cười, ngồi chờ trên ghế salon.

Nhân viên trước bàn tiếp tân cũng nhấc điện thoại lên gọi cho trợ lý: "Chị Helen, David Lee- thực tập sinh tham gia phỏng vấn vào lúc 2 giờ 30 đã đến rồi. Vâng, trước tiên sẽ cho luật sư Tôn, luật sư Mã và luật sư Lưu thử trước. Vâng, vâng." Cô nhân viên cứ liên tục 'vâng vâng- dạ dạ' vài lần mới cúp điện thoại.

Sau đó lại nhấc điện thoại lên gọi cho một số khác: "Tiểu Lan, thực tập sinh tham gia phỏng vấn vào lúc 2 giờ 30 đã đến rồi, chị Helen nói cho luật sư Lưu gặp mặt trước, nếu luật sư Tôn và luật sư Mã không bận gì thì cũng có thể đến phỏng vấn, không thì một người cũng được, xem xem họ có bận gì không đã nhé."

Cô nhân viên càng nói càng nhỏ giọng, Lý Duy phải nhọn tai lên mới có thể nghe họ nói gì. 

"Cuối cùng cũng có nam tới! Cũng không tệ lắm, dễ nhìn, mặt bánh bao rất dễ thương!"

Nghe người khác bảo mình đẹp trai, Lý Duy cũng tự đắc một phen. Nhưng cái vế sau 'khuôn mặt bánh bao còn dễ thương' nữa! Lý Duy cảm thấy hình tượng sáng chói của mình đã giảm xuống bớt luôn rồi. Không phải mặt chỉ nhiều thịt chút thôi sao, làm gì mà phải đứng ngay trước mặt người ta mà bình luận thành 'mặt bánh bao' chứ. Đúng là quá đáng mà, Lý Duy trong lòng tức giận khiển trách cô gái kia, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ.

"Còn có 10 phút nữa thôi, tôi đưa cậu vào phòng họp trước đây. Mọi người nhanh nhanh tranh thủ thời gian một chút tới xem cậu ấy đi. Gương mặt bánh bao ấy thật là đáng yêu!"

Cô nhân viên tiếp tân cứ cười ha ha mãi. Nụ cười trên mặt Lý Duy cũng có phần nén giận. Chúa ơi! lại còn gọi thêm người khác đến xem nữa chứ. Bộ tôi là một con khỉ đột đẹp trai hay sao?!

Đột nhiên "ầm" một tiếng, giống như có ai đó cầm loa công suất lớn hét lên. Cô nhân viên đang thao thao bất tuyệt cũng bị dọa đến dập điện thoại, xoay đầu ra nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì.

Bên trái bàn tự nhiên có một người đẹp trai bộ dáng vô cùng tức giận xuất hiện. Anh ta rướn thẳng cổ, trợn to mắt nhìn cô nhân viên kia, nhìn một hồi rồi mới rít lên giận dữ: "Là ai?! Là ai làm hả? Chính xác là người nào? Là ai đã làm hả? Fuck! Fuck!!"

Tuy đã nhiều lần thấy cơn tức giận của người này, nhưng cô nhân viên tiếp tân vẫn bị dọa sợ đến run rẩy, nhỏ giọng nói: "Là...là do... dì lao công..Dì ấy thấy hội nghị kết thúc, sau đó liền...vào trong..thu dọn..."

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đã gọi ai đến dọn chưa hả? Tôi đã cho phép dì ấy lau dọn chưa hả?! Fuck!"

Cô nhân viên bị dọa đến muốn khóc, Lý Duy bên cạnh cũng không khỏi toát mố hôi lạnh.

Trời ạ, cũng có người nóng nảy đến như vậy sao? Chờ đã, không biết anh ta có phải là 'bạo long' trong truyền thuyết không nhỉ? Lý Duy đánh bạo nhìn lén anh ta vài lần, là một thân trang phục luật sư, tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, cà vạt màu đỏ sậm. Dáng người cao ráo đẹp trai, khí chất ngời ngời, tính cách táo bạo nóng nảy.

"Thật không hiểu nổi! Các người có biết nó rất quan trọng không hả? Là do tôi và thân chủ phải BRAIN STORM* vài tiếng đồng hồ mới ra đấy! Tất cả bây giờ thành công cóc rồi! Cô gọi dì lao công kia tới đây ngay cho tôi! Gọi luôn cả Helen và Lily lại đây!"  ( *nghĩa là động não)

Cô nhân viên tiếp tân run rẩy nhấc điện thoại, gọi cho từng người một. Thư ký của bạo long - Lily là người đầu tiên chạy đến. Bình tĩnh lên tiếng: "Alan, có chuyện gì vậy?"

Oh no! đây thật sự chính là Bạo Long- Alan trong truyền thuyết sao? Trước kia cũng có nghe đàn chị kể về con người vui buồn thất thường này, có lúc thì cao hứng xán lạn như ánh mặt trời, khi thì nổi cơn giận dữ đến tinh phong huyết vũ như ma quỷ. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy...Lý Duy không nghĩ rằng mình lại may mắn đến mức có thể tận mắt gặp được con người này.Cậu theo bản năng ngồi trên salon mà rụt mình lại.

Bạo long nóng giận kéo thư ký vào phòng họp, chỉ tay vào cái bản trống trơn tức giận nói: "Cô xem đi! Bảng trình bày mất hết rồi! Tài liệu tôi và thân chủ làm mấy tiếng mất hết rồi..."

Lily nhìn sơ một cái, không đợi bạo long kia nói xong liền đi ra ngoài.

Bạo long tái mặt, đang định lên tiếng với hành động coi thường mình của thư ký thì Lily quay trở lại, vận bình tĩnh như trước nói: "Alan, anh sang phòng họp Bắc Kinh đi. Bảng trình bày vẫn còn ở đó" Smith & Miller có tất cả 4 phòng họp, lớn nhất là New York, 3 phòng còn lại theo thứ tự là Bắc Kinh, Thương Hải, Hương Cảng.

"Đây là phòng họp nào?"

"Thượng Hải."

Bạo long cũng không nói gì mà đi sang phòng họp bên cạnh, quả nhiên bảng trình bày vẫn còn ở đó. Lúc này Helen và dì lao công kia cũng tới, cả hai đều dè dặt không nói gì đứng chờ bạo long lên tiếng.

Tất nhiên, bạo long sẽ không thừa nhận do mình đi nhầm phòng. Anh ta vẫn cứ hung hăng lớn tiếng: "Phải xem lại vấn đề này, phải có camera chụp lại giao cho mỗi luật sư một bản. Helen, cô mau thông báo cho tất cả thư ký đi. Còn dì này, nếu không có sự cho phép của luật sư, dì không được vào dọn sạch bảng." Sau đó, anh ta lại tiếp tục tốn vài phút lặp đi lặp lại tầm quan trọng của bảng trình bày, nói xong liền đi, để lại mọi người ngơ ngơ đưa mắt nhìn nhau.

Nhân viên tiếp tân cũng thút thít nói: "Cha mẹ ơi! làm con sợ muốn chết, may mắn là vẫn còn. Không thì Alan chắc ăn tươi nuốt sống chúng ta luôn rồi."

Lily nhún vai nói: "Anh ta tới kỳ đèn đỏ đấy, cứ cuối tuần lại nổi điên vài lần."

Helen thở dài, lại thêm một việc tẻ nhạt nữa. Cô nói với Lily: "Cô cũng mau tranh thủ thời gian mang camera xuống chụp đi."

Dì lao công bị nói đến ngây người còn chưa tỉnh lại.

Lý Duy cũng thế, nhân viên tiếp tân mời cậu vào phòng họp Thượng Hải chờ phỏng vấn, cậu còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh. Vào phòng họp Thượng Hải cậu vẫn cảm nhận được khí tức mãnh liệt của người nọ, không nhịn được mà rùng mình một cái.