Dải Lụa Đào Và Tú Xuân Đao

Chương 27




Edit: Mei A Mei

SC27

Nói xong Thôi Hào cau mày, hơi nhắm mắt lại, như đang giữ sức.

Vệ Trường Diêu cứ lẳng lặng nhìn hắn như vậy. Lúc này hắn đã biến thành quý công tử Thôi thị kia, dù có vẻ khá chật vật nhưng khí chất vẫn xuất chúng khiến người ta quên mất sự thô tục.

Đôi môi vốn đỏ sẫm biến thành màu hồng phớt vì mất máu quá nhiều, thoáng mím chặt. Cặp mắt đen láy nhắm nghiền. Nước mưa tạt vào gương mặt trắng bệch như ngọc của hắn, chảy xuống trên làn da bóng loáng.

Dưới thân đầy máu.

Yếu ớt mà cương nghị.

Như một gốc thanh long ngọa mặc trì* giữa mưa to gió lớn, lung lay nhưng vẫn kiên trì nở rộ.

*: Một loài mẫu đơn xinh đẹp quý báu.

Rất diễm lệ, rất rực rỡ.

Hiện lên một vẻ đẹp thê lương và lười nhác.

Hạt mưa táp vào mặt, hơi đau. Nhưng dường như nàng lại chẳng có cảm giác, ngơ ngác ngồi bên cạnh hệt một bức tượng đá.


Nhìn Thôi Hào như vậy, một ý nghĩ bỗng nảy lên trong đầu Vệ Trường Diêu.

Hắn bị trọng thương.

Vì cứu mình nên mới thành ra nông nỗi này.

Ý nghĩ ấy khiến nàng sợ. Nàng chợt hoàn hồn. Đầu ngón tay cuộn tròn. Đôi môi ướŧ áŧ khẽ mở.

Trong tiềm thức nàng chưa hề phủ nhận sự thật rằng Thôi Hào đã cứu mình.

Nhưng, nàng định buông tha vì điều đó sao?

Nếu bỏ qua thì sẽ chẳng còn cơ hội như thế nữa. Thậm chí, nói không chừng bản thân nàng lại bị xem là kẻ chịu tội thay.

Gϊếŧ hắn ở đây, tương lai của mình sẽ bớt nguy hiểm.

Thế nhưng, hắn đã cứu mình.

Trong thâm tâm không muốn gϊếŧ Thôi Hào, không phải vì hắn đã cứu nàng một mạng nên nàng phải mang ơn hắn, quên mọi chuyện hắn từng làm với nàng.

Mà là nguyên tắc của bản thân nầng.

Gϊếŧ người đã là vấn đề ranh giới cuối cùng. Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày hai tay mình lại dính máu.


Huống chi, hắn còn bị thương vì cứu nàng, bản thân nàng lại lấy oán trả ơn, bỏ đá xuống giếng.

Điều này hoàn toàn đi ngược với những gì mà nàng đã được dạy và hoàn toàn sai trái với những gì nàng từng học trước kia.

Trong thâm tâm, nàng muốn làm sạch sẽ thay vì mỗi ngày sau này phải sống giữa sự chán ghét và mất ăn mất ngủ.

Nếu động thủ, e rằng mai sau lương tâm mình sẽ bất an, ngày đêm trằn trọc trăn trở.

Cơ mà, lương tâm quan trọng hay sống sót quan trọng?

Vệ Trường Diêu ngẩng đầu, thầm cân nhắc.

Cơn mưa làm cho rừng cây tràn đầy hơi thở cỏ xanh. Gió cuốn theo mùi đất bùn. Chỉ người sống mới cảm nhận được những điều này.

Sống làm người, ai mà không vì mình? Ai mà không muốn sống tốt?

Nàng cũng là người. Nàng không ngoại lệ.

Nàng mở to mắt. Gương mặt vốn thanh tú đáng thương như ngâm trong sương giá, đầy lạnh lùng. Đôi mắt hạnh sắc bén chẳng thấy một nét biểu cảm nào.


Nàng giơ tay lấy trâm cài màu lam trên đầu xuống. Hai tay siết chặt chiếc trâm, dứt khoạt đâm thật mạnh giữa phổi Thôi Hào.

Khoảnh khắc đâm vào da thịt, tay nàng hơi run rẩy, khựng lại một chút.

Đồng thời mi mắt thoáng run run, cắn răng đâm trâm cài tóc sâu hơn.

Ánh mắt nàng đã sớm dời qua đống cỏ bị gió thổi lệch, không dám nhìn biểu cảm lúc này của Thôi Hào.

Rốt cuộc chỉ chờ cây trâm không thể đi xuống được nữa...

Cảm xúc ấm áp bỗng truyền tới mu bàn tay khiến nàng quay đầu lại.

Thôi Hào mở to cặp mắt đen láy nhìn nàng, như người vô cảm lạnh lùng.

Tay đau nhói.

Vệ Trường Diêu đau đến nỗi sắc mặt thay đổi, nhíu chặt lông mày, cắn môi nhẫn nhịn không lên tiếng.

Thôi Hào nắm tay nàng không buông nên nàng khó mà dùng sức được nữa.

Các đốt ngón tay hắn trắng nhợt như sắt, cứng rắn vô cùng. Trâm cài trong tay Vệ Trường Diêu đã bị siết gãy làm hai nửa.
Vết gãy giữa ngọc và bạc rất sắc bén. Tay nàng bị đâm thủng. Lòng bàn tay loang lổ vết máu.

Máu chảy ra từ kẽ hở qua tay cả hai, rơi xuống người Thôi Hào.

Vệ Trường Diêu nhìn Thôi Hào, chẳng dám chớp mắt.

Môi hắn trắng bệch, tróc da. Lông mi rũ xuống như chưa tỉnh ngủ. Ánh mắt nặng nề. Sắc mặt bình tĩnh.

Không giống người sắp chết một chút nào.

Rất lâu sau, Thôi Hào mới miễn cưỡng nhếch môi. Nhìn Vệ Trường Diêu dám động thủ nhưng lại bị dọa đến mức không thể co đầu rụt cổ, hắn cười lạnh: "Công chúa muốn gϊếŧ ta?"

Nói xong buông tay Vệ Trường Diêu.

Nàng chẳng dám trả lời. Đây chính là kiểu "há miệng mắc quai, bắt người tay ngắn" nhỉ.

Tay Vệ Trường Diêu bỗng được thả lỏng. Không có điểm tựa, cơ thể ngã về sau.

Lúc té ngã tay vẫn còn nắm chặt nửa chiếc trâm cài đầu. Khoảnh khắc khi té ngã, một nửa chiếc trâm cài đầu đã lẫn vào trong bùn.
Nàng chỉ ngơ ngác nhìn Thôi Hào, miệng cũng khó mà phản bác.

Trâm cài dài ba đốt nằm trong lồng ngực hắn. Máu chảy ồ ạt. Tuy giờ phút này có thể tỏ ra bình tĩnh, nhưng hơi thở đã yếu hơn. Ánh mắt cũng càng hoảng hốt, không vững vàng.

Chưa kịp nhìn kĩ thì Thôi Hào nghiêng đầu, hôn mê bất tỉnh.

Thôi Hào hôn mê. Vệ Trường Diêu lại chẳng tài nào vui nổi, không những chưa trút được gánh nặng trong lòng mà nó còn nặng nề hơn.

Cả người nàng ướt đẫm giữa mưa to. Tóc tai xõa tung, nhỏ từng giọt từng giọt mưa.

Nàng ngẩn người, môi run rẩy, bò qua chỗ Thôi Hào rồi áp tay vào cổ hắn.

Nơi đó hơi nóng, mạch đập giật giật, yếu hơn một chút.

Nàng lại quỳ sấp xuống, ghé đầu bên miệng mũi Thôi Hào. Hơi thở cũng yếu dần.

Điều này chứng tỏ chắc chắn bây giờ Thôi Hào đã suy yếu. Nhưng Vệ Trường Diêu không thể vui nổi.