*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt Chương Quyết dao động hồi lâu, cuối cùng tập trung vào Trần Bạc Kiều. Y dường như đã hơi tỉnh táo, nhưng chỉ sững sờ nhìn anh mà không nói nên lời. Hai người đối mặt nhìn nhau giây lát, trước khi tàn thuốc rơi xuống, Chương Quyết run rẩy dụi đầu lọc vào gạt tàn.
“Anh tới đây làm gì?” Chương Quyết lầm bầm như đang tự nhủ.
Trần Bạc Kiều nhìn y một lúc, mới nói: “Tôi sợ cậu chưa hết sốt nên đến đây xem.”
Mặt Chương Quyết tái nhợt, hỏi lại anh: “Vậy anh đã xem đủ chưa?”
“Nếu xem xong rồi, anh có thể đi ra ngoài không?” Y nói thêm.
Trần Bạc Kiều khẽ gật đầu, xoay người lui ra ngoài.
Đóng cửa lại, trong đầu anh vẫn là hình ảnh khi nằm đó của Chương Quyết, anh vừa khó xử lại vừa cảm thấy Chương Quyết thật đáng thương. Không phải anh chưa từng thấy Omega mất kiểm soát vào kì phát tình, mà trong số những người vật lộn với dục vọng và đau khổ cầu xin được tiến vào ấy lại không có ai là đáng thương hơn Chương Quyết.
Chương Quyết tựa như một người không có ham muốn sống sót, chỉ mong giữ được thân thể và bộ mặt nguyên vẹn, lại bị tình dục lôi kéo đến mức đầm đìa máu tươi.
— Nếu như khi ấy anh không làm vỡ thuốc ức chế của Chương Quyết, có lẽ sự tình đã không tồi tệ đến nhường này.
Trần Bạc Kiều quyết định ở lại nhà trọ tình nhân này chờ Chương Quyết, vì thế trở về phòng, nhưng đi chưa được vài bước, chiếc di động màn hình xanh của anh đột nhiên reo lên.
Là Chương Quyết gọi đến.
Trần Bạc Kiều nhìn cái tên trên màn hình, thoáng dừng bước, nhận máy.
Anh im lặng chờ Chương Quyết lên tiếng trước. Hơi thở của Chương Quyết rất hỗn loạn, phải đợi một chốc mới đỡ hơn.
“Năm mười bảy tuổi, tôi vẫn chưa phân hóa,” Chương Quyết nói, “Mẹ của tôi rất lo lắng, bà ấy đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra.”
“Giám đốc bệnh viện quốc gia nói cho chúng tôi biết, theo báo cáo kiểm tra, tôi sinh ra đã không có tuyến thể —”
Chương Quyết nói đến đây bỗng nhiên dừng lại. Trần Bạc Kiều cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng đứng đó đợi một lát, Chương Quyết mới nói tiếp. Chương Quyết nói rất nhỏ. Trần Bạc Kiều cảm thấy Chương Quyết dường như không muốn mình biết trạng thái và cảm xúc của y.
Chương Quyết lại nói: “Không lâu sau khi kiểm tra, Ngải Gia Hi phân hóa thành Omega. Cha mẹ hai bên luôn muốn chúng tôi kết hôn. Tôi cũng đã cân nhắc rất nhiều, cuối cùng quyết định thực hiện một cuộc giải phẫu cấy tuyến thể.”
“Lúc ấy, vì nhiều nguyên do, thuốc thúc đẩy phân hóa τ cần dùng cho phẫu thuật đã bị Tập đoàn Triệu Hoa thu hồi, nhưng viện trưởng cam đoan với cha tôi rằng thuốc thúc đẩy phân hóa τ mà họ lưu trữ là tuyệt đối hoàn hảo, mà tôi lại không có tuyến thể, cho nên thuốc thúc đẩy phân hóa τ sẽ càng phát huy tác dụng tốt hơn.”
“Ông ta nói cuộc giải phẫu này không nguy hiểm, và tỷ lệ thành công là 99%.”
Nói đến đây, Chương Quyết im lặng, hơi thở càng trở nên dồn dập, nghe cực kỳ thống khổ.
Trần Bạc Kiều cầm di động, áp vào tai, đứng thẳng trong hành lang không một bóng người.
Trong hành lang trải thảm màu nâu gỗ, giấy dán tường là màu trắng ngà, những cửa gỗ được sơn màu đỏ đào, mà trên mỗi cánh cửa đều treo một tấm thẻ bằng đồng.
Bên tay trái Trần Bạc Kiều là 201, bên phải là 204.
Chương Quyết ở số 207.
“Cậu là một phần trăm đó sao?” Anh hỏi Chương Quyết.
“Không phải. Tôi có tuyến thể.” Chương Quyết nói rất chậm, giống như nói ra từ nào cũng tốn rất nhiều sức, “Tôi không phải không có.”
“—Báo cáo xét nghiệm đã sai.”
“Tuyến thể sau khi cấy vào, phân hóa rất tốt, tôi cùng Ngải Gia Hi đính hôn. Cả hai chúng tôi đều cho rằng cuộc phẫu thuật đã thành công.”
“Thế nhưng ba tháng sau, một tuyến thể khác của tôi, cũng tự nhiên phân hóa.”
“Và, như anh vừa thấy, tôi đã trở thành…” Chương Quyết tạm dừng vài giây trước khi tìm ra tính từ phù hợp với mình, “Một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.”
Cả hai đầu điện thoại đều rất yên tĩnh. Trần Bạc Kiều vẫn đang đợi, nhưng Chương Quyết dường như cảm thấy mình đã nói xong nên không nói gì nữa.
Có thể Chương Quyết đã để di động ra xa hơn nên Trần Bạc Kiều không còn nghe được tiếng thở của y, thế là anh liền cất tiếng gọi: “Chương Quyết?”
Mười giây sau, Chương Quyết mới đáp lại: “Tôi đây.”
Trần Bạc Kiều hỏi y: “Cậu có cần tôi giúp gì không?”
Chương Quyết đầu dây bên kia im lặng một lúc. Trần Bạc Kiều cũng kiên nhẫn đợi, chỉ là kỳ này đổi cách thức, lần nữa hỏi Chương Quyết: “Tôi có thể vào được không?”
Chừng nửa phút sau, Chương Quyết mới “Ừm” một tiếng.
Vì vậy Trần Bạc Kiều một lần nữa trở về, mở cửa phòng 207.
Chương Quyết che cơ thể bằng một tấm chăn.
Y không biết Trần Bạc Kiều dự định sẽ làm gì cho mình, cũng rất hoài nghi liệu Trần Bạc Kiều có thể giúp được mình hay không, nhưng chỉ biết rằng khi đứng trước những lời đề nghị của Trần Bạc Kiều, đáp án đầu tiên của Chương Quyết luôn là “Được” hoặc “Có thể”.
Cánh cửa mở ra liền đóng lại. Trần Bạc Kiều bỏ khẩu trang và kính râm xuống, đặt chúng lên tủ kính trước cửa.
Bộ đồ anh đang mặc trên người không giống như ban sáng, đã thay một chiếc sơ mi khác. Nếu Chương Quyết không lâm vào tình trạng như lúc này, có lẽ y đã thầm khen năng lực phản trinh sát của anh quá đỉnh rồi.
Từ góc độ nửa nằm nhìn Trần Bạc Kiều, trông anh có vẻ còn cao hơn. Anh bình thản đi tới chỗ Chương Quyết, dịu dàng hỏi y: “Còn khó chịu nữa không?”
Sự thật là ngay khi anh bước vào, Chương Quyết còn cảm thấy khó chịu hơn, nhưng Chương Quyết cũng không muốn nhắc tới việc này nên vẫn một mực im lặng.
Trần Bạc Kiều không nhận ra mà ngồi xuống giường, đến gần Chương Quyết, duỗi tay áp lên trán Chương Quyết, nói: “Vẫn còn nóng.”
Anh lại hỏi: “Nhiệt độ cơ thể cao trong kỳ phát tình, sẽ kéo dài bao lâu?”
Chương Quyết không còn sức để trả lời câu hỏi này của anh, mà chỉ khẽ nghiêng đầu đi để mu bàn tay anh không chạm vào mình nữa. Trần Bạc Kiều nhận ra hành động này của Chương Quyết, anh liền giơ tay lên, ngay khi Chương Quyết cho rằng anh muốn rút tay về thì anh lại níu cằm Chương Quyết, cụp mắt nhìn y, chầm chậm dời tay xuống, đè lên vị trí tuyến thể của y.
Anh hỏi Chương Quyết: “Ngày trước vào kỳ phát tình, phải bao lâu mới thôi?”
“Nếu như có công cụ trợ giúp,” Chương Quyết bị anh đè như vậy không dễ chịu chút nào, y giơ tay lên muốn đẩy tay anh ra, nhưng tay không có sức, không thể làm gì khác ngoài ngập ngừng đáp, “Hơn mười tiếng, hoặc một ngày.”
“Để tôi giúp cậu.” Trần Bạc Kiều nói rồi chỉnh đèn tối đi một ít. Ánh sáng màu cam trong căn phòng trọ giá rẻ càng khiến cho người cùng vật nơi đây trở nên mông lung. Hai mắt Chương Quyết khép hờ, mê man nhìn anh.
Trần Bạc Kiều kéo mở tấm chăn đang đắp trên người Chương Quyết, để cho hơi lạnh từ máy điều hòa trong phòng chạm vào làn da trần trụi của y. Sau đó anh cúi đầu, nắm đầu gối của Chương Quyết, tách ra, rút cái thứ đang hoạt động giữa hai chân y ra tắt nguồn, ném xuống cuối giường.
Chương Quyết rất sợ anh sẽ cười nhạo mình, nhưng anh không hề, mà chỉ chậm rãi cởi nút áo sơ mi, vừa hỏi Chương Quyết: “Cậu mua nó ở đâu?” giống như đây chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường làm Chương Quyết bớt căng thẳng hơn.
“Dưới lầu.” Chương Quyết đáp.
Lát sau y liền nghe thấy mùi pheromone rất nồng thuộc về Alpha. Thấy Trần Bạc Kiều tới gần, Chương Quyết muốn nói cho anh biết rằng mình vừa rồi mới mở một hộp áo mưa và đặt nó trên tủ đầu giường, nếu như cần, anh có thể dùng.
Nhưng tốc độ của Trần Bạc Kiều còn nhanh hơn Chương Quyết, anh đã sớm trông thấy hộp áo mưa kia, vì thế anh tự lấy một gói xé ra, đưa lưng về phía Chương Quyết mang vào. Trong căn phòng mờ tối, Trần Bạc Kiều đè lên người Chương Quyết.
Anh chầm chậm tiến vào cơ thể Chương Quyết, lại kề sát bên tai Chương Quyết, nói với y rằng: “Bao mua hơi nhỏ.”
Trần Bạc Kiều dùng một tư thế rất truyền thống làm tình cùng Chương Quyết, không những thế anh còn rất khỏe, tách hai chân Chương Quyết đè xuống xương hông mà thong thả ra vào. Chương Quyết vì hưng phấn mà tiết ra dịch thể, từ nơi đang giao hợp, bị anh đè ép, nhỏ giọt xuống ga giường. Trong phòng ngoại trừ âm thanh va chạm cùng những khi Chương Quyết không nhịn được buột ra tiếng rên rỉ, thì hầu như không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Trần Bạc Kiều khiến cho cuộc ân ái này trở nên rất thuần khiết, thậm chí anh còn không chạm vào người Chương Quyết, mà chỉ chống một tay bên hông y.
Trong cơn mê, Chương Quyết ngước mắt nhìn người phía trên, cảm thấy anh có lẽ cũng chưa bao giờ động tình.
Trần Bạc Kiều nói muốn giúp Chương Quyết, thì cũng chỉ đơn thuần là giúp thôi.
Chương Quyết rất nhanh đã đạt tới cao trào. Có lẽ vì đầu óc không còn tỉnh táo nên y mới ôm lấy cổ Trần Bạc Kiều, muốn anh cúi xuống hôn mình, chỉ là tay còn chưa kịp dùng sức kéo xuống thì đã bị Trần Bạc Kiều đè lại.
Sau khi giữ tay Chương Quyết, Trần Bạc Kiều dừng động tác lại một lúc, không biết qua bao lâu, anh đột nhiên cúi xuống hôn Chương Quyết. Trần Bạc Kiều ngậm lấy môi Chương Quyết, trao nhau một nụ hôn ướt át không dài cũng không ngắn.
Chương Quyết nhanh chóng bắn ra, thân thể rất dễ thỏa mãn, nhiệt độ dường như cũng dần hạ xuống, tinh thần cũng tỉnh táo hơn, là nhờ có Trần Bạc Kiều giúp.
Nhưng đôi mắt của Chương Quyết rất đau, cổ họng như bị lưỡi dao cứa qua.
Y cũng không biết bản thân có gì phải khó chịu. Trần Bạc Kiều không thích y, anh đã cho y biết điều này từ mười năm trước.
Chương Quyết đã làm ra rất nhiều quyết định ngu xuẩn, mà vận khí lại không tốt nên phải chịu không ít lỗi lầm. Chương Quyết cũng rõ hơn ai hết, y là một kẻ không có ưu điểm, không có sức hấp dẫn và cực kỳ nhàm chán.
Sau đó, vì cảm giác xấu hổ và tội lỗi này, mà tuyến lệ của Chương Quyết không ngừng tiết ra chất lỏng ấm nóng.
Trần Bạc Kiều dừng lại, như có như không mà chạm vào khuôn mặt của Chương Quyết.
Chương Quyết quay đi, vùi nửa bên mặt vào chăn, nước mắt trào ra từ khóe mắt nhắm chặt của y, chảy qua sống mũi, rồi nhanh chóng thấm vào tấm vải khô bên dưới.
.
(Fanart)