Dài Lâu

Quyển 2 - Chương 61: Phiên ngoại 1




Năm hai mươi lăm tuổi, Giang Thâm cuối cùng cũng đoạt chức quán quân của Hiệp hội múa ba-lê hiện đại tại Pháp, đây là lần đầu tiên cậu giành được Grand Slam* trên đấu trường múa ba-lê quốc tế, người trước cậu gặt hái được vinh hạnh đặc biệt này là Lưu Tinh Chi, nay đã trở thành “vũ công đứng đầu”.

* Grand Slam là một tên gọi cho các giải trong tennis, không hiểu sao tác giả lại dùng cho ballet, Grand Slam được xem là những giải đấu quan trọng nhất trong năm. 4 giải Grand Slam trong năm cung cấp thông tin cho đại đa số khán giả cũng như về điểm xếp hạng và tiền thưởng của các vũ công. Những ngôi vô địch 4 giải được gọi là Grand Slam.

Tin tức này không chỉ được cả nước hân hoan chúc mừng, mà đầu làng cuối xóm gì cũng đốt pháo reo vui, Thẩm Thụ Bảo đi công tác gấp rút trở về giữa đêm, gặp phải Trần Mao Tú cũng đang mệt mỏi rã rời.

“Mày giúp Thanh Linh Tử làm triển lãm tranh xong rồi à?” Thẩm Thụ Bảo bất chợt hỏi.

Trần Mao Tú còn gấp gáp hơn anh nhiều: “Xong xuôi cả rồi, hôm bữa nó mới hẹn đi chơi với bạn ở Bắc Kinh hai ngày, vừa biết tin này xong bèn hủy luôn, mai nó về.”

Thẩm Thụ Bảo bật cười, “Tin này là tin tốt mà, nhưng Thâm Tử có về ngay hay không vẫn đang còn là một câu hỏi.”

Trần Mao Tú: “Nó vẫn ở cùng với Bạch Cẩn Nhất à?”

Thẩm Thụ Bảo: “Nó đi xem người ta thi đấu mà.”

Trần Mao Tú thổn thức nói, “Bạch nhị đại cũng lợi hại thật đấy, là nhà vô địch người Trung Quốc hạng trung đầu tiên ở Mỹ, nghe nói tháng trước có một trận, mới qua hiệp 8 cậu ấy đã KO người ta rồi?”

Thẩm Thụ Bảo gật đầu: “Lần trước là nhà vô địch hạng trung WBC, cũng là lần đầu tiên Bạch Cẩn Nhất giành được đai vàng, trong nước đưa tin nói sang năm cậu ta định khiêu chiến WBO.”

* WBC: Hội đồng Quyền anh Thế giới (World Boxing Council)

WBO: Tổ chức Quyền Anh Thế giới (World Boxing Organization)

Trần Mao Tú thở dài, không biết sao lại đột nhiên cười buồn: “Hai đứa nó giỏi thật.”

Thẩm Thụ Bảo không nói gì, chỉ vươn tay vỗ vỗ bả vai Trần Mao Tú hỏi, “Việc làm ăn của nông trại dạo này sao rồi?”

Trần Mao Tú: “Mùa này ế khách lắm, cơ nhưng ngày mai vẫn có một nhóm người tới… Mà đừng chỉ nhắc mỗi tao, mày thì sao? Học được gì ở hội nghị sản phẩm không?”

Thẩm Thụ Bảo thở dài: “Còn có thể học được gì chứ? Vẫn tiếp tục nghiên cứu hộp số thôi, mấy cái linh kiện tinh vi của nước ngoài không phải một sớm một chiều là học theo được, tao phải cố gắng nghiên cứu ra kết quả trước lúc bị hói đây.”

Trần Mao Tú nhìn thoáng cả đầu anh, đồng cảm nói: “Hói cũng không sao hết, Thẩm Thụ Bảo thôn chúng ta, đẹp trai ai gặp cũng yêu.”

Ngày hôm sau, có một đoàn người viện nghiên cứu XX đến nông trại, Trần Mao Tú hỏi thăm một vòng thì phát hiện ai nấy cũng đều là con nhà người ta, thấp nhất là những nghiên cứu sinh đang theo học, còn lại đều là tiến sĩ và trên tiến sĩ*.

* Chỉ những người sau khi lấy được học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp.

Không hiểu sao Trần Mao Tú lại cảm thấy có áp lực hơi lớn, dẫn đầu trong đó là một nữ sĩ họ Dương, trông qua rất giàu kinh nghiệm.

“Cho tôi hỏi một chút.” Dương Thiệu Hủy dùng từ rất lễ độ, dáng vẻ thì đoan trang, “Tôi chủ yếu làm thí nghiệm chất lượng nguồn nước, khoảng cách từ đây tới hồ nước là bao xa, có thể đặt xe không?”

Trần Mao Tú: “Không sao hết, chỗ tôi có xe, bao giờ cô đi?”

Chắc lẽ không ngờ rằng ông chủ này sẽ đích thân phục vụ nên Dương Thiệu Hủy phải nhìn anh bằng con mắt khác, tiếp lời: “Tôi tính tầm sáu giờ sẽ đi.”

Trần Mao Tú gật đầu cười nói, “Không thành vấn đề, sáng mai đúng không? Tôi sẽ tới đón cô đúng giờ.”

Dương Thiệu Hủy nói cảm ơn rồi quay người trở về khu trọ, mấy người đi cùng vẫn chưa ngủ, người lớn tuổi nhất Mạc Giáo Thụ nhanh nhảu gọi cô qua.

“Thiệu Hủy ơi, em mau nhìn này.” Mạc Giáo Thụ vui tươi hớn hở, hệt như phát hiện ra bảo bối gì đó, “Ở đây có tranh của cô Trần, Trần Thanh Linh vẽ nè.”

Cái tên Trần Thanh Linh này Dương Thiệu Hủy đã từng nghe nhắc đến mấy lần, cô không quan tâm nghệ thuật cho lắm, nhưng Mạc Giáo Thụ thì có sự đam mê sâu đậm với phương diện này, mấy năm gần đây hội họa trong nước có một ngôi sao mới ra đời, Trần Thanh Linh có thể nói là tài năng xuất chúng, tác phẩm luôn thiên về sự chất phác, ấm áp, tình con người, sự tự do.

“Chị có sưu tập khá nhiều tranh cô ấy vẽ đấy.” Mạc Giáo Thụ ghé sát vào gần bức họa dò xét kỹ càng, “Tranh này hôm bữa chị từng thấy ở triển lãm một lần, nghe nói không bán, ai ngờ lại gặp được nó ở đây.”

Dương Thiệu Hủy nhìn thoáng qua, tuy cô không hiểu lắm nhưng vẫn có thể thấy được bức tranh này vẽ rất đẹp, có một sinh viên trẻ tuổi quay qua hỏi đầy nghi ngờ: “Thật không vậy? Tranh này quý lắm hả?”

Dương Thiệu Hủy nhíu mày, cảm thấy lời nói này có chút quá đáng, vừa định phản bác thì chợt có tiếng người chen ngang.

“Tranh này là hàng không bán.” Trần Mao Tú cầm một đĩa trái cây, vẻ mặt nhàn nhạt, lời nói nghe không ra tâm trạng, “Là cô Trần đưa cho tôi.”

Mạc Giáo thụ ôi một tiếng, nhiệt tình nắm lấy tay của Trần Mao Tú, “Tôi cũng là người hâm mộ của cô Trần, ông chủ thật là người có thường thức nha.”

Trần Mao Tú nở một nụ cười lưu manh, miệng thì cứ “Nào có nào có” mời mọi người đến ăn trái cây, Dương Thiệu Hủy cảm thấy câu nói ban nãy của anh có hàm ý khác, cổ quái liếc nhìn anh.

Trần Mao Tú tùy tiện cười với cô: “Tiến sĩ Dương ăn chút hoa quả đi.”

Nông trang mà nhà họ Trần kinh doanh có tên là “Bác Nghệ đường”, gồm có khu trọ, tiệm cơm, dạo chơi, taxi một hàng dài sẵn lòng phục vụ, trong đó khu trọ có tổng cộng hai biệt thự lớn, tám gian phòng, tất thảy đều do Trần Mao Tú và Trần Thanh Linh tự mình thiết kế và trùng tu, Bác Nghệ đường rất nổi tiếng trên các website du lịch, về cơ bản, vào những kỳ nghỉ lễ hoặc mùa du lịch, khách muốn đến đây đều phải hẹn sớm trước nửa năm, lần này Dương Thiệu Hủy có thể đặt được chỗ âu cũng do đang ế khách thôi.

Đoàn người bọn họ bao trọn cả biệt thự, mới đầu Dương Thiệu Hủy cũng không khoái mấy cái khu trọ nổi tiếng trên mạng lắm, cảm thấy đây chỉ là marketing quảng cáo xuất sắc thôi.

“Ông chủ trông thì cao lớn thô kệch, không ngờ lại có thẩm mỹ không tồi.” Bạn cùng phòng của Dương Thiệu Hủy – Tiểu Tống – tắm rửa xong bèn cảm khái, “Biệt thự này được thiết kế đẹp như vậy không phải người bình thường có thể làm được đâu, hèn chi nó nổi tiếng trên mạng thế.”

Dương Thiệu Hủy bất đắc dĩ nở nụ cười, “Không phải là chỉ có mấy bức tranh Trần Thanh Linh vẽ thôi sao, nhìn các cô mê mẩn chưa kìa.”

Tiểu Tống: “Không chỉ là hội họa, tôi nghi ngờ ông chủ này còn nghiên cứu cả kịch múa ba-lê nữa đấy, nãy cô thấy đĩa trái cây không? Xếp chồng như sân khấu luôn.”

Dương Thiệu Hủy: “Tôi làm thí nghiệm còn không kịp, đâu ra thời gian để tìm hiểu ba cái hứng thú thanh cao như đám có tiền chứ.”

Tiểu Tống nhếch môi, “Ôi trời, cô thật là không có gì thú vị, cô phải có ước mơ chứ, lâu lâu thả lòng tinh thần tí, lần này đi chơi mà còn làm thí nghiệm, quá chàm chán!”

Không hiểu sao Dương Thiệu Hủy chẳng tìm ra được lời nào để phản bác, cô mơ hồ cảm thấy mình như bị chọt trúng chỗ đau, nhưng lại không biết cái đau đó rốt cuộc là gì.

Cô đột nhiên muốn ra ngoài hút thuốc.

Kết quả không ngờ là trốn tới đây rồi mà vẫn gặp phải người khác.

Trần Mao Tú mặc áo ba lỗ, ngồi xổm dưới sân đất trồng cái gì đó.

“…” Dương Thiệu Hủy cầm điếu thuốc trong tay, châm cũng không được, không châm cũng không xong.

Trần Mao Tú nở nụ cười, anh như nhà ảo thuật lấy một cái gạt tàn thuốc hình lá sen ra, “Cần lửa không?”

Dương Thiệu Hủy thấy đối phương thẳng thắn như thế thì cũng bớt lúng túng, cô cúi đầu châm lửa, nở nụ cười, “Tôi có mang theo.”

Trần Mao Tú không nói gì nữa, để cái gạt tàn thuốc trên bàn đá bên ao, quay đầu tiếp tục đào đất.

Trần Mao Tú dưới ánh trăng dường như bớt thô kệch hơn ban ngày, lại có thêm vài phần dịu dàng, “Dâu tây đấy.” Anh quơ quơ cái quốc, “Tiến sĩ Dương muốn xem thử không?”

Dương Thiệu Hủy khoát tay, “Đừng gọi tôi là tiến sĩ nữa, nghe kì cục lắm, chẳng hay ho gì cho cam.”

Trần Mao Tú kinh ngạc nhướn mày: “Gọi tiến sĩ có gì không tốt sao?”

Dương Thiệu Hủy cười khổ: “Nữ tiến sĩ, ba mươi tuổi, chưa lập gia đình, anh cảm thấy tốt sao?”

Trần Mao Tú vui vẻ: “Nào có gì không tốt chữ, gọi là tiến sĩ nghe thật sự rất tài giỏi, lại còn có văn hóa, người mù chữ như tôi thực sự hâm mộ cô.”

Dương Thiệu Hủy không biết đối phương thật lòng hay đang châm chọc, có chút gay gắt nói: “Có gì đáng để hâm mộ sao? Không phải tôi chỉ có thể đọc sách nghiên cứu thôi ư?”

“Đọc sách nghiên cứu mà còn không giỏi á?” Trần Mao Tú đứng bật dậy, nét mặt của anh dưới trong màn đêm trông khá nghiêm túc, “Bạn thân tôi từ nhỏ đã học hành giỏi giang, lần cậu ấy thi đậu đại học trên dưới cả thôn đều nổ pháo ăn mừng, chuyện kiêu ngạo như vậy, có ai mà không hâm mộ chứ?”

Ngón tay kẹp thuốc của Dương Thiệu Hủy khựng lại, quả thực không còn lời nào để nói, cô cứng ngắc cả buổi như thế, cuối cùng chỉ có thể khó chịu nhả ra một miệng khói lớn.

“Nghiên cứu của tôi gặp chút khó khăn.” Cô đột nhiên nói, không biết nói cho Trần Mao Tú nghe, hay là cho mình nghe, “Bỗng dưng tôi cảm thấy kỳ lạ và nhàm chán… Không biết việc mình đang làm bây giờ có ý nghĩa gì.”

Trần Mao Tú tròn mắt nhìn cô, anh không nói gì, chỉ hơi khom người xuống, dịu dàng lấy điếu thuốc trong tay Dương Thiệu Hủy, mấy đốm lửa nhỏ theo tay anh tắt lịm trên chiếc “lá sen” xanh biếc.

“Tiến sĩ Dương ngủ sớm đi nhé.” Trần Mao Tú ngẩng đầu, trong mắt anh như phủ lấp bởi ánh trăng, “Sáng mai tôi sẽ tới đón cô đi làm thí nghiệm.”