Suốt cả năm nay, Giang Thâm có lẽ chưa từng bận rộn đến thế, cậu làm mứt dâu, đi nhận tiền lì xì của người lớn, qua nhà Cẩu Mao ngắm gà, sau đó cùng các bạn đi đốt pháo, đến đêm hôm khuya khoắt lại ngồi làm bài tập đông, cuối cùng tối giao thừa thì nhận được điện thoại của Bạch Cẩn Nhất.
“Cậu đang ở Mỹ sao?” Chỗ Giang Thâm toàn là âm thanh pháo nổ vang trời, cậu che một bên tai lại, xém nữa gào vào điện thoại.
Bạch Cẩn Nhất: “Sao bên cậu ồn vậy?”
Giang Thâm: “Tại đang đốt pháo ấy, sắp qua năm mới rồi mà.”
Bạch Cẩn Nhất hỏi lại, “Sao cậu không đi chơi đi?”
Giang Thâm chân thành đáp, “Tớ nói chuyện điện thoại với cậu nè.”
Bạch Cẩn Nhất dường như đang nở nụ cười, đoạn nghe Giang Thâm nói tiếp, “Cậu gọi từ Mỹ về hả, điện thoại gọi được đường dài như thế luôn, thật thần kỳ.”
“Có gì mà thần kỳ.” Bạch Cẩn Nhất xùy một tiếng, “Không phải đều ở trái đất cả sao.”
Giang Thâm: “Nhưng mà bọn mình cách nhau xa ơi là xa á, hồi trước tớ có xem quả địa cầu ở nhà Cẩu Mao rồi, ở giữa có một cái biển rất rộng, thế mà chúng ta vẫn có thể nói chuyện được như bây giờ, thật là tốt.”
Bạch Cẩn Nhất lại nở nụ cười, dạo này hình như hắn cười khá nhiều với Giang Thâm, chỉ là khi đối mặt thường nghẹn lại, qua điện thoại thì cười thoải mái hơn.
“Thiên nga nhỏ.” Bạch Cẩn Nhất nghe thấy tiếng pháo nổ ở đầu bên kia, thốt nhiên bảo, “Chúc cậu năm mới vui vẻ.”
Đông đi xuân lại tới, nhà họ Giang và nhà họ Trần đốt rơm rạ làm phân bón, trong thị trấn trăm hoa đua nở bắt đầu một sức sống mới, khoe màu khoe sắc thu hút các cô gái nhỏ đến hái, Thanh Linh Tử cũng chạy theo phong trào, Cẩu Mao chỉ có thể đi theo, Giang Thâm học múa xong về thì thấy Cẩu Mao và Thụ Bảo đang chăm chỉ trồng những bông hoa kia.
Thanh Linh Tử giơ đóa hoa lên quơ quơ Giang Thâm, “Về rồi sao!”
Giang Thâm đáp lại, “Về rồi.”
Hôm nay trước lúc tan học cô Lâm đã gọi cậu lại, dặn cậu phải tập múa một bộ nhạc kịch, có hai nhân vật chính, cậu sẽ nhảy động tác của nam, người khác sẽ múa động tác của nữ.
“Em sắp lên lớp bốn rồi, nhạc kịch phải tập luyện rất lâu, chừng nào lên lớp sáu cung văn hóa sẽ có một buổi công diễn, lúc đó em hãy biểu diễn tác phẩm này.” Cô Lâm nhìn cậu, lời nói rất sâu xa, “Buổi công diễn ở cung văn hóa lần này sẽ có không ít danh sư đến xem, nếu họ chọn trúng em, thì đây sẽ là chuyện lành.”
Giang Thâm không hiểu danh sư là gì, chỉ biết nhạc kịch ca múa này rất quan trọng, cậu nhất định phải làm thật tốt.
Trừ chuyện nhạc kịch ra, Giang Thâm còn phiền não một chuyện khác, đó là lâu lắm rồi Bạch Cẩn Nhất không tới quyền Anh quán.
Cậu cầm mứt dâu đến phòng bên cạnh mấy lần, đi ra đi vào cũng chỉ gặp mỗi Lại Tùng.
“Anh đem cái này cho cậu ấy nhé.” Cuối cùng Giang Thâm đành phải đưa mứt dâu cho Lại Tùng, “Anh mà đụng đến thì coi chừng.”
Lại Tùng cầm hộp hỏi, “Gì đây?”
Giang Thâm: “Mứt dâu đấy.” Cậu dặn dò, “Anh đừng có ăn nha.”
Lại Tùng mỉm cười, “Không ăn đâu không ăn đâu.”
Giang Thâm thả lỏng trong lòng, cậu cười cười, cảm thấy hơi cô đơn. Lại Tùng gãi gãi đầu nói, “Anh cũng chẳng biết bao giờ Bạch nhị đại mới về nữa, chỉ biết là huấn luyện viên ở Mỹ rất xem trọng nó, cho dù về thì cũng không tập ở đây nữa đâu.”
Giang Thâm cau mày, “Vậy thì tập ở đâu ạ?”
Lại Tùng ngẫm nghĩ một lúc, “Có lẽ sẽ đến thành phố lớn, Thượng Hải chẳng hạn.”
Giang Thâm ngồi trong biển hoa cùng Thanh Linh Tử, bên người toàn là hoa mười giờ và cúc tâm tư, Thanh Linh Tử hái một bó hoa hỏi cậu, “Đẹp không?”
Giang Thâm nhìn thoáng qua gật đầu nói, “Đẹp.”
Thanh Linh Tử bĩu môi, “Bạn đang nghĩ gì vậy?”
Giang Thâm thở dài, “Thanh Linh Tử à, bạn sẽ đến thành phố lớn học vẽ tranh hả?”
“Thành phố lớn?” Thanh Linh Tử kêu lên, “Tớ có thể tiếp tục học hay không còn đang là vấn đề đấy, thành phố lớn thì xa quá…, có điều tớ đã biết có cuộc thi nào phù hợp với tớ rồi, học xong cấp hai lên cấp ba sẽ có cuộc thi hội họa, nếu ổn thì tớ sẽ có thể học đại học chuyên về mỹ thuật.”
Giang Thâm không nói gì, múa ba-lê cũng có cuộc thi chuyên môn, nhưng nó chỉ là nghiệp dư thôi, cô Lâm đã từng nói, chuyên nghiệp thì không cần thi, nhưng mà muốn vào một trường cao đẳng vũ đạo tốt cần vượt qua được kỳ thẩm định của trường.
Thanh Linh Tử nhìn Giang Thâm, hoài nghi nói, “Đừng bảo bạn muốn nhảy múa cả đời nhé?”
Giang Thâm trầm mặc, lúc lâu sau cậu mới chậm rãi nói, “Buổi công diễn cung văn hóa bạn có tới không?”
“Tới chứ!” Thanh Linh Tử quơ chân, “Cơ mà còn hẵng sớm mà bạn đã biểu diễn rồi sao?”
Giang Thâm nhẹ gật đầu, “Bạn nói với Cẩu Mao và Thụ Bảo hộ tớ nhé.” Cậu mấp máy môi, cười xấu hổ, “Lúc đó tớ sẽ múa cho mọi người xem.”
Thuở ấu thơ vẫn còn rất nghịch ngợm, chơi bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ.
Cẩu Mao đã tiết kiệm đủ tiền, mua cho em gái mình bộ cọ Escoda, Thanh Linh Tử hoàn thành bức tranh của mình, đặt tên là “Anh trai của tôi”, bất ngờ giành được giải nhất trong cuộc thi hội họa thiếu niên trêи cả nước, bức tranh đó được Trần Mao Tú đóng khung lại, treo ở trêи tường trong phòng khách, ai đến nhà cũng phải nghe anh khoác loác một hồi.
Thẩm Thụ Bảo là người duy nhất trong thôn thi đậu trường cấp ba trọng điểm, mắt của anh lại cận nặng thêm vài độ, bình thường ở trường thì làm màu nghiêm túc, về đến quê thì cởi giày ở truồng chạy đi tắm ao với Trần Mao Tú.
Sau nửa năm trời cuối cùng Giang Thâm cũng hoàn thành bộ nhạc kịch khiêu vũ mà cô Lâm dàn dựng, nữ múa vị trí A* là Tống Hân.
* A: center
“Em múa đẹp thật.” Tống Hân đang tập luyện với cậu trong phòng vũ đạo, “Động tác này sao em làm nhìn còn đẹp hơn chị nhỉ?”
Giang Thâm bật cười, vóc dáng của cậu đã cao lên đôi chút, cơ bắp đường cong trêи người cũng rõ ràng hơn, khoanh chân tùy ý ngồi xuống, “Chị cũng làm được mấy động tác em không thể làm mà.”
Tống Hân trừng cậu, “Em còn nhảy được ‘Eo xanh’* nữa còn gì, hôm bữa em đã múa một lần rồi.”
* Là một bài múa mà các cô gái mặc đồ xanh hở bụng, lộ ra phần eo rất đẹp.
Giang Thâm cười ha hả không đáp lời, cậu và Tống Hân ngồi nghỉ một chốc cho đến khi Lại Tùng tới.
“Cả hai tập xong chưa?” Lại Tùng đã lên lớp Mười một rồi, thân mình cao hơn 1m85, bởi vì quanh năm đánh quyền nên cả người trông rắn chắc như ván cửa, có điều hay cười ngu lắm.
Tống Hân liếc mắt, “Ai bảo anh chờ bọn em sao?”
Lại Tùng dựa vào cửa, khẽ cong cánh tay sờ sờ khung cửa, “Ai nói anh chờ em, anh chờ thiên nga nhỏ thôi.”
Giang Thâm đứng dậy đi thay quần áo, lúc ra ngoài hai người vẫn còn đang đấu võ mồm.
“Được rồi.” Giang Thâm nhìn Tống Hân, “Bọn mình đi ăn chút gì đi chị?”
Tống Hân thở dài, “Không được uống trà sữa đâu nhé, chị mập lắm rồi.”
Lại Tùng thổn thức, “Mấy đứa học múa khổ thật đấy.” Anh lấy ra một cái hộp ở trong cặp, đưa cho Giang Thâm, “Bạch nhị đại nhờ anh đưa cho em.”
Hai năm qua Bạch Cẩn Nhất hoàn toàn không hề đến quyền Anh quán, cho dù tới cũng là để tìm Lại Tùng hoặc Giang Thâm, nhưng một tuần ba cuộc điện thoại là không thể thiếu, Đàm Linh Linh thường xuyên chọc hai người là “như người yêu xa”, cú điện thoại nào cũng như đang báo cáo công việc, hận không thể kể hết những chuyện trong ngày hôm ấy.
Trừ gọi điện thoại ra, hai người cũng liên tục tặng đồ cho nhau, chung chung thì Bạch Cẩn Nhất trừ tiền ra thì không có gì nữa, cái nào cũng mua, đắt tiền nhất là lần tặng điện thoại di động, Giang Thâm nhận mà suýt bị dọa sợ, để đó vài ngày không dám dùng, cho đến khi Bạch Cẩn Nhất gọi điện thúc giục, bảo rằng có thể gọi video cậu mới đồng ý.
So ra thì đồ Giang Thâm tặng chất phác hơn nhiều, chè xanh tự trồng, mứt hoa quả tự mình làm, trứng vịt ngâm muối, trái sơn trà quả dương mai đầu hạ, cua đồng cuối mùa thu, lần nào Bạch Cẩn Nhất nhận được đồ cũng chụp ảnh gửi cho cậu, hai người còn đăng lên dòng thời gian sau đó tự khen nhau.
“Cảm tình của hai đứa đúng là tốt đến buồn nôn.” Lại Tùng mua gà rán ăn, nhưng mà ném hết phần da xốp giòn ở bên ngoài, “Điện thoại thú vị không?”
Giang Thâm gọi một cốc sữa không đường, ngậm ống hút uống chậm rãi, “Cũng tạm được.”
Lại Tùng hỏi, “Em xài những APP gì?”
Giang Thâm trung thực nói, “Mỗi wechat dùng để liên hệ với Bạch Cẩn Nhất thôi ạ.”
Lại Tùng: “…” Anh im lặng lẩm bẩm, “Nhóc cũng đâu phải con dâu nuôi từ bé của Bạch nhị đại…”
Giang Thâm không nghe rõ lời anh nói, cậu mở hộp đồ Bạch Cẩn Nhất tặng cậu ra, là một đôi giày múa ba-lê.
Lại Tùng chống cằm, “Em thử xem có vừa không, không vừa thì anh đi đổi.”
“Sao không vừa được chứ?” Giang Thâm cười cong cong khóe mắt, cậu sờ sờ vài cái như đang cầm bảo bối, vui tươi hớn hở nói, “Bạch Cẩn Nhất sẽ không nhầm đâu, em mặc quần áo size bao nhiêu cậu ấy cũng biết luôn.”