Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 93




Dư Tân: "Nhưng lần trước tôi kiểm tra sức khỏe vẫn không có chuyện gì?"

"Lần kiểm tra sức khỏe trước đã được một thời gian rồi, hơn nữa gần đây lại suy nghĩ nhiều, vẫn nên kiểm tra lại một lần nữa thì tốt hơn."

Dư Tân không khỏi hoang mang, quả thật là trong lòng bà ấy tích lũy vài chuyện, thường xuyên mất ngủ lúc nửa đêm, luôn nằm mơ thấy cảnh tượng khiến bà ấy khóc.

Sự trở về của Sở Thiên Lê là một cú sốc với cả gia đình, có lúc Dư Tân sẽ muốn biết quá khứ của con gái, nhưng thật ra biết rồi cũng không thay đổi được gì.

Đây là một loại cảm giác bất lực, muốn bù đắp lại không biết làm từ chỗ nào, chỉ còn lại áp lực tâm lý bất tận.

Bà ấy làm mẹ nhưng năng lực có hạn, vĩnh viễn không thể khiến thời gian quay ngược lại.

Hạ Chính Hợp: "Vậy ngày mai anh đi kiểm tra với em."

Dư Tân chậm rãi gật đầu, bà ấy đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói: "Đúng rồi, chuyện này đừng nói với Thời Sâm, gần đây thằng bé đang chuẩn bị thi đấu, biết được chuyện lại nghĩ ngợi lung tung."

"Ngày mai Thiên Lê cũng đi học như bình thường, mẹ và ba đi bệnh viện." Dư Tân dặn dò con gái xong lại cười nói: "Con bói cũng rất chuẩn đấy."

Sở Thiên Lê ngoan ngoãn gật đầu, trừ xem bói ra thì cái gì cô cũng không biết, cũng không hiểu quy trình chữa trị.

Có điều quả thật là cơ thể Dư Tân có chút vấn đề, sau khi tiếp nhận kiểm tra thì còn phải làm một cuộc phẫu thuật nhỏ, chưa tới hai ngày đã được sắp xếp ở viện.

Sở Thiên Lê dựa vào xem bói biết được, Dư Tân sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là cần phải điều dưỡng một khoảng thời gian.

Sau khi tan học thỉnh thoảng cô cũng sẽ chạy tới phòng bệnh, nói một vài lời hài hước với Dư Tân, dùng cái cớ chăm sóc mẹ để trốn việc làm bài tập về nhà.

Dư Tân và Hạ Chính Hợp đều nhìn thấu nhưng cũng không vạch trần, bọn họ cảm thấy như nào cũng được, nhưng Sở Thiên Lê thật sự là đệ nhất trong việc chọc cười, thi thoảng còn bị cô dỗ đến mức quên cả chính sự.

Bọn họ phát hiện con gái có cách xóa ký ức, nói chuyện một lúc là sẽ quên sạch chủ đề nói chuyện lúc đầu.

Rất nhanh Hạ Thời Sâm đã phát hiện sự khác lạ trong nhà, một là hai ngày nay Hạ Thời Sâm ngoan đến kinh người, hai là cậu ấy không đụng mặt Dư Tân, tất nhiên trong lòng sẽ sinh nghi.

Nhà, Hạ Thời Sâm liếc nhìn tủ giày, cậu ấy bất giác cau mày lại truy hỏi: "Dì Lý, mẹ cháu đâu?"

Dì Lý chột dạ ấp úng: "A..."

Hạ Thời Sâm: "Hai ngày nay bà ấy bận chuyện gì sao? Sao cháu không thấy người đâu?"

Dạo gần đây lúc Hạ Thời Sâm trở về cũng đã mười giờ rồi, không có cách nào ăn cơm cùng gia đình.

Cậu ấy vẫn có thể gặp mặt Sở Thiên Lê và Hạ Chính Hợp, thế nhưng lại không thấy bóng dáng của Dư Tân đâu, hôm nay cố ý trở về sớm hơn một chút nhưng vẫn không gặp được mẹ như cũ.

Dư Tân cố ý để cho người nhà lừa Hạ Thời Sâm, nhưng dưới sự chất vấn của cậu ấy, dì Lý chỉ có thể nói sự thật.

Hạ Thời Sâm biết được sự thật, không nói hai lời đã gọi xe đi bệnh viện, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô lý, mẹ làm phẫu thuật còn thi đấu cái gì nữa.

Cậu ấy lấy ít đi mấy điểm cũng chẳng sao cả, trong lòng cậu ấy vẫn phân biệt được cái nào quan trọng hơn.

Hạ Thời Sâm phong trần mệt mỏi đi tới bệnh viện, rất nhanh đã tìm thấy phòng bệnh đơn của mẹ.

Cửa phòng bệnh khép hờ, lộ ra ánh sáng ấm áp trong phòng.

Hạ Thời Sâm vội vàng chạy tới, cậu ấy đang định gõ cửa đi vào, nhìn thấy tình hình bên trong phòng bệnh thì ngây ra, bất giác dừng bước chân lo lắng lại.

Bên trong phòng, Sở Thiên Lê nằm ở đầu giường nói chuyện với Dư Tân, cô dùng động tác khoa trương chọc cho mẹ cười khanh khách, Hạ Chính Hợp đứng ở bên cạnh cũng vui vẻ vỗ tay phụ họa.

Đây đúng thật là cảnh tượng gia đình ấm áp, tràn đầy vẻ đẹp của thế giới bất tận.