Sở Thiên Lê: "?"
Sở Thiên Lê: "Có điều cậu đúng thật là lợi hại, lúc trước hoàn toàn không nhìn ra đó!"
Sở Thiên Lê chỉ nhớ Đàm Mộ Tinh biết đ.ấ.m bốc, nhưng cô không ngờ cậu lại khỏe như vậy, vậy mà lại có dây thần kinh vận động xuất sắc.
"Chủ yếu là dáng người của mình không nhìn ra được đúng không?" Đàm Mộ Tinh ngại ngùng gãi đầu cười nói: "Nói ra không sợ cậu cười, chú của mình còn đưa mình tới huấn luyện ở trong một đội ngũ nào đó, kết quả ngày nào cũng vận động nhưng cũng không gầy đi được, trong nhà sợ cơ thể tớ có vấn đề, nhưng bác sĩ cũng không kiểm tra ra được nguyên nhân gì."
Gia cảnh của Đàm Mộ Tinh to lớn, người nhà lo lắng cho tình hình cơ thể của cậu, cũng đã thử qua đủ các cách rồi nhưng hoàn toàn không có chút tác dụng nào.
Dáng người của cậu không ảnh hưởng tới sức khỏe, thậm chí tế bào vận động còn vượt qua cả người bình thường, nhưng chính là không có cách nào gầy đi được.
Sở Thiên Lê thán phục: "Còn có loại chuyện này sao? Hay là tớ xem cho cậu một quẻ?"
Đàm Mộ Tinh lắc đầu từ chối: "Trước kia đã có người xem qua rồi, ông ấy nói đợi tớ tìm thấy mục tiêu thì sẽ gầy xuống thôi, nhưng tớ cảm thấy có thay đổi hay không cũng không sao cả, vẻ ngoài của tớ khiến tớ nhìn rõ rất nhiều thứ."
Người xem bói nói, không phải không có cách để Đàm Mộ Tinh gầy đi, mà là do trong lòng cậu kháng cự chuyện này.
Trong tiềm thức của cậu từ chối một thứ đồ gì đó, chính vì thế mà sẽ phản ứng ở trên cơ thể của cậu.
Sở Thiên Lê chần chờ nói: "Thấy rõ thứ gì?"
"Chỉ cần không có vẻ ngoài thì sẽ không có người nhìn thấy nội tâm bên trong của cậu, chỉ cần cậu không có cách nào tạo ra giá trị cho người khác, vậy thì cậu chính là người vô giá trị có thể có cũng có thể không."
Đàm Mộ Tinh cười khổ: "Cậu cứ xem các loại phim anime thì sẽ hiểu, vai chính là người vừa đẹp vừa mạnh và có nhân khí nhất, quan niệm của bọn họ là đúng sai không quan trọng, thậm chí có thể vừa chính vừa tà, như vậy người xem sẽ thích bọn họ."
"Cuộc sống thực tế cũng giống vậy, thật ra lúc trước Vương Tranh đã thích kiếm chuyện rồi, tớ nói chuyện với bạn học khác được hai câu là cậu ta sẽ ở bên cạnh chen miệng vào, sau này người khác cũng không nói chuyện với tớ nữa."
Đàm Mộ Tinh nhã nhặn nói: "Tớ không trách bất cứ người nào trong số họ, bởi vì làm bạn với tớ quá phiền phức, còn bị Vương Tranh châm chọc chế nhạo, nói đến cùng thì giá trị tình bạn của tớ không vượt qua được những rắc rối mà Vương Tranh gây ra."
Nội tâm của Đàm Mộ Tinh không giống với vẻ bề ngoài, cậu dễ tổn thương, mẫn cảm lại nghĩ nhiều, thường xuyên nhìn nhận môi trường xung quanh với một thái độ khách quan.
Nếu như Sở Thiên Lê và Vương Tranh xảy ra xung đột, chắc chắn sẽ có người ra mặt nói chuyện giúp cô, năng lực bói toán của cô quyết định cô sẽ không thiếu bạn bè, cô là một nhân vật có giá trị cao.
Những người khác gặp phải tình cảnh tương tự chắc chắn cũng sẽ có phản ứng khác nhau.
Thỉnh thoảng Đàm Mộ Tinh cho rằng Vương Tranh là giúp mình lọc ra những người bên cạnh, nếu như người khác cách xa cậu bởi vì những lời nói không có căn cứ của cậu ta, vậy thì có lẽ cậu cũng không cần thiết phải quen thân với đối phương nữa.
Loài người là sinh vật rất phức tạp, cậu không thể đơn giản phê bình sự tốt xấu của người khác, các bạn học trong lớp cũng chắc chắn sẽ không phân chia thành người tốt hoặc người xấu, mỗi người đều có cách của mình để tạo sự cân bằng trong lớp.
Tất nhiên, thông qua việc không ngừng sàng lọc và cân nhắc của mình, cậu cũng càng ngày càng kiên định bản thân là một người không có giá trị.
Đàm Mộ Tinh đè nén chuyện trong lòng, vẻ mặt của cậu vẫn rất điềm đạm: "Nếu như không sinh ra trong một gia đình có tiền, vậy có lẽ tớ thật sự là không có chút tác dụng nào cả.