Hôm nay cô có thể gặp tai họa đẫm máu, các vì sao nói tốt nhất không nên hoạt động ngoài trời hoặc phải ẩn nấp sau những tòa nhà cao tầng.
Vì sao này là s.ú.n.g b.ắ.n tỉa sao? Sao lại nghĩ ra cách giải quyết như này? Sở Thiên Lê rời giường, vừa nhảy ra khỏi phòng đã bắt đầu nức nở: "Ba, mẹ, con thấy không khỏe, hôm nay con không muốn đi học, giúp con xin nghỉ một ngày ở nhà đi."
Phòng khách yên tĩnh, không thấy Dư Tân và Hạ Chính Hợp đâu, chỉ có Hạ Thời Sâm đang ngồi trên sô pha.
Hạ Thời Sâm tức giận nói: "Em đang nói nhảm cái gì vậy? Hôm nay có kiểm tra thể chất đấy.
Làm bài kiểm tra bù rất phiền phức, sẽ ảnh hưởng đến tốt nghiệp sau này."
Tuy hai người theo học tại trường trung học tư thục nhưng thủ tục giảng dạy ở đây khá nghiêm ngặt, gia đình càng giàu thì càng coi trọng việc học, tỷ lệ nghỉ học quá cao sẽ ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp và nộp đơn vào trường.
Khi có tiền rồi, con người ta sẽ so sánh tới những thứ khác, chẳng hạn như điểm số.
Sở Thiên Lê than thở: "Em không muốn đi học, toàn thân khó chịu, đầu đau, cổ đau, cái gì cũng đau..."
Đối mặt với sự chán ghét học tập của cô, Hạ Thời Sâm bình tĩnh nói: "Đó là vì hôm qua em điên điên khùng khùng nên mới vậy đấy, học một lúc sẽ bình tĩnh hơn thôi."
Ngày hôm qua Sở Thiên Lê cười khúc khích ở trong phòng khách, không biết là đang nói với bạn cái gì, tóm lại là cô không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào.
"Ba mẹ đã ra ngoài rồi, không ai có thể xin nghỉ giúp em đâu." Hạ Thời Sâm tàn nhẫn chỉ ra sự thật: "Anh đề nghị đừng cố gắng trốn tránh bài kiểm tra thể chất làm gì, sau này sẽ gây ra rất nhiều phiền phức đấy."
Sở Thiên Lê không tin bói thử một quẻ, quả nhiên trốn khỏi kiểm tra thể chất không phải là một ý kiến hay, về sau sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Bây giờ cô ở nhà cũng không được mà ra ngoài cũng không xong, cuối cùng đành phải lựa chọn đi ra ngoài.
Trong lớp, Sở Thiên Lê đề nghị đổi chỗ với Đàm Mộ Tinh, hôm nay cô không muốn ngồi cạnh cửa sổ.
Đàm Mộ Tinh không phản đối, di chuyển đến chỗ ngồi bên cửa sổ, nghi ngờ hỏi: "Nhưng trước đây cậu thích ngồi chỗ bên cửa sổ mà?"
Sở Thiên Lê thích cảm giác ngồi bên cửa sổ, thỉnh thoảng cô sẽ bị hắt hơi, nhưng lại không muốn đóng cửa sổ lại.
"Chỉ có hôm nay là không thích thôi." Sở Thiên Lê vẻ mặt phức tạp: "Tớ sợ bị b.ắ.n vào đầu."
Đàm Mộ Tinh: "?"
Hôm nay Sở Thiên Lê không có tâm tình ngủ trong giờ học, trong cả quá trình cô đều cẩn thận, thỉnh thoảng còn phải bói một quẻ xem khi nào tai họa này sẽ qua đi.
Vì vậy, hôm nay cô không bói toán trong giờ ra chơi nữa, chủ yếu là vì cô lo lắng cho việc của mình, không còn sức lực để nghĩ đến chuyện khác.
Đàm Mộ Tinh đã nghe được lý do, cậu đặt cuốn sách chính trị lên bàn, an ủi cô: "Được rồi, hay là đọc một ít triết học Mác Lênin nhé, bình tĩnh lại một chút." Sở Thiên Lê từng nói đọc triết học Mác Lê-nin có thể khắc phục được tư duy quán tính.
"... Đây cũng là một cách." Sở Thiên Lê lật qua mấy trang sách, sau đó lại cau mày nằm xuống: "Không được, tớ đọc không vào."
Đàm Mộ Tinh thở dài.
Trong sân thể dục, mọi người xếp hàng bắt đầu bài kiểm tra thể chất, chỉ có Sở Thiên Lê là ngồi xổm trong góc không chịu bước vào.
Đàm Mộ Tinh bất lực đứng bên cạnh khuyên nhủ: "Không sao đâu, yên tâm đi, những cái đó đều là..."
Cậu theo bản năng muốn nói là mê tín phong kiến, sau đó chợt nhận ra mình đang nói chuyện với ai, vội vàng xấu hổ ngậm miệng lại, suýt chút nữa đã gây ra sai lầm lớn rồi.
Nhưng Sở Thiên Lê lại nhạy bén nắm bắt câu chuyện, cô co ro dựa vào đầu, tường buồn bã nói: "Cậu vừa định nói là phong kiến mê tín đúng không? Suýt chút nữa là nói ra rồi!"