Hạ Thời Sâm còn nhớ lúc nãy Sở Thiên Lê nói mình hủy hoại danh tiếng bói toán của cô, bây giờ lại thay đổi thái độ, tỏ vẻ đạo đức giả, đúng là kẻ hai mặt.
Cô cũng hay giả vờ dễ thương trước mặt ba mẹ, nhưng thực tế là có một nùi chuyện ở trường, thậm chí còn khiến cậu ấy bị giáo viên gọi lên nói chuyện.
Lông mày Hạ Thời Sâm co giật, mắng: "Sao lúc nào trông em cũng ngốc ngốc vậy?"
Sở Thiên Lê tủi thân: "Em ngốc chỗ nào?"
Hạ Thời Sâm tức giận nói: "Em mở miệng đòi tiền như vậy, còn dễ bị người ta lừa, không phải ngốc thì là gì?"
"Thích Diệm chỉ khen em một chút, em đã bắt đầu vui vẻ rồi, còn không phải là ngốc sao?"
Hạ Thời Sâm cho rằng đầu óc Sở Thiên Lê có vấn đề, bây giờ cô dựa vào bói toán để lấy tiền của người ta, lỡ như một ngày nào đó cô bói không chính xác nữa thì sao?
Hạ Thời Sâm không thể chấp nhận được việc lấy tiền của người khác, việc này khiến cậu ấy cảm thấy vô cùng bất an, nếu một ngày nào đó không thể kiếm tiền được nữa, cậu ấy sẽ rơi vào tình trạng bị người khác thao túng.
Còn cậu ấy lại cảm thấy Sở Thiên Lê quá kiêu ngạo, cho rằng cô vừa ngây thơ vừa ngu ngốc.
Sở Thiên Lê giật mình: "Nhưng em sẽ không trực tiếp lấy tiền của người ta." Hạ Thời Sâm chất vấn: "Vớ vẩn.
Em đang trực tiếp đòi tiền đấy à?" Trên mặt cô chỉ xém viết "Mau chuyển tiền cho em đi", vậy mà vẫn còn dám nói mình không lấy tiền.
Sở Thiên Lê chống nạnh, tự tin nói: "Em nói không cần tiền của Thích Diệm, nhưng em không nói là không cần tiền của anh mà!"
Hạ Thời Sâm: "?"
Hạ Thời Sâm không thể tin nổi: "Có gì khác biệt sao!"
Sở Thiên Lê nói năng hùng hồn: "Thích Diệm không có liên quan gì đến em, đương nhiên em không thể lấy tiền của cậu ấy rồi, nhưng em có thể lấy tiền của anh, hai cái khác nhau mà."
Sở Thiên Lê không lấy tiền của Thích Diệm, nhưng cô có thể lấy tiền của Hạ Thời Sâm, nếu không thì sao lại gọi là máy in tiền chứ?
Hạ Thời Sâm nghe thấy mấy thuật ngữ huyền học này là choáng váng, sắp bị cô làm cho tức ngất đi rồi, nhưng lát sau lại cảm thấy cô nói cũng đúng, thu nhập tuần này quả thực có liên quan đến việc bói toán của cô.
Bản thân cậu ấy là một người mạnh mẽ, thực sự không muốn chịu ơn của cô, cậu ấy tin tưởng chắc chắn rằng sau này mình có thể tự mình kiếm lại được.
Hạ Thời Sâm đang tức giận định chuyển tiền để rạch ròi quan hệ với cô, thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Anh có thể chuyển cho em, nhưng anh có điều kiện." Sở Thiên Lê phàn nàn: "Sao anh còn chậm hơn cả ATM thế..."
Hạ Thời Sâm nhịn không được muốn đánh cô, lạnh giọng nói: "Từ tuần sau em phải hạn chế hoạt động bói toán ở trường đi, ít nhất đừng công khai để mọi người biết, đến cả giáo viên cũng chú ý rồi."
Sở Thiên Lê: "Tại sao!?"
Hạ Thời Sâm: "... Em còn muốn thu hút những người như Thích Diệm đến nữa sao?"
Sở Thiên Lê vốn là rất tức giận, bỗng nhiên bình tĩnh lại, ngoan ngoãn nói: "Được, em sẽ kiềm chế."
Hạ Thời Sâm: "..." Tốt lắm, bây giờ Thích Diệm giống như quỷ dạ xoa doạ trẻ em rồi.
Hạ Thời Sâm vừa bán đi, còn chưa nhận được tiền, nhưng cậu ấy đã dùng quỹ quản lý tài chính của mình chuyển trước cho Sở Thiên Lê, nói: "Đúng rồi, đi học không được ngủ trong lớp, tự làm bài tập về nhà đi..."
Điện thoại của Sở Thiên Lê khẽ rung lên, sửng sốt nhìn tài khoản thanh toán, không ngờ rằng Hạ Thời Sâm thật sự chuyển tiền, hơn nữa còn nhanh như vậy.
Bởi vì từ trước tới nay Hạ Thời Sâm đều không ưa cô, cho nên cô cũng không biết liệu anh ấy có chuyển tiền cho mình không.
Hóa ra lời Hạ Viễn Dương là thật, lời nói của Hạ Thời Sâm có thể bỏ ngoài tai, nếu anh ấy nói không thì thật ra là có, nếu thực sự không hứng thú thì anh ấy sẽ không để ý đến đâu.
Sở Thiên Lê nhận ra rồi.